Tiêu Mộc Từ mặc dù còn đang hôn mê, nhưng tình huống lại không quá nghiêm trọng, cho nên không cần nằm trong phòng giám sát đặc biệt, Tiêu Tông Nam sắp xếp cho anh nằm trong một phòng bệnh một người. Bác sĩ chuyên dụng của Tiêu gia vốn đang ở thành phố bên cạnh dự hội nghị, cũng đặc biệt quay trở về, bệnh tình của Tiêu Mộc Từ liền giao cho ông tiếp nhận. Bởi vì lần trước An Vũ Hàng được Tiêu Mộc Từ ôm trở về đã bị hôn mê, cho nên đối với vị bác sĩ này cũng không có ấn tượng gì. Kể từ khi Tiêu Mộc Từ được chuyển vào phòng bệnh, Tiêu Tông Nam chính thức giới thiệu vị bác sĩ Hướng này cho An Vũ Hàng nhận thức, để cậu có chuyện gì thì trực tiếp tìm bác sĩ Hướng.
Toàn bộ tinh thần của An Vũ Hàng đều đặt trên người Tiêu Mộc Từ, cũng không có tâm tư nói chuyện nhiều cùng vị bác sĩ Hướng này, chỉ lịch sự chào hỏi, nói làm phiền ông ta, sau đó liền đi vào phòng bệnh. Bác sĩ Hướng ngược lại không để ý, chỉ cười nói hai người tình cảm tốt, đây là phúc khí. Tiêu Tông Nam cũng cười cười, cũng không nhiều lời.
Trong phòng bệnh, Tiêu Mộc Từ đeo máy dưỡng khí nằm ở trên giường, bên tay trái đặt một máy theo dõi tình trạng sức khoẻ. Từ Tiệp ngồi bên phải, an tĩnh nhìn Tiêu Mộc Từ, không biết đang suy nghĩ gì.
Quản gia đã đưa tới một ít vật dụng hàng ngày và quần áo để tắm rửa, sau khi An Vũ Hàng vào phòng, không quấy rầy Từ Tiệp, yên lặng mà bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Từ Tiệp mặc dù đang nhìn Tiêu Mộc Từ, nhưng ánh mắt cũng thỉnh thoảng đảo qua An Vũ Hàng, nhìn cậu lưu loát thu dọn đồ đạc, Từ Tiếp cảm thấy, giao con trai cho cậu chiếu cố vẫn có thể yên tâm.
Thu dọn xong, An Vũ Hàng đi lấy một ít nước sôi, sau đó lại hỏi xin hộ sĩ một ít bông y tế. Sau khi trở lại phòng bệnh, dùng nước sôi và nước khoáng do quản gia đưa tới pha một ly nước ấm, sau đó lại dùng bông y tế thấm nước, thoa lên đôi môi khô khốc của Tiêu Mộc Từ.
Từ Tiệp nhìn động tác của cậu, nhường vị trí của mình, nói: “Ngồi làm đi.”
“Không có gì, bác ngồi đi. Anh ấy hiện tại không thể uống nước, làm thế này nhiều có thể thoải mái hơn một chút.” An Vũ Hàng nói.
An Vũ Hàng vừa nói xong, Tiêu Tông Nam liền cầm theo hộp đựng cơm bước vào. Đặt hộp cơm lên bàn trà ở bên cạnh, Tiêu Tông Nam nói với An Vũ Hàng: “Đến ăn chút gì đi.”
“Cám ơn bác.” Tuy rằng cậu không có khẩu vị, nhưng ý tốt của ba Tiêu, cậu không thể cự tuyệt.
“Con cũng đừng canh nó cả đêm, mệt nhọc thì ngủ một lúc. Bác sĩ Hướng nói Mộc Từ không có chuyện gì lớn, con cũng đừng quá lo lắng.” Tiêu Tông Nam nói. Ấn tượng của ông đối với An Vũ Hàng vẫn luôn không tệ, An Vũ Hàng chủ động đề xuất chiếu cố Tiêu Mộc Từ, cũng khiến ông rất vui mừng. Chuyện của con ông không muốn can thiệp quá nhiều, chỉ cần đối phương là một người tốt là được.
An Vũ Hàng gật gật đầu, nói: “Bác và bác gái cũng đừng quá lo lắng, con sẽ chiếu cố anh ấy thật tốt.”
“Tốt.” Tiêu Tông Nam gật gật đầu, đưa số điện thoại cá nhân của mình cho An Vũ Hàng, nói: “Có chuyện gì lúc nào cũng có thể gọi bác.”
“Vâng.” An Vũ Hàng đáp.
Tiêu Tông Nam và Từ Tiệp ngồi lại trong phòng bệnh thêm một lúc, mãi đến khi xác định Tiêu Mộc Từ không có gì bất ổn, mới cùng nhau ra về. Nếu như không có An Vũ Hàng, bọn họ có thể phải dời hết mọi công việc, thay phiên nhau chiếu cố anh, còn phải thuê thêm một hộ lý, nhưng chưa chắc có thể cẩn thận được như An Vũ Hàng. Hiện tại có An Vũ Hàng ở đây, ngược lại có thể khiến bọn họ an tâm hơn, hơn nữa hai người đều là nam, cũng không có gì bất tiện.
Sau khi tiễn bước ba Tiêu mẹ Tiêu, An Vũ Hàng ngồi vào ghê bên cạnh giường, chuyên chú nhìn Tiêu Mộc Từ vẫn còn đang hôn mê. Kể từ khi hai người kết giao, trên cơ bản đều là Tiêu Mộc Từ chiếu cố cậu, tuy rằng cậu ngẫu nhiên cũng sẽ xuống bếp nấu cơm, nhưng Tiêu Mộc Từ sợ cậu mệt, lúc nào cũng cố gắng giảm bớt số lần cậu đích thân nấu nướng xuống. Mà nấu bữa sang gì đó, càng sẽ không để cho cậu phải dậy sớm làm, trên cơ bản đều là Tiêu Mộc Từ dậy trước rồi đi nấu. Hiện tại Tiêu Mộc Từ bị thương, đổi thành cậu chiếu cố Tiêu Mộc Từ là chuyện đương nhiên.
Nhẹ nhàng nhéo mũi Tiêu Mộc Từ một chút, An Vũ Hàng nhẹ giọng nói: “Mau khoẻ lại đi, một mình em thật nhàm chán.”
Không biết là Tiêu Mộc Từ có nghe được hay không, vẫn như trước an tĩnh nằm đó, hô hấp đều đặn, tựa hồ chỉ là đang ngủ.
Hai người an tĩnh ở trong phòng không biết qua bao lâu, Tiết Dập và Thư Văn Ngạn liền mang theo một ít hoa quả đi vào. Sau khi Tiết Dập hỗ trợ chuyển Tiêu Mộc Từ lên giường đến, liền chạy về chỗ khu phòng giải phẫu, Tuy rằng anh và Kha Tuấn Hân đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng ba Kha, Kha Ngôn Chiêu và lão tam của Kha gia đối vơi anh mà nói vẫn là trưởng bối, anh trai và em trai, nhìn ở mặt mũi của bọn họ, Tiết Dập cũng không thể bỏ mặc không quan tâm Kha Tuấn Hân. Ít nhất đến thăm hỏi một chút bệnh tình, về nhà cũng dễ giải thích tình huống cho ba mình.
“Thế nào rồi?” Thư Văn Ngạn nhìn thoáng qua Tiêu Mộc Từ nằm trên giường, nhẹ giọng hỏi An Vũ Hàng.
“Không có chuyện gì lớn. Chăng qua đầu bị va chạm, lúc nào tỉnh còn chưa biết được. Những thứ khác đều khoẻ.” An Vũ Hàng nói. Lo lắng là chuyện khó tránh khỏi, nhưng nghe bác sĩ Hướng nói xong về tình trạng của Tiêu Mộc Từ, cậu ít nhiều vẫn có thể an tâm hơn một chút.
“Vậy là tốt rồi.” Thư Văn Ngạn nhẹ nhàng thở ra. Sau khi xảy ra chuyện, Thư Văn Ngạn lập tức chạy đến hiện trường, nhưng không đi cùng xe cứu thương đến bệnh viện, mà là tìm cảnh sát quen biết, hỗ trợ xử lý những về đề sau đó, chờ luật sư của Tiêu gia đến đó hội hợp với anh, anh mới giao lại mọi chuyện cho luật sự, lại vội vã chạy đến thăm bệnh.
“Ngồi trước đi.” An Vũ Hàng tìm hai chai nước khoáng đưa cho bọn họ, chuyện Tiêu Mộc Từ bị thương đối với ai mà nói cũng không thoải mái, nhưng thời gian này bọn họ nhất định không thể loạn.
Thư Văn Ngạn ngồi xuống ghế sôpha, nhìn hộp cơm còn chưa được động đến, nói với An Vũ Hàng: “Còn chưa ăn cơm phải không? Mau ăn chút gì đi. Em nhịn đói như vậy, Mộc Từ cũng không an tâm.”
“Đợi chút nữa mới ăn, vẫn chưa đói.” An Vũ Hàng nhìn hai người, hỏi: “Hai người cũng chưa ăn?”
“Mẹ anh đã nấu cơm sẵn rồi, chút nữa anh dẫn Tiết Dập về nhà ăn.” Thư Văn Ngạn đáp.
“Vâng.” An Vũ Hàng gật gật đầu, bận rộn cả đêm, bọn họ khẳng định rất đói bụng.
“Mộc Từ tỉnh lại cũng phải bắt cậu ấy tĩnh dưỡng vài ngày, công ty bên kia có anh và Tiết Dập, không cần lo lắng.”
“Vâng.” An Vũ Hàng cũng muốn Tiêu Mộc Từ tĩnh dưỡng nhiều vài tháng.
Thư Văn Ngạn khẽ thở dài một tiếng, công ty thiếu một trụ cột như Tiêu Mộc Từ, anh cũng thấy áp lực thật lớn. Nhưng các hạng mục tiến hành vẫn phải tiếp tục, không thể để công ty xảy ra vấn đề, nếu không Tiêu Mộc Từ trở về lại phải chạy đi thu thập cục diện rối rắm.
Trầm mặc một lúc, Thư Văn Ngạn hỏi Tiết Dập: “Họ Kha kia thế nào?” Kha Tuấn Hân là người gây ra tai nạn, cảnh sát yêu cầu tìm hắn để điều tra.
“Trước khi cậu tới cậu ta đã ra khỏi phòng phẫu thuật. Bác sĩ nói hiện tại liền nhìn xem cậu ta có thể tỉnh lại hay không, nếu trong mấy ngày này có thể tỉnh lại thì không thành vấn đề, nếu vẫn không tỉnh, rất có thể trở thành người thực vật.” Tiết Dập thở dài, anh hận Kha Tuấn Hân, hận hắn hại Tiêu Mộc Từ thành như vậy. Nhưng anh tình nguyện Kha Tuấn Hân bị trừng phạt, cũng không nguyện ý nhìn hắn ta nửa sống nửa chết nằm đó.
“Gieo gió gặt bão.” Thư Văn Ngạn lạnh lùng nói.
Kha Tuấn Hân sống hay chết, An Vũ Hàng căn bản không quan tâm, hiện tại cậu chỉ để ý Tiêu Mộc Từ, chỉ cần Tiêu Mộc Từ khoẻ lại là được.
Ngồi một lúc, Thư Văn Ngạn và Tiết Dập đi về trước. Ngày mai bọn họ còn phải đi làm, Tiêu Mộc Từ không có mặt, công việc của họ lại càng nhiều, hơn nữa một chút cũng không thể qua loa.
Sau khi Thư Văn Ngạn và Tiết Dập rời đi, An Vũ Hàng thấy chai truyền dịch đã gần hết, liền nhờ hội sĩ chạy tới đổi thuốc. Sau đó lại đi lấy một chậu nước ấm, giúp Tiêu Mộc Từ đơn giản lau người một chút, hy vọng có thể khiến Tiêu Mộc Từ cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Nhìn lượng dịch cần truyền ngày hôm nay, với tốc độ truyền này hẳn phải tới sau nửa đêm. Dù sao An Vũ Hàng cũng không buồn ngủ, đơn giản ăn vài miếng cơm, lại trở về bên giường cùng Tiêu Mộc Từ. Không có ai nói chuyện, An Vũ Hàng cũng không thấy buồn, cứ như vậy nhìn Tiêu Mộc Từ, một đêm dài liền như vậy yên lặng trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Từ Tiệp đi cùng với quản gia, vào bệnh viện đưa cơm. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy An Vũ Hàng tựa đầu bên giường ngủ gục. Chai truyền dịch của Tiêu Mộc Từ đã được tháo ra, ngủ cũng rất an ổn.
Từ Tiệp đi giày cao gót, thanh âm gót giày làm bừng tỉnh An Vũ Hàng. An Vũ Hàng mơ mơ màng màng ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Từ Tiệp, lập tức bật người dậy, gọi: “Bác gái.”
Từ Tiệp gật đầu, không nói gì.
Quản gia đặt hộp giữ nhiệt lên bàn trà, nói với An Vũ Hàng: “An tiên sinh, phu nhân mang theo đồ ăn từ trong nhà đến, cậu nhân lúc còn nóng ăn đi.” Tiêu Mộc Từ bây giờ còn chưa thể ăn được, đồ ăn này tự nhiên là chuẩn bị cho An Vũ Hàng.
“Vâng, cám ơn bác.” An Vũ Hàng nói cám ơn Từ Tiệp, sau đó lại nói với quản gia: “Chú gọi tên con là được rồi, chú là trưởng bối, đừng khách khí như vậy.”
“Được.” Quản gia cũng không từ chối, cười đáp ứng.
An Vũ Hàng mở cửa sổ ra một chút cho thoáng khí, sau đó liền đi vào toilet rửa mặt.
Từ Tiệp ngồi xuống bên cạnh giường, nắm tay Tiêu Mộc Từ. Bàn tay Tiêu Mộc Từ đã không còn lạnh lẽo, trên mặt cũng được lau sạch sẽ, không còn chật vật giống như ngày hôm qua. Từ Tiệp nhìn thoáng qua toilet, khẽ thở dài một tiếng.
Sau khi ăn bữa sáng xong, An Vũ Hàng lại cầm phích nước nóng đi ra ngoài lấy thêm nước, chuẩn bị pha một ly cà phê nâng cao tinh thần, hôm nay Tiêu Mộc Từ vẫn phải truyền dịch cả ngày, cậu phải canh chừng, không để cho chai truyền dịch chảy cạn. Mang theo một phích đựng đầy nước ấm trở về, An Vũ Hàng đột nhiên nhớ đến phải gọi điện thoại cho quán cà phê chỗ mình làm thêm. Dựa theo tình hình này, Tiêu Mộc Từ cho dù có tỉnh, cũng phải bồi dưỡng hai ba tháng, cậu phải chiếu cố anh, cũng không còn tâm tư đi làm them. So với việc xin nghỉ phép tạo thêm phiền toái cho chủ quán, chi bằng trực tiếp xin từ chức thì tốt hơn.
Lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, lúc này tuy rằng trong quán còn chưa mở cửa, nhưng Mạn tỷ khẳng đinh đã đến, bởi vì phải chuẩn bị trước khoảng 1 tiếng đồng hồ trước khi mở cửa, cho nên Mạn tỷ và vài nhân viên làm việc toàn thời gian phải tới sớm một chút.
Số điện thoại di động của Mạn tỷ và mấy người trong quán tuy rằng đã bị mất hết khi điện thoại cũ bị hỏng, nhưng cũng may mắn cậu còn nhớ rõ số điện thoại của quán. Đi đến trước cửa sổ bên cạnh phòng bệnh, An Vũ Hàng đặt phích nước nóng lên bệ cửa, sau đó bấm số điện thoại gọi đi.
“Alô, xin chào, quán cà phê Noãn Quang xin nghe.” Điện thoại đầu bên kia truyền đến giọng của Mạn tỷ.
“Mạn tỷ, em là Vũ Hàng.” An Vũ Hàng nói.
“À, Vũ Hàng sao, có chuyện gì?”
“Chỗ em vừa xảy ra chút chuyện, có thể không có biện pháp tiếp tục làm việc được nữa, cho nên em muốn từ chức.” An Vũ Hàng nói. Tuy rằng cậu rất luyến tiếc công việc này, nhưng so sánh ra, đối với cậu mà nói Tiêu Mộc Từ vẫn quan tọng hơn.
Mạn tỷ bên kia trầm mặc vài giây, nói: “Cậu chờ một chút, ông chủ đúng lúc có ở đây, cậu nói với ông chủ đi.”
Không bao lâu, ông chủ liền tiếp điện thoại, An Vũ Hàng nói lại một lần ý định của mình.
Ông chủ do dự vài giây, hỏi: “Tôi có thể mạo muội hỏi một chút, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì hay không?’
An Vũ Hàng nghĩ nghĩ, nói: “Người yêu của em bị tai nạn giao thông, muốn hoàn toàn bình phục có thể cần hai ba tháng thời gian. Em muốn chiếu cố anh ấy, cho nên chỉ có thể từ chức. Đã gây thêm phiền toái cho anh, thật xin lỗi.”
An Vũ Hàng bên này chuyên tâm gọi điện thoại, cũng không phát hiện Từ Tiệp đứng ngay cửa phòng bệnh nhìn mình. Từ Tiệp vốn muốn đi tìm bác sĩ Hướng chào hỏi một tiếng, lại không ngờ nghe được An Vũ Hàng đang gọi điện thoại.
Ông chủ bên kia suy xét một chút, mới đáp: “Nếu là việc tư, tôi cũng không tiện giữ cậu. Chẳng qua chờ đến lúc người yêu cậu bình phục, lúc nào cũng hoan nghênh cậu trở lại.”
Bất kể những lời này nói ra là xuất phát từ thật lòng hay chỉ là khách khí, An Vũ Hàng nghe đều cảm thấy rất ấm lòng: “Cám ơn anh, ông chủ. Vậy em không quấy rầy anh nữa, có cơ hội em sẽ đến thăm mọi người.”
“Được, chúc người yêu cậu sớm ngày bình phục.”
“Vâng, cám ơn anh.” Không nói thêm nữa, An Vũ Hàng cúp điện thoại.
Thả điện thoại lại vào trong túi quần, An Vũ Hàng quay người lại liền nhìn thấy Từ Tiệp đứng ở cửa. Từ Tiệp tuy rằng nghe được An Vũ Hàng nói chuyện điện thoại, nhưng không hỏi đến, chỉ là vẻ mặt thản nhiện nói: “Tôi đi tìm bác sĩ Hướng, cậu vào đi.”
An Vũ Hàng chỉ cho rằng Từ Tiệp vừa mới bước ra, không nghe cậu gọi điện thoại, cho nên cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu, liền mang theo phích nước nóng bước vào phòng.
Từ Tiệp nhìn theo cậu bước vào, nhếch môi, xoay người đi về phía phòng làm việc của bác sĩ Hướng.
Hết –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...