Sư Huynh Là Nam Thần

Trong phòng bếp, An Vũ Hàng đứng cán bột làm vỏ bánh. Bánh chẻo lớn nhỏ vừa phải, một đám mập mạp đặt trên một cái khay đựng. Trong đó có một cái hình dạng rất dài, còn có chút lòi nhân, đó là do Tiêu Mộc Từ gói. An Vũ Hàng nhìn anh gói một cái xong liền không cho anh đụng tay vào nữa, để tránh đến lúc đó nấu bánh chẻo không thành, ngược lại thành một nồi canh bột mì nấu thịt gà.

Tiêu Mộc Từ cũng không gây thêm phiền phức nữa, giúp An Vũ Hàng múc một nồi nước đặt lên bếp, bật lửa nấu nước. Làm bánh chẻo thì anh không lành nghề, nhưng nấu bánh chẻo ngược lại không phải nói chơi.

“Anh muốn ăn tương gì thì tự mình pha nhé.” An Vũ Hàng dùng cằm chỉ chỉ chỗ đặt đồ gia vị.

“Tôi không chú ý nhiều như vậy đâu.” Tiêu Mộc Từ nhìn hai tay An Vũ Hàng linh hoạt vò nắn, một cái bánh chẻo da mỏng nhân nhiều đã được gói xong, cảm giác làm bánh chẻo cũng không phải chuyện gì khó, nhưng đến khi tự mình làm, mới phát hiện có thể không bị lòi nhân ra ngoài cũng đã rất tốt rồi.

“Vậy anh rót cho tôi chút xì dầu, lại thêm chút dấm gạo nữa.” An Vũ Hàng cũng không khách khí với Tiêu Mộc Từ, hai người cùng nhau mừng năm mới, thật sự không cần quá câu nệ hay là khách sáo gì, nếu không sẽ không có ý nghĩa.

“Được.” Tiêu Mộc Từ vui vẻ gật đầu, tìm một cái chén nhỏ bắt đầu pha nước chấm, anh rất thích loại trạng thái thả lỏng cùng anh nói chuyện, chỉ bảo anh làm việc như hiện tại của An Vũ Hàng, khiến anh cảm thấy như đang ở nhà mình, mà không phải chỉ là một người khác.

Phòng bếp nhà An Vũ Hàng khá lớn, hai người cùng đứng bên trong cũng không bị chen chúc.

Sau khi pha tương xong, An Vũ Hàng lại bảo anh đến tủ lạnh lấy rau trộn ra, đều là cậu làm vào đêm qua, chưa ăn được bao nhiêu, còn lại đều bỏ vào tủ lạnh.

“Ăn ở phòng khách?” Tiêu Mộc Từ bưng rau trộn ra hỏi.

“Vâng, anh để lên bàn trà đi.”

“Được.”

Sau khi gói xong bánh chẻo, nước cũng nấu sôi, An Vũ Hàng trực tiếp thả bánh chẻo vào nồi. Tiêu Mộc Từ đi vào hỗ trợ, An Vũ Hàng đưa vá cho anh, bảo anh trông chừng bánh chẻo, còn mình thì bắt đầu thu dọn phòng bếp. Chờ xử lí xong xuôi, An Vũ Hàng lại cầm một khối bánh mật ra, cắt thành lát mỏng, thả vào trong chảo điện chiên lên. Đầu năm ăn bánh mật cũng là một trong những tập tục, cầu may mắn.

Hai người không ai nói chuyện, mỗi người nhìn chằm chằm vào nồi của mình.

Bên cạnh nhiều thêm một người, An Vũ Hàng cảm thấy loại cảm giác cô độc trong những lần đón năm mới trước kia cũng biến mất. Kỳ thật cậu không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần có một người như vậy, có thể cùng cậu nói chuyện, ăn bữa cơm vào những ngày năm mới, là được rồi. Cho dù người này không quá hợp với cái ổ nhỏ của cậu, ít nhẫn cũng là một phần ấm áp.

Chờ bánh chẻo chín rồi, bánh mật cũng chiên xong. An Vũ Hàng tìm bát đĩa để Tiêu Mộc Từ múc bánh chẻo ra, bản thân cũng gắp bánh mật ra khỏi chảo, mà bánh mật này bản thân nó cũng đã mang vị ngọt, độ ngọt không cao, nhưng đối với An Vũ Hàng mà nói đã đầy đủ rồi, không cần phải thêm đường. Tắt bếp, rút nguồn điện, An Vũ Hàng và Tiêu Mộc Từ bưng bánh chẻo và bánh mật ra phòng khách, chuẩn bị ăn trưa.

“Nếm thử xem.” An Vũ Hàng chỉ chỉ bánh chẻo, nói.

Tiêu Mộc Từ gật gật đầu, cũng không khách khí nhiều, gắp cái bánh chẻo lên cắn một hơi. So sánh với các loại bánh chẻo nhân thịt khác, hương vị món bánh chẻo thịt gà của an Vũ Hàng nhẹ nhàng hơn một chút, rất thơm, cũng rất tươi ngon. Hương vị rau cần cũng không nặng, phối hợp với thịt gà có vẻ đặc biệt nhẹ nhàng dễ ăn. Trong nhân còn có chút vị gừng, vừa khử tanh vừa gia tăng mùi thơm, rất ngon.

“Hương vị rất tốt.” Tiêu Mộc Từ cười nói.

“Thích là được.” Thấy anh thích, An Vũ Hàng cũng yên tâm, “Đợi lát nữa lại ăn thêm chút bánh mật, có ý may mắn.”

“Được.”

Hai người cũng không tán gẫu gì thêm, an tĩnh mà ăn cơm trưa.

Sau khi ăn no, An Vũ Hàng đi vào phòng bếp rửa chén, Tiêu Mộc Từ đứng tựa vào cửa phòng bếp, bưng ly nước nhìn bộ dáng cậu loay hoay rửa chén.

Bị anh nhìn như vậy, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, An Vũ Hàng tìm đề tài, dời lực chú ý đi một chút, “Hôm nay có kế hoạch gì? Buổi tối mới đi ra ngoài ăn cơm hay sao?”

“Ừ, đã đặt sẵn chỗ rồi, buổi tối 7h chúng ta sẽ đến đó.” Tiêu Mộc Từ cười cười, “Buổi chiều cũng có kế hoạch rồi, cậu cứ đi theo tôi là được.”


“Được.” An Vũ Hàng cũng không hỏi nhiều, dù sao Tiêu Mộc Từ hẳn sẽ không đem mình đi bán đâuu, “Đi uống cà phê sao?”

“Buổi chiều sẽ đi.”

“Vâng.”

Đầu giờ chiều, hai người mặc quần áo tử tế, chuẩn bị xuất phát. Sau khi xuống lầu, An Vũ Hàng lại không phát hiện xe của anh đâu, ngẩng đầu hỏi: “Anh không lái xe?”

“Ừ, đi taxi tới. Hôm nay ngồi tàu điện ngầm đi.” Tiêu Mộc Từ tự nhiên nói. Anh sở dĩ không lái xe tới, cũng vì muốn thể nghiệm sinh hoạt bình thường của An Vũ Hàng một chút, kéo gần khoảng cách với An Vũ Hàng, cũng có thể tiến gần một bước hiểu biết thói quen sinh hoạt của cậu.

“Vâng.” An Vũ Hàng đã quen ngồi tàu điện ngầm, đối với đề nghị của anh cũng không ý kiến gì. Chẳng qua Tiêu Mộc Từ không lái xe, còn chủ động đề xuất đi tàu điện ngầm, đích xác khiến cậu khá bất ngờ, trong mắt cậu, vị đại thiếu gia này có thể ngay cả mua vé tàu như thế nào cũng không biết. Chỉ là xem như cậu dẫn Tiêu Mộc Từ thể nghiệm cuộc sống, không có gì không tốt.

Đúng như An Vũ Hàng sở liệu, vé đi tàu điện ngầm của Tiêu Mộc Từ vẫn là cậu đi mua. Ngày Tết, người trên đường cũng đặc biệt ít, trên tàu điện ngầm cũng gần như không người, từng toa tào trống rỗng hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng chen chúc bình thường. An Vũ Hàng và Tiêu Mộc Từ tìm vị trí ngồi xuống, chờ tàu điện ngầm đưa bọn họ đến địa điểm mục tiêu.

Sau khi tới trung tâm thành phố, hai người đi uống trà chiều trước, sau đó lại đi xem phim. Vé đã mua sẵn trước đó rồi, năm mới, người đến xem phim có thể đếm được trên đầu ngón tay. An Vũ Hàng và Tiêu Mộc Từ ngồi ở vị trí giữa rạp đối diện màn ảnh, nếu không phải còn có vài ba người ngồi cùng, An Vũ Hàng còn cho rằng rạp phim này đã bị Tiêu Mộc Từ bao hết rồi.

Tiêu Mộc Từ chọn một bộ phim tình yêu hài hước do một đạo diễn khá tân tiến quay. Những bộ phim điện ảnh bình thường đều lấy cảm giác thoải mái vui vẻ làm chủ đạo, đoạn giữa sẽ thêm một vài đề tài đang hot hiện tại, chỉ cần đảm bảo số lượng doanh thu phòng vé là được. An Vũ Hàng cũng không cho rằng Tiêu Mộc Từ thích xem loại phim này, chẳng qua vừa rồi sau khi vào cửa, cậu cũng có liếc mắt nhìn sơ lịch chiếu phim trong đợt Tết âm lịch này, cũng chỉ có mỗi bộ này có thể xem được mà thôi. Mặc khác nếu không phải phim hoạt hình, chính là phim tình cảm ngược tâm ngược thân, cho nên vẫn nên xem phim hài thì tốt hơn. Bất kể nói như thế nào, đầu năm đầu tháng phải vui vẻ mới đúng.

Hai người đều thuộc dạng xem phim vô cùng an tĩnh, không nói nhiều, không thảo luận nội dung phim. Tiêu Mộc Từ ngoài trừ tịch thu ly coca mà cậu đã uống một nửa ra, cũng không làm gì nữa, nghiêm túc xem phim. An Vũ Hàng thực không thích lúc xem phim có một người nói nhiều ngồi bên cạnh, Tiêu Mộc Từ như vậy rất hợp ý cậu.

Từ rạp chiếu phim đi ra, đã là 5h.

“Đói bụng không?” Tiêu Mộc giúp cậu chỉnh lại cái khăn quàng cổ có chút lụp xụp của cậu, tuy rằng anh không quan trọng ngoại hình, nhưng phải giữ ấm đầy đủ.

“Có một chút.” Cà phê trong buổi trà chiều và coca trong rạp chiếu phim đều là nước, không đủ no.

“Vậy đi ăn đi, đến nơi đó chắc mất khoảng 15 phút.” Tiêu Mộc Từ nói.

“Được.”

Tiêu Mộc Từ dẫn đường, An Vũ Hàng không nhanh không chậm đi theo anh đi về phía trước. Trên đường vẫn rất ít người, đến buổi tối càng có vẻ lạnh lẽo, nhưng không khí giăng đèn kết hoa vui vẻ ngược lại vẫn bù cho không gian vắng vẻ này, tràn ngập ý vị năm mới.

Chỗ Tiêu Mộc Từ chọn là một nhà hàng tư nhân, phải có thẻ hội viên, giá cả không thấp, An Vũ Hàng hình như đã nghe được thanh âm vẫy tay chào của ví tiền của mình. Chẳng qua nếu cậu đã nói muốn mời cơm, dĩ nhiên không thể nửa đường chạy trốn. Nếu thật sự không được thì cùng lắm là mặt dày mày dạn nhờ Tiêu Mọc Từ thanh toán trước, cậu sẽ trả lại từ từ.

Sau khi vào cửa, nhân viên phục vụ tin tức đặt chỗ của Tiêu Mộc Từ, sau đó nhiệt tình dẫn hai người vào phòng ở trên lầu. Gian phòng này không lớn, bố trí rất ấm áp, cảm giác như đang ở nhà ăn trong nhà mình vậy.

Cởi áo khoác, hai người trước sau lần lượt ngồi xuống, Tiêu Mộc Từ đưa thực đơn cho An Vũ Hàng, bản thân thì trực tiếp hỏi món ăn chính của ngày hôm nay, cũng gọi vào món ăn gia đình bình thường. Nhìn thái độ của Tiêu Mộc Từ hẳn là thường xuyên đến đây, đã thành ngựa quen đường cũ rồi. Mấy món anh chọn đều là món mặn và hải sản, An Vũ Hàng cân nhắc phối hợp với anh, gọi hai món chay.

“Không chọn thêm?” Nhìn An Vũ Hàng sau khi chọn xong hai món ăn liền trực tiếp buông thực đơn, Tiêu Mộc Từ hỏi.

“Anh chọn rồi, tôi sao cũng được.” An Vũ Hàng cũng không biết món nào ăn ngon, mà trên menu thì ngay cả giá cả cũng không có, bảo An Vũ Hàng chọn thì thật có chút do dự.

Tiêu Mộc Từ lại gọi thêm một món canh và một món chính, mới hỏi lại An Vũ Hàng: “Có thể uống rượu không?”

An Vũ Hàng rất ít khi uống rượu, lần đó là bởi vì comeout với gia đình, tâm trạng không tốt, bản thân trốn ở trong phòng có uống vài lần, nhưng rất ít, cũng không bị say.


“Một chút thì có thể.” An Vũ Hàng trả lời.

Tiêu Mộc Từ suy nghĩ một chút, liền gọi hai phần bia tự ủ.

Sau khi xác nhận lại các món đã gọi, nhân viên phục vụ liền mỉm cười rời đi.

An Vũ Hàng cười nhìn Tiêu Mộc Từ, hỏi: “Tiêu ca hẳn là càng thích uống rượu đỏ hơn nhỉ?”

“Ngoại trừ rượu trắng ra thì cái gì cũng được.” Tiêu Mộc Từ lấy khăn ra lau tay, “Bia tự ủ ở đây có hương vị rất tốt, Văn Ngạn rất thích, độ cồn cũng không cao, cậu có thể yên tâm uống.”

“Vâng.” An Vũ Hàng cười gật đầu, lại hỏi: “Tửu lượng của anh như thế nào? Dân kinh doanh thì tửu lượng hẳn phải rất tốt?”

“Tàm tạm thôi. Đi ra ngoài xã giao có trợ lý chắn rượu cho, tôi uống không bao nhiêu.” Tiêu Mộc Từ thẳng thắn đáp.

“Hôm nay anh vì uống rượu mới không lái xe?”

“Xem như một trong những nguyên nhân.” Tiêu Mộc Từ cười cười, giúp An Vũ Hàng xé bao đựng khăn mặt, để cậu lau tay.

An Vũ Hàng cũng không hỏi nhiều, sau khi lau tay xong, vừa uống trà vừa chờ thức ăn mang lên.

Rất nhanh, đồ ăn và bia đồng thời được bưng lên. An Vũ Hàng nhìn thùng bia trước mặt, rốt cục cũng biết phân lượng một phần là bao nhiêu. Bia tự ủ nơi này được đựng trong một cái thùng nhỏ, loại thùng đựng bia cỡ này hẳn là được đặc làm riêng, bên trên còn khắc tên của nhà hàng. Một cái thùng phỏng chừng khoảng 5 cân (2.5kgs ~ 2.5 lít), đối với người có tửu lượng tốt mà nói đây có thể không tính là gì, nhưng đối với An Vũ Hàng thì đây đích xác là phân lượng không nhỏ.

Dọn thức ăn lên xong, nhân viên phục vụ lui ra ngoài, cũng đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

An Vũ Hàng nhìn thùng bia nhỏ trên bàn, hỏi: “Anh xác định hai người chúng ta có thể uống hết?”

Tiêu Mộc Từ cười gắp một miếng cá cho An Vũ Hàng, nói: “Có thể uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, uống không hết thì thôi.” Nói xong, anh liền mở nắp đậy hình cái đầu rồng trên thùng ra, rót bia vào hai cái ly, đặt một cái ở bên cạnh tay An Vũ Hàng, nói: “Chậm rãi uống.”

Bia tự ủ của nhà hàng này màu rất đậm, trong hương bia mang theo mùi ngũ cốc, rất thơm, từ lúc Tiêu Mộc Từ mở nút đậy ra cậu đã ngửi được.

Bưng ly bia lên uống một hơi, hương vị của lúa mạch lan tran trong khoang miệng, vị đắng nhàn nhạt hòa cùng một chút vị ngọt, không khó uống, mùi rất đậm đà, dư vị kéo dài.

“Uống ngon lắm.” An Vũ Hàng cười nói.

“Ăn trước chút gì đó lót dạ rồi hãy uống, nếu không sẽ dễ say.” Tiêu Mộc Từ nói.

“Vâng.” An Vũ Hàng đặt ly bia xuống, bắt đầu ăn cơm.

Nhà hàng này làm thức ăn thật sự không tệ, tuy rằng giá cả khẳn định không rẻ, nhưng vẫn khiến An Vũ Hàng cảm thấy rất đáng giá, ở chỗ khác chỉ sợ khó ăn được hương vị như vậy.

Trong dạ dày có chút thức ăn rồi, An Vũ Hàng thả chậm tốc độ ăn cơm, sau khi ăn xong một khối xương sườn, buông đũa xuống, bưng ly bia lên, nói với Tiêu Mộc Từ: “Tiêu ca, tôi mời anh một ly. Cám ơn anh vẫn luôn chiếu cố tôi như vậy, còn mừng năm mới với tôi nữa.”

Tiêu Mộc Từ cười cười, cũng buông đũa xuống, cầm ly rượu lên chạm khẽ vào ly của An Vũ Hàng một cái, nói: “Cậu chỉ cần chiếu cố bản thân mình thật tốt, chính là lời cám ơn tốt nhất với tôi rồi.”


“Tôi biết.” An Vũ Hàng gật gật đầu, uống một hơi cạn sạch số bia trong ly. Cậu thật lòng cám ơn Tiêu Mộc Từ, số chuyện anh giúp cậu đến hiện tại thật sự cậu đếm không hết nữa rồi, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội chính thức để biểu đạt lòng biết ơn của mình đối với anh. Hôm nay đúng dịp, chỉ có hai người bọn họ, lại có bia, An Vũ Hàng dĩ nhiên phải kính anh một ly.

“Uống chậm một chút.” Tiêu Mộc Từ biết An Vũ Hàng là thật lòng muốn cám ơn mình, anh cũng nhận tâm ý của An Vũ Hàng, uống một hơi hết bia trong ly.

An Vũ Hàng buông ly xuống, liếm liếm môi, bởi vì uống bia, khiến cậu cảm thấy trong dạ dày ấm áp, rất thoải mái.

Sau khi Tiêu Mộc Từ uống xong, lại rót đầy hail y, nói với An Vũ Hàng: “Ăn thêm chút đồ ăn đi.”

“Vâng.” An Vũ Hàng gắp thịt gà mình thích ăn, chậm rãi ăn.

Tiêu Mộc Từ thỉnh thoảng lại giúp cậu gắp thức ăn múc thêm canh, bản thân ngược lại không ăn bao nhiêu.

“Tiêu ca, vì sao anh lại mừng năm mới một mình?” Ăn con tôm Tiêu Mộc Từ lột sẵn cho cậu, An Vũ Hàng hỏi. Từ ngày hôm qua đến giờ, không biết là vô tình hay cố ý, bọn họ không hề nhắc đến đề tài này.

“Ba mẹ tôi rất bận, tháng này bọn họ ở nước ngoài công tác, đơn giản mừng năm mới ở bên kia luôn. Năm sau tôi cũng có việc làm ăn cần phải lo, không muốn chạy tới lui.” Tiêu Mộc Từ đáp. Kỳ thật tình cảm giữa anh và ba mẹ không tệ, chỉ là cả nhà ba người bọn họ đều quá bận, thật sự không có bao nhiêu thời gian liên lạc tình cảm.

“Ừm, vậy cũng tốt. Ít nhất lúc anh nhớ ba mẹ, còn có thể đi thăm bọn họ.” An Vũ Hàng có chút mất mát, Tiêu Mộc Từ không giống cậu, Tiêu Mộc Từ là chủ động muốn mừng năm mới một mình, mà cậu là bị động, không thể không mừng năm mới một mình.

Tiêu Mộc Từ ngẩng đầu sờ sờ tóc An Vũ Hàng, An Vũ Hàng bởi vì uống rượu, trên mặt nổi lên một màu phấn hồng, đôi mắt ngập nước nhìn Tiêu Mộc Từ, trong mắt có sự cô đơn rất rõ ràng.

“Không có gì, tôi cùng cậu.” Tiêu Mộc Từ nói.

An Vũ Hàng khẽ cong khóe môi, lại cầm cái ly chạm nhẹ vào ly của Tiêu Mộc Từ, ngẩng đầu uống nửa ly.

“Chậm một chút, uống quá nhanh dễ say.” Tiêu Mộc Từ cũng không sợ cậu uống rượu, chẳng qua là lo lắng cậu sẽ khó chịu thôi.

“Không sao.” An Vũ Hàng cầm cái ly, nói với Tiêu Mộc Từ: “Tiêu ca, anh có biết vì sao tôi lại mừng năm mới một mình không?”

Kỳ thật Tiêu Mộc Từ ít nhiều có thể đoán được một chút, những cũng không nói gì.

An Vũ Hàng thở ra một hơi thật dài, nhìn cái ly trong tay, cúi đầu nói: “Tôi không thể quay về nhà…”

“Tôi comeout với người nhà, bọn họ đều không tiếp nhận được.” An Vũ Hàng lại uống một ngụm bia, tiếp tục nói: “Kỳ thật trước kia tôi một chút cũng không sợ cãi nhau với người nhà, nhưng từ sau khi tôi comeout, người nhà bắt đầu chiến tranh lạnh với tôi. Tiêu ca, anh có biết cảm giác chiến tranh lạnh như thế nào không?”

“Tựa như có cái gì đó đè nặng trên ngực anh vậy đó, không đau, nhưng nặng nề lắm, không thở nổi, thời thời khắc khắc đều nghẹn ở đó. Trong lòng có khó chịu cũng không thể phát tác được, bởi vì không ai để ý anh có tức giận hay không, tựa như anh căn bản không hề tồn tại vậy.” Ánh mắt An Vũ Hàng hơi hơi đỏ lên, “Bắt đầu từ khi đó, tôi thật sự sợ hãi. Đặc biệt sợ hãi sau khi cãi nhau với người khác sẽ chiến tranh lạnh với tôi, cảm giác một giây cũng không chịu được. Cho nên tôi không thể không thu liễm tính tình, cố gắng không cãi nhau với người khác. Tôi cũng không dám tùy tiện comeout với người khác nữa, nếu người ta không tiếp nhận được, tôi lại phải lâm vào bạo lực lạnh lần thứ hai. Thật sự là cmn phiền muốn chết.”

“Kỳ thật tôi sống rất mệt mỏi, lúc tôi chịu đựng chiến tranh lạnh với người nhà cũng chẳng thể nói với ai, bởi vì nếu tôi nói với họ, nhất định cũng phải comeout, quá bị động. Có lúc tôi cũng cảm thấy rất có lỗi với đám Viên Gia, bọn họ đối với tôi rất tốt, nhưng tôi lại không thể nói cho bọn họ biết tôi là Gay.”

Hít hít mũi, An Vũ Hàng uống hết nửa ly rượu còn lại xong, sau đó lại rót thêm cho mình một ly khác.

Tiêu Mộc Từ nhìn An Vũ Hàng, cũng không ngăn cản. Anh đau lòng An Vũ Hàng như vậy, nhưng cũng hiểu được, An Vũ Hàng cần phải phát tiết. Nếu không để mấy thứ này đè ép quá lâu, một ngày nào đó sẽ ép cho cậu suy sụp, khiến cậu triệt để hỏng mất…

“Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ bộ dáng của ba khi nghe tôi nói thích đàn ông, đã tức giận đến mức lấy dây lung đánh tôi một trận. Một chút cũng không hề lưu tình, tựa như tôi căn bản không phải con ông ấy vậy, ánh mắt ông ấy nhìn tôi tựa như đang nhìn một người bệnh tâm thần, một con quái vật vậy.” Cổ họng An Vũ Hàng nghẹn ngào, uống một ngụm bia, ngăn chặn cảm giác chua xót muốn khóc, tiếp tục nói: “Lúc ấy tôi bị đánh đau vô cùng, nhưng tôi không thể hé răng, cũng không thể cầu xin tha thức. Tôi có thể lừa mọi người, nhưng không thể lừa gạt bản thân, tôi là Gay, chỉ thích đàn ông, căn bản không thay đổi được. Ông ấy cho dù đánh chết tôi, tôi cũng không đổi được.”

“Lúc ba của tôi đánh tôi, mẹ tôi căn bản không hề khuyên nhủ, chỉ đứng bên cạnh nhìn. Em trai tôi cũng không để ý tôi, trực tiếp đi về phòng. Cuối cùng là ba tôi đánh đến mệt, mới dừng tay.”

“Anh có biết lúc ấy tôi có bộ dạng gì không? Trên người tôi có nhiều chỗ bị đánh đến chảy máu, tôi không dám đến bệnh viện, chỉ có thể lấy chút thuốc tự mình thoa. Mẹ của tôi ngay cả đi vào liếc mắt nhìn tôi một cái cũng không có, một đêm đó tôi đau đến không ngủ yên, nhưng cũng chẳng có ai để ý tới…”

Tiêu Mộc Từ nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, giúp cậu lau nước mắt vừa rơi xuống. An Vũ Hàng khóc không hề có thanh âm, chỉ là nước mắt từng giọt từng giọt tuôn trào ra ngoài.

An Vũ Hàng đưa tay lung tung lau mặt, dính một tay đầy nước mắt. Rủ đầu xuống, rất nhanh dùng tay chùi chùi mặt, An Vũ Hàng nhỏ giọng nói: “Xin lỗi…”

Đầu năm lại ngồi khóc trước mặt Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng cảm thấy thật không tốt, cũng biết có vài người rất kiêng dè việc này.


“Đứa ngốc.” Tiêu Mộc Từ nhẹ nhàng nâng cằm cậu, khiến cậu ngẩng mặt lên, chậm rãi giúp cậu lau khô nước mắt. Trong mắt anh, An Vũ Hàng còn là một đứa trẻ, mà một đứa trẻ vốn không nên thừa nhận nhiều thứ như vậy.

“Sau đó thì sao?” Tiêu Mộc Từ ôn nhu hỏi. Anh hy vọng An Vũ Hàng nói hết những chuyện cậu giữ trong lòng ra, như vậy cũng có thể thoải mái một chút.

An Vũ Hàng ôm ly rượu lại uống thêm vài ngụm, dần dần ổn định lại cảm xúc, mới mở miệng nói: “Qua thêm khoảng một tuần, mẹ của tôi đưa cho tôi một tờ danh thiếp, là một bác sĩ tâm lý, bảo tôi đi khám bệnh, nói không chừng có thể chữa lành.”

“Tôi không đi, sau đó ba tôi lại phát hỏa, nói nếu không đi, vậy sẽ đưa tôi vào bệnh viện tâm thần. Tôi nói tôi không có bệnh, bệnh viện tâm thần cũng không chữa được.” Tuy rằng chuyện này đã qua rất lâu rồi, nhưng loại cảm giác ngay lúc đó, ký ức của An Vũ Hàng tựa như vẫn còn mới mẻ, “Sau đó ba tôi lại nổi giận, cầm lấy cây gậy đánh golf của em trai, đánh bể đầu tôi.”

Golf là trò vận động của người giàu, nhưng đơn giản vì em trai nói muốn chơi, ba mẹ liền mua cho nó bộ gậy đánh Golf kia, mà bộ gậy Golf này cũng chưa được dùng mấy lần, hiện tại được dùng lên đầu cậu.

Tiêu Mộc Từ nhìn kỹ trán của cậu, An Vũ Hàng biết anh đang tìm cái gì, liền chỉ chỗ bị thương ngày xưa, vết sẹo kia bị giấu kín trong tóc, hơn nữa tóc của An Vũ Hàng hơi dài, cho nên nếu không cố ý tìm, sẽ không nhìn thấy.

“Bởi vì chảy máu quá nghiêm trọng, mẹ của tôi không thể không đưa tôi đến bệnh viện, bác sĩ may cho mấy mũi, để lại vết sẹo này. Trên đường về nhà, mẹ tôi khuyên tôi vài câu, nói đơn giản là cảm thấy tôi theo người ta học thói hư tật xấu, vẫn có thể sửa cho tốt được. Tình huống của tôi lúc ấy thế nào tôi rõ ràng nhất, mà đầu lại đau muốn chết, liền tức giận mà đáp trả bà ấy vài câu.” An Vũ Hàng chậm rãi thở ra một hơi dài, “Sau khi về nhà mẹ tôi liền đổ bệnh, ba tôi nói là vì bị tôi chọc giận. Em trai thấy mẹ tôi như vậy, liền ghi hận tôi, mỗi ngày châm chọc khiêu khích tôi. Sau đó tôi và nó cãi nhau vài câu, mẹ tôi mắng tôi, nói tôi bản thân không nên thân, còn khi dễ em trai. Nếu tôi còn mắng nó nữa, sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà. Từ sau đó, nhà tôi bắt đầu chiến tranh lạnh, duy trì khoảng hơn ba tháng, tôi thật sự chịu không nổi, liền dọn ra ngoài ở.”

Nói xong, cảm xúc của An Vũ Hàng cũng bình tĩnh trở lại, nhưng bởi vì vừa rồi vừa khóc xong, cho nên thanh âm thoạt nghe vẫn rất rầu rĩ.

Tiêu Mộc Từ rất muốn ôm cậu, nhưng hành động như vậy lại thật sự quá mức đột ngột, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng An Vũ Hàng, nói: “Chuyện đã qua rồi. Cậu làm đúng lắm, loại chuyện này không thể dựa vào che lấp để giữ cảnh thái bình giả tạo.” Tiêu Mộc Từ muốn nói với cậu rằng có anh ở đây, về sau anh sẽ che chở cho cậu. Nhưng nói đến bên miệng, lại nuốt trở vào. Anh sẽ nói với An Vũ Hàng những lời này, nhưng không phải là hiện tại. Chẳng qua cũng sẽ không khiến An Vũ Hàng chờ lâu.

“Vâng.” Nhận được khẳng định, chẳng khác nào tin tưởng An Vũ Hàng. Uống hết ly bia, An Vũ Hàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Mộc Từ, nói: “Tiêu ca, anh comeout chưa?”

Tiêu Mộc Từ lắc đầu, nói: “Vài người bạn quan trọng bên cạnh đều biết, nhưng còn chưa nói với người nhà.”

“Ừm, anh nhất định phải suy nghĩ thật kỹ rồi hãy nói, đừng biến thành giống như tôi.” An Vũ Hàng cảm thấy cậu chính là một ví dụ phản diện, cậu không hy vọng Tiêu Mộc Từ sẽ giống mình.

“Chờ tôi tìm được người có thể sống cùng mình cả đời, sẽ nói với người nhà.” Tiêu Mộc Từ nói: “Hiện tại tôi độc lập kinh tế, công việc cũng thuận lợi. Cho dù trong nhà không đồng ý, cũng không tạo được ảnh hưởng gì đối với tôi.”

“Ừm, vậy là tốt rồi.” An Vũ Hàng gật gật đầu, lại rót tiếp một ly bia.

Tiêu Mộc Từ giữ cái ly của cậu lại, nói: “Còn uống nữa sẽ say.” Bởi vì uống quá nhiều, mặt An Vũ Hàng đã đỏ rực lên.

“Không sao, hiện tại tôi rất thanh tỉnh. Uống chút bia có thể giúp trong lòng tôi thoải mái hơn một chút.” An Vũ Hàng nhìn Tiêu Mộc Từ nói.

Tiêu Mộc Từ cũng không ngăn cản cậu nữa, dù sao có anh ở đây, say thì say đi.

An Vũ Hàng bắt đầu một ly tiếp một ly mà uống, thỉnh thoảng lại chạm ly với Tiêu Mộc Từ một chút, cũng không để ý Tiêu Mộc Từ có uống hay không, dù sao cậu thì cứ uống một hơi cạn sạch… Tiêu Mộc Từ nhìn cậu, mặc dù đau lòng, nhưng cũng không ngăn cản, nếu điều này có thể khiến An Vũ Hàng dễ chịu hơn một chút, vậy cứ để cậu thoải mái đi.

Một thùng bia thấy đáy, An Vũ Hàng đã nằm úp trên mặt bàn, rốt cục uống không nổi nữa.

Tiêu Mộc Từ sờ sờ tóc cậu, gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, thuận tiện nhờ cậu ta gọi giùm một chiếc taxi. Nơi này cung cấp dịch vụ gọi xe, rất thuận tiện.

Sau khi thanh toán, Tiêu Mộc Từ giúp An Vũ Hàng mặc áo khoác vào.

An Vũ Hàng mơ mơ màng màng hỏi: “Đi đâu?”

“Về nhà.” Tiêu Mộc Từ cười nhẹ nói.

An Vũ Hàng “À” một tiếng, rồi không còn động tĩnh nữa.

Giúp cậu choàng lại khăn quàng cổ, nhân viên phục vụ cũng vừa lúc bước vào thông báo xe của họ đã đến. Tiêu Mộc Từ ôm lấy An Vũ Hàng, rời khỏi khách sạn, lên xe taxi.

Hai người cùng ngồi ở ghế sau, An Vũ Hàng ngã vào trên đùi Tiêu Mộc Từ, tựa như đang ngủ. Tiêu Mộc Từ trực tiếp báo địa chỉ nhà mình, xe taxi chuyển một vòng, rời khỏi cổng lớn nhà hàng, thẳng về phía chỗ ở của Tiêu Mộc Từ…

Hết –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui