Sư Huynh Là Nam Thần

Sau khi trở về từ làng du lịch, Địch Tư Húc cũng không tránh né Thư Văn Ngạn nữa, mỗi lần đến làm cơm cùng mẹ Thư, cậu đều sẽ ở lại ăn cơm, Thư Văn Ngạn cũng không nói gì, xem như ngầm đồng ý. Mà khoảng thời gian này càng khến anh càng hiểu thêm về Địch Tư Húc.

Thời gian thoáng qua, mới đó mà đã tới tháng 7. Vốn dĩ Thư Văn Ngạn muốn ở chung nhiều một chút với Địch Tư Húc, sau đó xác định quan hệ của hai người, nhưng sau khi Tiêu Mộc Từ bị thương, anh căn bản là bận rộn đến mức chỉ muốn được phân thân, mà việc mỗi ngày kiên trì về nhà ăn cơm cùng mẹ mình cũng rất khó làm được, cho nên chuyện với Địch Tư Húc không thể không tạm thời gác lại.

Mà Địch Tư Húc bên này vẫn như trước nếu rảnh rỗi sẽ chạy đến chơi với mẹ Thư, cho dù không gặp được Thư Văn Ngạn cũng không sao. Ấn tượng của mẹ Thư với cậu cũng càng ngày càng tốt, còn tìm album ảnh của Thư Văn Ngạn khi còn bé cho cậu xem, chia sẻ chuyện hồi bé của Thư Văn Ngạn.

Mãi đến khi Tiêu Mộc Từ chính thức quay trở về công ty đi làm, Thư Văn Ngạn mới xem như nhẹ nhàng thở ra, mà cả đám Địch Tư Húc cũng bắt đầu được nghỉ hè.

“Nghỉ hè có kế hoạch gì không?” Sau khi ăn cơm chiều, Thư Văn Ngạn vừa uống trà vừa hỏi Địch Tư Húc, cậu đã về nhà mình, không cần mỗi ngày phải trở về ký túc xá sớm.

“Tạm thời không có kế hoạch gì.” Địch Tư Húc nói. Đối mặt với Địch Tư Húc, tuy rằng biểu tình của cậu vẫn rất ít, nhưng trong lòng cũng mềm mại.

“Đi học lái xe đi.” Thư Văn Ngạn nói, “Về sau ra ngoài lái xe cũng thuận tiện một chút.”

Thư Văn Ngạn nói học lái xe dĩ nhiên là chỉ lái xe của anh.

“Em có bằng lái rồi.” Địch Tư Húc mỉm cười nói.

Thư Văn Ngạn có chút ngoài ý muốn nhướng nhướng mài.

“Hồi năm nhất không có chuyện gì, rảnh rỗi nên đi học.” Chẳng qua học xong rồi cũng rất ít lái, chỉ là lúc được nghỉ sẽ lái xe của ba mình, chở mẹ đi ra ngoài mua sắm gì đó.

Thư Văn Ngạn gật gật đầu, sau đó đi vào phòng ngủ, không bao lâu liền cầm một chùm chìa khoá xe ném cho Địch Tư Húc: “Cậu lái thử một chút, về sau đưa mẹ tôi ra ngoài cũng thuận tiện.”

Thư Văn Ngạn không khách khí với mình, Địch Tư Húc dĩ nhiên là cao hứng, nhưng cậu cũng có nguyên tắc của mình, không thể lấy đồ của Thư Văn Ngạn, mặc dù Thư Văn Ngạn chỉ là cho cậu mượn dùng.

“Không cần.” Địch Tư Húc đặt chìa khoá lên bàn trà, nói: “Em chuẩn bị tìm một nơi để thực tập, sau đó tự mình mua xe.”

Thư Văn Ngạn không để bụng hỏi: “Chuyện cậu mua xe hay không với chuyện cậu dẫn mẹ tôi ra ngoài đi chơi có gì liên quan với nhau? Xe này để cậu luyện tập trước, nếu không tôi sẽ lo lắng để mẹ mình ngồi xe cậu lái.”

Nếu chỉ là vì mẹ Thư, Địch Tư Húc thật sự không có lý do gì cự tuyệt.

“Đúng rồi, tiền xăng cậu tự trả.” Thư Văn Ngạn bổ sung. Năng lực kinh tế của anh tuy rằng tốt hơn Địch Tư Húc rất nhiều, nhưng quan hệ giữa Địch Tư Húc và anh là ngang hàng, mà lòng tự trọng của đàn ông về phương diện này anh lại rất hiểu.

Địch Tư Húc vẫn còn do dự.


Mẹ Thư cắt hoa quả xong đi ra, cười nói: “Tư Húc, con cứ lấy xe để lái đi, dù sao mấy cái xe đó đậu trong gara cũng chỉ đóng bụi thôi. Về sau con đến đây cũng thuận tiện.” Trong lòng bà rất hiểu, Thư Văn Ngạn nguyện ý đưa xe cho Địch Tư Húc lái, chứng tỏ anh đã không xem cậu như người ngoài, đây là hiện tượng tốt.

“Vậy được, cám ơn anh.” Địch Tư Húc nhận chìa khoá.

Thư Văn Ngạn cũng không nói gì, an tĩnh bắt đầu ngồi ăn dưa hấu mẹ mình cắt sẵn.

Địch Tư Húc uống trà, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Thư Văn Ngạn một cái. Tuy rằng cậu và Thư Văn Ngạn chênh lệch rất tốt, nhưng cậu sẽ tận lực đuổi kịp anh, nhưng vậy mới có tư cách đứng bên cạnh Thư Văn Ngạn.

Trải qua một tuần sàng lọc và phỏng vấn, Địch Tư Húc tìm được một chân làm phóng viên thực tập cho một toà báo. Tiền lương tuy rằng không cao, nhưng lại có thể tích luỹ được kinh nghiệm công tác, đối với việc tìm công việc chính thức sau này cũng tốt.

Sau khi Thư Văn Ngạn biết cũng không phản đối, đàn ông hẳn nên lấy sự nghiệp làm trọng. Kỳ thật anh vốn định đưa Địch Tư Húc đến Thú Ý thực tập, chẳng qua không ngờ Địch Tư Húc lại bởi vì quan hệ với mình mà cảm thấy không được tự nhiên, cho nên cứ thuận theo ý cậu.

Sau khi bắt đầu thực tập, cuộc sống so với trước kia bận rộn hơn không ít, chẳng qua cậu phải đi sớm về muộn, mỗi ngày cơ bản đều có thể đúng giờ tan tầm, cho nên Địch Tư Húc vẫn như trước có rất nhiều thời gian đến nấu ăn và nói chuyện phiếm với mẹ Thư.

Rất nhanh, một tháng đã trôi qua, Địch Tư Húc lấy được phần tiền lương từ lúc chào đời cho đến nay, tuy rằng ở mặt ngoài vẫn thực lãnh đạm, nhưng trong lòng lại vô cùng cao hứng, cũng bắt đầu tính toán xem nên mua cái gì cho Thư Văn Ngạn.

Từ trung tâm thương mại đi ra, Địch Tư Húc gọi điện thoại cho Thư Văn Ngạn. Thư Văn Ngạn bên kia rất nhanh đã nghe máy.

“Alô?”

“Buổi tối cùng nhau đi ăn cơm nhé?” Địch Tư Húc hỏi. Mẹ Thư được mẹ của Tiêu Mộc Từ dẫn đi châu Âu chơi, phải hơn một tuần nữa mới trở về.

“Thế nào?” Thư Văn Ngạn hỏi. Trừ đợt nghỉ phép lần đó, nơi mà anh và Địch Tư Húc cùng nhau ăn cơm đều là ở nhà, hơn nữa lúc nào cũng có mẹ Thư ở bên cạnh.

“Hôm nay em được phát lương, muốn mời anh ăn cơm.” Địch Tư Húc nói.

Thư Văn Ngạn trầm mặc một chút, nói: “Được, đi đâu ăn?”

“Em đến công ty tìm anh, có được không?” Nơi này cách Thú Ý cũng không xa.

“Có thể, khoảng khi nào thì cậu đến?”

“20 phút nữa.”

“Nhanh vậy?”


“Hôm nay em tan tầm sớm.”

“Vậy được, cậu đến thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Địch Tư Húc cảm thấy mỹ mãn đi về phía Thú Ý.

Sau khi cậu tới Thú Ý, Thư Văn Ngạn cũng tan tầm sớm theo, Địch Tư Húc hôm nay không lái xe, vừa lúc ngồi xe Thư Văn Ngạn.

Địch Tư Húc đã đặt trước một nhà hàng, định cùng Thư Văn Ngạn trải qua thế giới hai người.

Vốn là các nhà hàng ngon Thư Văn Ngạn cơ hồ đều ăn hết rồi, cho nên cho dù là nhà hàng xoay tròn có thể xem cảnh đêm, nhưng đối với anh mà nói cũng không có gì mới lạ. Ngược lại vì đây là lần đầu tiên anh và Địch Tư Húc ra ngoài ăn cơm, với anh mà nói thì thật mới lạ.

Nơi này là bán cơm Tây, tuy rằng không phải kiểu khi ăn không nói chuyện như các nhà hàng cơm Tây chính quy, nhưng thanh âm khách khứa nơi đây nói chuyện xác thực không lớn, tương đối cũng xem là an tĩnh. Trên bàn đặt một ngọn nến, ánh sáng có chút u ám, nhưng bởi vì sắc trời bên ngoài chưa hoàn toàn tối hẳn, cho nên lúc này mà thắp nên lại cảm thấy có chút nửa vời.

Sau khi dung xong bữa chính, bánh ngọt và cà phê được đưa lên. Địch Tư Húc lấy một cái hộp nhỏ trong túi ra, đặt lên trước mặt Thư Văn Ngạn.

“Cái gì?” Thư Văn Ngạn hỏi.

“Quà cho anh. Lần đầu tiên nhận được tiền lương, muốn tặng anh chút lễ vật. Tuy rằng không thể so với những thứ anh thường dùng, nhưng cũng là một chút tâm ý của em.” Địch Tư Húc nhìn Thư Văn Ngạn nói.

Kỳ thật rất nhiều người đều dùng tháng lương đầu tiên của mình mua đồ tặng cho ba mẹ, biểu đạt long hiếu thảo một chút, nhưng người đầu tiên Địch Tư Húc nghĩ đến lại là Thư Văn Ngạn, cậu hy vọng trên người Thư Văn Ngạn có đồ thuộc về mình.

Thư Văn Ngạn mở hộp ra, bên trong là một đôi khuy măng sét (Cufflinks) bằng bạch kim, hình vuông hào phóng, bên trên có khắc hoa văn đơn giản, không nạm kim cương, cũng không có quá nhiều trang sức, thoạt nhìn không quá thu hút, lại giống như con người của —— Địch Tư Húc Đơn giản, trực tiếp.

(*) Cufflinks hay khuy măng sét: khuy (cúc áo) dùng để cố định cổ tay áo sơmi nam khi mặc vest, hiện nay khuy măng sét còn được xem như một món trang sức sang trọng và sành điệu được thiết kế riêng cho nam.

“Cám ơn, tôi rất thích.” Thư Văn Ngạn mỉm cười nói.

Địch Tư Húc nhìn nhìn cổ tay áo sơmi của anh, nói: “Em có thể đeo lên cho anh không?”

Thư Văn Ngạn hôm nay dùng một đôi khuy măng sét bằng ngọc bích, giá trị tuyệt đối gấp cả chục lần đôi khuy măng sét bằng bạch kim này. Chẳng qua Thư Văn Ngạn chẳng chút do dự, trực tiếp duỗi tay đến trước mặt Địch Tư Húc.


Khoé miệng Địch Tư Húc cong lên thành ý cười, giúp Thư Văn Ngạn tháo đôi khuy măng sét đang đeo ra, sau đó thay bằng đôi khuya măng sét mình tặng anh.

Sau khi đeo xong đôi khuy măng sét trên hai cổ tay áo, Địch Tư Húc cầm thật chặt tay Thư Văn Ngạn, không cho anh rút tay về.

Thư Văn Ngạn nhướng mày, tuỳ ý để cậu nắm.

“Văn Ngạn, chúng ta thay đổi quan hệ một chút có được hay không?” Địch Tư Húc nghiêm túc nhìn anh, ánh mắt sáng rực.

“Đổi như thế nào?” Thư Văn Ngạn cười nhìn cậu, trong mắt lộ vẻ hiểu rõ.

Biết anh lại đang giả ngu, nhưng Địch Tư Húc vẫn nói rõ ý của mình, “Em muốn chính thức kết giao với anh, trở thành người yêu.”

Trong mắt Thư Văn Ngạn lộ ra vài phần giảo hoạt, cười nói: “Chẳng lẽ chúng ta không phải sớm đã là quan hệ người yêu sao?”

Địch Tư Húc bất ngờ nhìn anh.

“Nếu không vì sao tôi lại để cậu tuỳ ý ra vào nhà tôi, còn ăn cơm với mẹ tôi? Sao lại cho cậu dùng xe của mình, còn cùng cậu ăn cơm, nhận quà của cậu?”

“Anh…”

“Tôi chỉ là không nói thẳng ra mà thôi.” Thư Văn Ngạn cười khẽ, “Sau lần đó cậu không đề cập đến chuyện này, bảo tôi nói như thế nào đây? Trực tiếp chạy đến trước mặt cậu nói tôi đồng ý kết giao với cậu?”

Địch Tư Húc: “…” Cậu vẫn luôn muốn cho Thư Văn Ngạn thời gian, cho nên mới không tiện mở miệng truy hỏi.

“Hơn nữa lúc trước cậu để tôi chờ lâu như vậy, giờ tôi cho cậu chờ vài ngày cũng không quá đáng đúng không?”

“Không quá đáng…” Địch Tư Húc nhanh chóng nói: “Thật tốt.”

Thư Văn Ngạn mỉm cười bưng tách cà phê lên, chẫm rãi uống. Kỳ thật từ lúc trở về từ làng du lịch, anh xem như đã chấp nhận Địch Tư Húc, chẳng qua anh cần phải tốn chút thời gian để tiếp thu mối quan hệ này, lại tốn chút công phu để Địch Tư Húc cảm nhận được mùi vị chờ đợi là thế nào.

Tiêu hoá xong lời Thư Văn Ngạn nói, Địch Tư Húc cười nhìn anh, nói: “Nếu chúng ta đã xem như kết giao, vậy có phải nên làm chút chuyện khác hay không?”

“Cái gì…”

Âm cuối của Thư Văn Ngạn bị bao phủ trong nụ hôn của Địch Tư Húc, tuy rằng chỉ là hai đôi môi chạm vào nhau, nhưng lại khiến cho Thư Văn Ngạn cảm thấy đặc biệt nóng bỏng. Chẳng qua may mắn xung quanh có mấy chậu cây kiểng che chắn, không có người nào chú ý đến bên này.

Sau khi xác định quan hệ, Địch Tư Húc đối với Thư Văn Ngạn càng trở nên ân cần, có đôi khi toà soạn không cần cậu làm việc đúng giờ, cậu sẽ làm cơm trưa đưa đến cho Thư Văn Ngạn, để anh ăn đủ dinh dưỡng một chút. Buổi chiều nếu không có việc gì, cũng sẽ đến nấu cơm cùng mẹ Thư, sau đó cùng nhau chờ Thư Văn Ngạn trở về dùng cơm.

Về quan hệ giữa Thư Văn Ngạn và Địch Tư Húc, mẹ Thư đều nhìn được rõ ràng. Tuy rằng Địch Tư Húc nhỏ hơn Thư Văn Ngạn một chút, nhưng chiếu cố anh lại vô cùng cẩn thận, điểm này khiến mẹ Thư rất yên tâm.

Một tháng sau, Địch Tư Húc dẫn Thư Văn Ngạn đến gặp ba mẹ mình, ba mẹ cậu cũng đặc biệt tranh thủ thời gian sắp xếp công việc, làm một bàn thức ăn, chờ Thư Văn Ngạn đến nhà chơi.


Đối với chuyện con trai là gay, ba mẹ Địch gia vốn cũng không phải lập tức chấp nhận. Chẳng qua hai người làm về thiết kế, tiếp xúc nhiều người, lại thường xuyên xuất ngoại, nhìn thấy không ít đôi đồng tính nam chung sống hạnh phúc hơn nữa còn thu nhận con nuôi, đồng nghiệp của họ cũng có người như vậy, đều sống không tệ, cho nên đối với phương diện này tương đối có lòng tin, tin tưởng Địch Tư Húc và Thưu Văn Ngạn cũng có thể sống hạnh phúc.

Trước khi nhìn thấy Thư Văn Ngạn, ba Địch mẹ Địch đều có chút lo lắng, dù sao điều kiện gia đình Thư Văn Ngạn so với nhà mình tốt hơn rất nhiều, cuộc sống của họ tuy rằng cũng khá giả, nhưng so sáng với Thư gia thì vẫn còn kém xa. Hơn nữa Thư Văn Ngạn lại tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bọn họ cứ lo lắng Địch Tư Húc không xứng với anh, hoặc là anh chướng mắt nhà bọn họ.

Nhưng sau khi nhìn thấy Thư Văn Ngạn, ba Đich mẹ Địch liền triệt để yên tâm. Tính cách Thư Văn Ngạn rất tốt, giáo dục cũng tốt, nói chuyện rất hiền hoà, cũng thân thiện với bọn họ, so với thằng con trai không thích nói chuyện cũng chẳng thích cười của mình tốt hơn rất nhiều. Lại nhìn Địch Tư Húc ân cần múc canh lột tôm cho Thư Văn Ngạn, mà anh cũng thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cậu bảo cậu ăn, không cần lo cho anh. Ba Địch mẹ Địch cảm thấy bọn họ ở chung như vậy hẳn có thể sẽ trường cửu. Sống cùng nhau không phải chính là như vậy sao ? Chiếu cố lẫn nhau, thông cảm lẫn nhau.

Bởi vì rất thích Thư Văn Ngạn, cho nên ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, Địch gia liền nói cho bọn họ biết chuyện mua nhà cho hai người. Tuy rằng Thư gia điều kiện rất tốt, không cần đến căn phòng của bọn họ, nhưng vì thể hiện nhà bọn họ rất xem trọng mối quan hệ của hai người, ba Địch mẹ Địch vẫn muốn mua nhà riêng cho hai người bọn họ, để bày tỏ một chút tâm ý.

“Thưa chú, thưa dì, nhà của con chỉ có một mình mẹ con, cho nên về sau con muốn ở cùng với mẹ.” Thư Văn Ngạn nói ra suy nghĩ của mình.

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên.” Ba Địch mẹ Địch nói, điều này bọn họ đều có thể hiểu được.

“Cho nên chuyện phòng ở vẫn là thôi đi ạ, về sau nếu Tư Húc muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, vừa lúc để dành làm tiền đầu tư ban đầu.” Thư Văn Ngạn nói.

“Đây là hai chuyện khác nhau, con và Tư Húc yêu nhau, chúng ta chính là người một nhà, Địch Tư Hcs và con cùng đến hiếu kính mẹ của con là chuyện đương nhiên. Còn chuyện chúng ta mua nhà cho hai đứa, con xem là sính lễ cũng được, là đồ cưới cũng được, tóm lại đều là một chút tâm ý của dì và chú con. Hai đứa không ở cũng không sao, nhưng nhất định phải mua một căn.” Mẹ Địch nói. Tuy rằng hiện tại giá nhà khá cao, bọn họ muốn trả ngay một lần rất khó, nhưng nếu vay thêm ngân hàng thì bọn họ vẫn có thể trả được, không có gì áp lực.

“Dì con nói đúng đó. Chỗ ở con cứ thương lượng với Tư Húc, chúng ta sẽ chuẩn bị tiền sẵn cho hai đứa.” Ba Địch cười cười nói.

Thư Văn Ngạn suy xét một chút, cũng không từ chối ý tốt của ba Địch mẹ Địch, sau đó nói: “ Vậy cũng được ạ, chờ con và Tư Húc nhìn xem, có chỗ nào vừa ý lại nói.”

“Được.” Ba Địch mẹ Địch thoải mái đáp ứng.

Sau khi cơm nước xong, lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, Địch Tư Húc liền đưa Thư Văn Ngạn trở về nhà. Trước khi trở về, mẹ Địch đưa cho Thư Văn Ngạn một phong bao lì xì thật dày, xem như lễ gặp mặt, đây là quy củ của thế hệ trước, con dâu gặp ba mẹ chồng, nếu ba mẹ chồng vừa lòng, sẽ cho quà gặp mặt, quà gặp mặt càng phong phú, đại biểu nhà chồng càng vừa lòng. Thư Văn Ngạn không cự tuyệt, nói tiếng cám ơn rồi nhận lấy. Tuy rằng anh là nam, không áp dụng quy củ dành cho con dâu này, nhưng tâm ý của trưởng bối anh không thể không nhận.

Thư Văn Ngạn mặc dù có tâm muốn ở cùng mẹ mình, nhưng mẹ Thư lại không đồng ý. Tâm tư của Thư Văn Ngạn bà hiểu được, nhưng thế giới hai người của con trai và Địch Tư Húc, bà cũng thật sự không muốn quấy rầy, hơn nữa bà cũng có cuộc sống của mình.

Vì thế giữa sự kiên quyết cự tuyệt của mẹ Thư, Thư Văn Ngạn và Địch Tư Húc chỉ có thể đi tìm chỗ ở cho hai người. Ba Địch mẹ Địch thấy tình huống như vậy, dứt khoát tìm mua một căn phòng ở tiểu khu bên cạnh nhà Thư Văn Ngạn, như vậy Thư Văn Ngạn muốn về nhà lúc nào cũng được, đi bộ cũng chỉ tốt 5 phút mà thôi.

Trang hoàng nhà xong cũng phải 3 tháng sau, Thư Văn Ngạn và Địch Tư Húc chính thức dọn vào nhà mới. Mẹ Thư và mẹ Địch rất ăn ý mà bố trí nơi này thành phòng tân hôn, bức màn đỏ thẫm, drap giường và vỏ chăn đỏ thẫm, còn có thể nhìn thấy hai chữ song Hỉ cắt hình trái tim được trang trí khắp nơi, chỗ nào cũng tràn ngập ngọt ngào và ấm áp…

Thư Văn Ngạn nhìn mấy thứ này, hơi có chút xấu hổ, trước khi đến đây mẹ anh không hề nói gì với anh.

Địch Tư Húc ngược lại cảm thấy rất tốt, sau khi buông hành lý xuống, một phen ôm lấy Thư Văn Ngạn.

Thư Văn Ngạn hoảng sợ, hỏi: “Làm gì vậy?”

“Anh cứ nói đi?” Nói xong, Địch Tư Húc liền trực tiếp ôm anh đi vào phòng ngủ, thả lên chiếc giường lớn màu đỏ tươi kia.

—— Xuân tiêu một khắc, trị giá ngàn vàng…

Hết – Phiên ngoại 3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui