Sư Huynh, Rất Vô Lương

Editor:HamNguyet

Tâm Tần Lạc Y thoáng chốc nhấc lên, kinh hoàng không thôi, trên mặt lại không lộ ra một chút sơ hở nào, ngược lại nhíu mày cố gắng suy nghĩ:"Khác thường sao? Hẳn là không có đi, chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn, giống như động đất, sau mới biết được ngọn núi sụp đổ."

"Thời điểm ngọn núi sụp, ngươi cách ngọn núi có xa lắm không? Có nhìn đến người nào ở nơi đó hay không?" Bộ dáng Tần Lạc Y cố gắng hồi tưởng, làm cho Âu Dương Linh tin tưởng không nghi ngờ, hoàn toàn không hoài nghi nàng sẽ nói dối, trầm ngâm một lát, lại hỏi.

"Ta cùng Đại Hắc ở chung một chỗ, ngọn núi kia quá lớn, không chú ý lúc ấy còn có những người khác ở phụ cận hay không, hẳn là có đi." Tần Lạc Y nghĩ nghĩ lại nói: "Cũng không phải cách quá gần, nghe được tiếng vang mới đi qua."

Tinh quang trong mắt Thiên Ngộ hòa thượng chợt lóe, nhìn về phía Đoan Mộc Trường Thanh một bên.Đoan Mộc Trường Thanh cư nhiên lại phát cuồng phá núi, ngọn núi đều bị phá không sai biệt lắm, ngay cả hỗn độn khí trào ra cũng bất chấp không nhìn đến, khẳng định không phải hướng về phía bảo vật ở bên trong đi...Hắn rất là hoài nghi Tần Lạc Y nói lúc đấy cách rất sự xa.Bất giác đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra.

Trong lòng Âu Dương Linh vừa động, ánh mắt sáng quắc phút chốc dừng trên người Tần Lạc Y, Tần Lạc Y biết Âu Dương Linh bắt đầu hoài nghi chính mình.

"Ai, ta chỉ dạo quanh núi sụp một vòng, muốn biết rõ ràng đến tột cùng xảy ra chuyện gì, vừa lúc sư huynh ta từ trong Tiềm An thành đi ra, chỉ nhìn đến Đại Hắc, không thấy được ta, vừa hỏi, Đại Hắc liền cùng hắn nói lời vui đùa, nói ta bị chôn ở dưới núi." Tần Lạc Y thản nhiên giải thích nói.

"Vui đùa cái gì, ta xem nó chính là cố ý!" Hàm Hương nhỏ giọng nói thầm, trong mắt khó nén tức giận.

Thanh Trúc vội vàng kéo kéo tay áo nàng.Con ngươi Đoan Mộc Trường Thanh hờ hững cũng lạnh lùng nhìn nàng.

Sắc mặt Hàm Hương càng trắng bệch, ngậm miệng không dám nói nữa.Bất quá lời của nàng lại vừa lúc đánh mất nghi ngờ trong lòng Thiên Ngộ hòa thượng cùng Âu Dương Linh, đối với Tần Lạc Y tiêu tan không ít hoài nghi.

"Chẳng lẽ là ta đoán sai, đem ngọn núi chấn sụp không phải đồ vật kia?" Âu Dương Linh nhịn không được vỗ cằm, lầm bầm nói nhỏ, trên mặt phong lưu tuấn dật mang theo vài phần bất cần đời, khó được ngưng trọng.

Trong phượng mâu Tần Lạc Y có quang mang như ngọc lưu ly chớp động, thập phần tò mò nói: "Âu Dương công tử, ngươi có biết là thứ gì đem ngọn núi chấn sụp không? Thứ gì có uy lực lớn như vậy?"

Âu Dương Linh cao giọng cười: "Là một thứ rất lợi hại, ta muốn tìm ra nó tiêu diệt!" Trong mắt có hàn quang sắc bén chợt lóe rồi biến mất, trên tay còn không quên dùng sức làm một động tác nắm chặt.


Trong lòng Tần Lạc Y bị kiềm hãm, mặt có chút trắng, ngón tay gắt gao nắm cùng một chỗ, trong lòng bàn tay mồ hôi đầm đìa, ẩn ẩn minh bạch, Âu Dương Linh muốn tìm, chỉ sợ chính là Hỗn Nguyên Thiên Châu.

Tìm ra tiêu diệt?

Chẳng lẽ Âu Dương Linh cũng là một trong số rất ít người trên Huyền Thiên đại lục cùng Bồng Lai tiên đảo biết đến Hỗn Nguyên Thiên Châu tồn tại sao? Hắn đánh chủ ý lên Hỗn Nguyên Thiên Châu?

Rất nhiều ý niệm trong lòng nhanh chóng hiện lên, đối với Âu Dương Linh nguyên bản còn có hảo cảm cũng bắt đầu phòng bị, âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để cho hắn phát hiện Hỗn Nguyên Thiên Châu ở trong cơ thể chính mình, sư phụ nói qua, hạt châu kia đủ để cho cao thủ lánh đời điên cuồng, tu vi Âu Dương Linh quá mức cường đại, nếu hắn muốn động thủ với chính mình, sẽ phiền toái lớn.

Vỗ vỗ ngực mặt trắng bệch thập phần nghĩ đến mà sợ nói: "Một ngọn núi lớn đều bị sụp đổ, đồ vật này quả nhiên lợi hại, hoàn hảo ta cách đủ xa, vận khí tốt không đụng tới thứ đó." Bộ dáng thập phần may mắn.

Trong lòng Âu Dương Linh vừa động, trong con ngươi mỉm cười ám khởi gợn sóng, bộ dáng Tần Lạc Y vốn xinh đẹp, mày liễu phượng mâu, phấn mũi đan môi, làn da trắng nõn phấn nộn, sáng bóng như ngọc.

Mỗi lần thấy nàng, đều là bộ dáng vẻ mặt tràn đầy tự tin, hôm nay lại hé ra khuôn mặt bệch, vỗ ngực vô cùng kinh sợ...Cả người lộ ra một loại xinh đẹp nhu nhược khác hẳn với bình thường.Kìm lòng không được vươn tay, muốn chạm vào nàng, an ủi nàng.

Sắc mặt Đoan Mộc Trường Thanh trầm xuống, tiến lên từng bước đứng yên bên cạnh Tần Lạc Y, mâu quang lãnh liệt nhìn hắn.Lấy cá tính Y nhi, căn bản không có khả năng bởi vì một ngọn núi sập liền sợ thành như vậy, ánh sáng trong mắt nàng vừa rồi nhìn đến Âu Dương Linh, còn có hiện tại mang kiều thái tiểu nữ nhi...Khiến cho lòng hắn có chứa nhiều ngờ vực vô căn cứ, một cỗ cảm giác chua xót khác thường ở trong lòng tràn ra.

Âu Dương Linh bị hắn nhìn xem đến mức trên người phát lạnh, vươn tay ra như vậy liền dừng giữa không trung, kéo kéo khóe môi, thả xuống dưới, đặt sau người.Trong mắt hẹp dài hiện lên một chút u quang trêu tức, trên mặt tươi cười ba phần phúc hắc bảy phần hào hứng.

"Quả nhiên là hồ ly tinh không biết xấu hổ, nơi nơi câu dẫn nam nhân."Hàm Hương cắn răng oán thầm trong lòng, ánh mắt khinh thường hèn mọn.

Nhìn đến bàn tay Âu Dương Linh hướng nàng, tâm Tần Lạc Y thiếu chút nữa nhấc lên tới cổ họng, tu vi Âu Dương Linh quá mức khó lường, lần trước hắn đồng dạng làm cho Thiên Ngộ hoà thượng có hỗn nguyên hắc kim thạch hộ thể bị thương nặng, ai biết được sau khi hắn chạm vào chính mình, có thể nhận thấy được trong linh đài huyệt của nàng khác thường hay không.

Hơi hơi thối lui nửa bước, không tự giác hướng tới bên người Đoan Mộc Trường Thanh nhích lại gần, có Đoan Mộc Trường Thanh cách bên trong, cho dù Âu Dương Linh tâm huyết dâng trào đột nhiên đưa tay chạm vào nàng, cũng không dễ dàng như vậy, khi nàng có thể nhận thấy không thích hợp, đúng lúc thối lui.

Động tác nàng cố ý lảng tránh, tự nhiên dừng trong mắt Âu Dương Linh cùng Đoan Mộc Trường Thanh.


Âu Dương Linh đen mặt, nghĩ đến Âu Dương Linh hắn phong lưu tiêu sái, tuấn dật phi phàm, đến nơi nào cũng đều được nữ tử ái mộ nhìn lên? Bị nữ tử cố ý tránh né như vậy, sống vô số năm, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời.

Khuôn mặt Đoan Mộc Trường Thanh băng hàn nhu hòa không ít, trong mắt lãnh khốc, cũng chậm rãi rút đi.

Không ngốc bao lâu, Âu Dương Linh liền mang theo Thiên Ngộ hòa thượng rời đi, nhìn hai đạo thần hồng phi nhanh biến mất trên không trung, Tần Lạc Y âm thầm quyết định đem khối ngọc giản Âu Dương Linh cấp ném vào một góc trong vòng tay không gian, dứt khoát không sử dụng.

Nàng cùng đệ tử Huyết Sát Môn tên Uông Trường Không có ước định nửa năm, hạ độc trong cơ thể hắn để cho hắn điều tra thân phận Lâm quản, Tần Lạc Y đương nhiên không tính hiện tại trở về Phiêu Miểu Tông, nếu đi về cũng phải chờ biết rõ ràng thận phận Lâm quản sự.

Nếu suy đoán của nàng quả chính xác, người phá rối sau lưng nàng thật sự Liễu Khuynh Thành, như vậy hiện tại nàng trở lại tông môn, chỉ sợ càng không an toàn.

Tu vi Liễu Khuynh Thành so với nàng cao hơn không ít, hiện tại là huyền phủ thập giai đỉnh, tùy thời có thể đột phá đến thanh phủ, càng thêm việc nàng tiến vào Phiêu Miểu Tông đã mười mấy năm nay, ở trong tông môn cũng có rất nhiều đệ tử ái mộ nàng, quan hệ trong tông phức tạp, nội tình thâm hậu, hiện tại tu vi nàng là huyền phủ nhị giai, so sánh với nhau xác thật quá thấp...Hạ quyết tâm, việc cấp bách vẫn nên tìm một chỗ tăng thực lực lên quan trọng hơn.

Đi không xa, thần hồng chói mắt trên không trung lại từ phía chân trời tật phóng mà đến, đúng là phương hướng Âu Dương Linh vừa rồi phóng đi, tốc độ thần hồng cực nhanh, trong nháy mắt hiện ra trước mắt, trong lòng Tần Lạc Y căng thẳng, còn tưởng rằng Âu Dương Linh rời đi sau lại nhận ra cái gì không thích hợp, chạy trở về.

Trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng dị thường phòng bị.Thần hồng tán đi, đợi thấy rõ ràng người đến là ai sau Tần Lạc Y cùng Đoan Mộc Trường Thanh đều thập phần kinh ngạc, bước lên phía trước cung kính hành lễ.

"Sư phụ."

Cát chưởng môn hơi hơi vuốt cằm, Đoan Mộc Trường Thanh dẫn đường, ba người trở lại tiểu viện trong núi bị trận pháp bao phủ.Mấy người Tống Vô Ngân vẫn đang canh giữ cách hơn mười dặm.

Trong viện, Cát chưởng môn khoanh tay mà đứng, trường bào màu lam nhạt tao nhã phiêu dật, nhìn quanh bốn phía, mắt sáng như đuốc nhìn về phía Tần Lạc Y: "Đại hội luyện đan đã chấm dứt gần hai tháng, ngươi như thế nào còn ở bên ngoài đi loạn?"

Đoan Mộc Trường Thanh ngẩn ra, không nghĩ tới sư phụ tới tìm Tần Lạc Y, bước lên phía trước một bước nói:"Là đệ tử có chuyện trì hoãn, mới không thể đem sư muội đưa trở về."


Trong lòng Tần Lạc Y cũng rất cảm động, hiểu được sư phụ lo lắng cho nàng nên tự mình đi ra tìm nàng.Cười hướng sư phụ nói: "Khó có dịp đi ra ngoài một chuyến, đệ tử chuẩn bị thừa dịp cơ hội này nơi nơi đi dạo."

Vẻ mặt Cát chưởng môn không đồng ý, bất quá trước mặt Đoan Mộc Trường Thanh, cũng không nói thêm gì nữa.

Cùng Đoan Mộc Trường Thanh nói mấy câu, hắn kêu một mình Tần Lạc Y vào trong phòng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: "Ngươi tấn giai?" Hắn cảm giác được hơi thở trên người Tần Lạc Y so với trước khi rời đi, rõ ràng cường đại hơn không ít.

"Quả nhiên không dấu được sư phụ, đệ tử đã cố ý thu liễm hơi thở, vẫn bị sư phụ ngài phát hiện." Tần Lạc Y cong cong môi, híp mắt nhoẻn miệng cười: "Sư phụ ngài phát hiện như thế nào?" Ngay cả Đoan Mộc Trường Thanh đều không phát hiện trên người nàng khác thường.

"Ngươi thật sự tấn giai!" Trong lòng Cát chưởng môn cả kinh, hắn đương nhiên không nhìn ra tới, chỉ là lúc trước Tần Lạc Y đã tu luyện đến võ thánh đỉnh, hơi thở hiện tại lại cường đại hơn không ít, thời gian ngắn như vậy, người khác sẽ không suy đoán theo phương hướng nàng tấn giai, mà hắn không giống vậy, hắn biết trên thân thể nàng có Hỗn Nguyên Thiên Châu, tốc độ tấn giai nhanh như vậy, cũng không phải không có khả năng.

"Hơn mười ngày trước, ngọn núi ngoài Tiềm An thành sụp đổ, có liên quan đến ngươi?" Cát chưởng môn khiếp sợ nhìn nàng, hắn sở dĩ chạy tới nhanh như vậy, chính là nghe nói ngoài Tiềm An thành khác thường, hơn nữa lúc trước Ôn Lăng Thiên cùng Bạch Triệt đã bẩm báo qua, hai người Đoan Mộc Trường Thanh cùng Tần Lạc Y, địa phương đặt chân chính là Tiềm An thành.

Tần Lạc Y gật đầu, đem tình huống lúc ấy tấn giai cùng sư phụ nói qua một lần, Cát chưởng môn nhíu chặt mi tâm, càng nghe càng kinh ngạc, lấy vòng tay của nàng cẩn thận nhìn một hồi.

"Chất liệu vòng tay này quá đặc thù, ta cũng nhìn không ra tới là dùng cái gì làm thành, không nghĩ tới nó có thể ngăn trở dị tượng Hỗn Nguyên Thiên Châu."

Kinh dị thở dài một phen, lại đưa vòng tay trả lại cho nàng, trên mặt hiện lên tươi cười: "Có vòng tay này, về sau ngươi tấn giai, không bao giờ phải lo lắng sẽ bị người phát hiện nữa."

Tần Lạc Y tràn đầy đồng cảm, lại đem ngọc thạch có chữ "tiên" lấy được trong Băng Vực ra, Cát chưởng môn nhìn thật lâu sau, cũng nhìn ra đây là một khối tàn ngọc, nhưng trừ chuyện này ra, cùng Ổ sư thúc giống nhau, không phát hiện gì khác.Lại hỏi sự tình phát sinh bên trong Băng Vực, còn nhắc tới nguyên nhân Mộ Dung Tuyệt chết.

"Mộ Dung Tuyệt là ta giết." Việc này Tần Lạc Y đương nhiên sẽ không gạt sư phụ nhà mình: "Hắn muốn ở trong Băng Vực xuống tay tay lấy tính mạng của ta."

"Giết rất tốt!" Cát chưởng môn nghe vậy, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, cả giận nói: "Đệ tử Động Thiên Phúc, cư nhiên dám lặp đi lặp lại nhiều lần xuất thủ với ngươi, quả thực là không đem Phiêu Miểu Tông ta để vào mắt!"

Cát chưởng môn ở trong núi ngây người vài ngày mới rời đi, ở trong núi vài ngày, mỗi ngày hắn đều chỉ đạo cho Tần Lạc Y cùng Đoan Mộc Trường Thanh tu luyện một phen, trước khi đi lại dặn dò Tần Lạc Y, hắn không ở đây, tu luyện có vấn đề, nên thỉnh giáo Đoan Mộc Trường Thanh.

Mãi cho đến khi sư phụ rời đi, Tần Lạc Y cuối cùng không đem Hỗn Nguyên Thiên Châu khác thường nói ra cho sư phụ, dù sao nó dẫn động tình dục của nàng, chỉ là suy đoán của nàng mà thôi, cũng có thể là trùng hợp, huống chi việc này vừa nói ra, quan hệ giữa nàng cùng Đoan Mộc Trường Thanh liền sáng tỏ.


Sư phụ rời đi ngày hôm sau, Tần Lạc Y cũng rời khỏi, đi tới một trấn nhỏ cách Tiềm An thành không xa.Đối với nàng rời đi, lần này Đoan Mộc Trường Thanh không ngăn trở nữa, chỉ là nàng đi đến nơi nào, hắn liền đi theo tới nơi đó.

Nàng ở trong trấn nhỏ tìm một khách điếm có chút sạch sẽ trụ lại, bàn tay Đoan Mộc Trường Thanh vung lên, bao trọn khách điếm, Tần Lạc Y đối với loại hành động cậu ấm xa hoa này,  không cho là đúng, cũng không tỏ ý kiến, mỗi ngày chỉ đóng cửa tu luyện.

Mấy ngày nay Hỗn Nguyên Thiên Châu đều không có phản ứng gì, Tần Lạc Y thử qua hơn mười loại phương pháp, cũng dùng linh lực hung hăng va chạm vào nó, lại thủy chung không thể làm cho nó tiếp tục phóng thích tinh thần lực bên trong, điều này làm cho nàng vô cùng buồn bực.

Vận khởi Vô Thượng Kinh, tuy rằng cũng có thể hấp thu tinh thần lực, bất quá so với Hỗn Nguyên Thiên Châu phóng thích tinh thần lực, thì không đáng kể, ít đến đáng thương.Cho dù như thế, mỗi ngày Tần Lạc Y cũng sẽ mất mấy canh giờ tu luyện, tu luyện xong, lại không từ bỏ ý định dùng các loại phương pháp tiếp tục kích thích Hỗn Nguyên Thiên Châu.

Không biết có phải do duyên cớ cùng Đoan Mộc Trường Thanh ở chung một chỗ, hay là nguyên nhân gì khác hay không, người Huyết Sát Môn không còn xuất hiện nữa, nàng thực bình tĩnh ở trong khách điếm tu luyện nửa tháng.

Linh lực có thể dựa vào đan dược tăng lên, không có máy gia tốc nghịch thiên Hỗn Nguyên Thiên Châu kia, tinh thần lực nàng hấp thu rất chậm, tu luyện thời gian nửa tháng, cảnh giới của nàng cũng không buông lỏng, vẫn là huyền phủ nhị giai.

Chỗ Đoan Mộc Trường Thanh ở đối diện nàng, thời điểm nàng tu luyện, Đoan Mộc Trường Thanh cũng luôn tu luyện đối diện nàng, chưa từng đến quấy rầy nàng, mà thời điểm nàng không tu luyện, hắn nhất định sẽ xuất hiện trước mặt nàng, lời nói muốn song tu, cũng không còn nhắc lại.

Nửa đêm, Tần Lạc Y đột nhiên từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, nàng mạnh mẽ ngồi dậy, ẩn ẩn nhìn đến bóng dáng một người cao lớn đứng trước giường nàng,hai mắt tối đen ở trong bóng đêm lập lòe sáng lên.

"

Đoan Mộc Trường Thanh, nửa đêm ngươi chạy đến phòng ta làm gì?" Thấy rõ ràng bóng người trước mặt, Tần Lạc Y phút chốc rét lạnh, quát khẽ nói.

Đoan Mộc Trường Thanh rất nhanh che miệng nàng lại, vẻ mặt dị thường ngưng trọng: "Y nhi, nhỏ giọng chút, ta có lời muốn nói với nàng."

Tần Lạc Y một phen hất tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Có chuyện thì nói, đừng động thủ động cước."

Mâu quang Đoan Mộc Trường Thanh tối sầm lại, đột nhiên đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, ôm thật chặt, bạc môi nhẹ nhàng tiếp xúc thái dương nàng: "Bên ngoài tới không ít người, đem khách điếm vây quanh, Y nhi, trong chốc lát động thủ, ta để cho Vô Ngân mang nàng rời đi trước...Nhớ kỹ, phải bảo vệ tốt chính mình, trăm ngàn đừng để cho chính mình bị thương!" Thanh âm trầm thấp mang theo ám ách, còn có thận trọng vô cùng.

Tần Lạc Y ngẩn ra, buông thần thức, nhìn về phía bên ngoài khách điếm, quả nhiên, nguyên bản người ở trong trấn nhỏ cũng không nhiều lắm, đột nhiên đến đây không ít người xa lạ, hơi thở cường đại, đều là tu sĩ.

"Động Thiên Phúc?" Phản ứng đầu tiên của nàng chính là người Động Thiên Phúc vì Mộ Dung Tuyệt, mấy người Tiêu Thiên còn có tên họ Cao kia, tìm tới cửa muốn giết nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận