Sau khi rời khỏi trường học, hai người cũng không đi quá xa, ở gần đó tìm một quán cà phê cũng không tệ lắm, thuận tiện giải quyết cơm trưa.
Khách trong quán cũng không quá đông, đúng là thời điểm bận rộn ôn tập, không có bao nhiêu người rảnh rỗi chạy tới chỗ này ngồi cả ngày. Nhân viên phục vụ rất tri kỷ mà đưa hai người đến ngồi ở một góc, nơi này có cây xanh che chắn, vừa râm mát, lại an tĩnh, rất thích hợp để nói chuyện.
Tuy rằng tên là quán cà phê, nhưng bởi vì mở ở gần trường học, cho nên trong quán cũng có cung cấp thức ăn, xem như thỏa mãn yêu cầu dùng cơm của sinh viên. Các món ăn chủ yếu đều dựa theo kiểu dáng thức ăn nhanh của châu Âu, như mì Ý, Pizza này nọ, đơn giản lại không đắt, quan trọng là có thể ăn no.
Sau khi gọi cơm, nhân viên phục vụ mỉm cười rời đi. An Vũ Hàng bưng ly nước lên uống vài ngụm nước chanh nóng, xua đi rét lạnh trên người. Kỳ thật hiện tại nghĩ lại, cậu vẫn có chút hoảng sợ, nếu lúc ấy cậu thật sự đánh nhau với Kha Tuấn Hân, sẽ đả thương người ta, như vậy nhẹ thì sẽ bị giáo viên giáo dục vài cậu, nặng thì có thể sẽ bị xử phạt, thật sự là hành động không sáng suốt. Chẳng qua đối mặt với loại người như Kha Tuấn Hân, cậu thật sự nhịn không được lửa giận.
“Buổi chiều còn phải thi sao?” Tiêu Mộc Từ ngồi đối diện An Vũ Hàng, có chút cảm giác không hợp nhau với gian quán nhỏ này, việc này không liên quan đến tuổi tác, mà là vấn đề khí tràng.
“Không có, môn thi tiếp theo vào ngày mai.” An Vũ Hàng trả lời.
“Đã ôn tập hết chưa?”
“Chưa, cơm nước xong còn phải trở về ôn bài.” Bất kể là thành tích tốt xấu, ôn tập đều là chuyện vô cùng đau đầu, nghĩ đến nhiều trọng điểm cần phải ôn như vậy, An Vũ Hàng có chút buồn bực.
“Ừ, thi xong là có thể nghỉ ngơi rồi.” Nhìn thấy khuôn mặt mang tính trẻ con khi nhắc tới việc ôn bài của An Vũ Hàng, Tiêu Mộc Từ hơi hơi lộ ra chút ý cười.
“Đây xem như là việc duy nhất có thể an ủi bản thân.” An Vũ Hàng khẽ thở dài một tiếng, lập tức lại ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, hôm nay sao anh lại đến trường học?”
“Có một game muốn tổ chức giải đấu cho giới sinh viên trong kỳ nghỉ đông này, tôi đến đây bàn chút việc về sân thi đấu.” Tiêu Mộc Từ nói.
An Vũ Hàng nhướng mày, hỏi: “Việc này không phải nên để cho nhân viên của anh đến làm sao?” Trong mắt cậu, Tiêu Mộc Từ thân là ông chủ, chỉ cần ở trong văn phòng phê duyệt văn kiện là được rồi, căn bản không cần thiết tự thân vận động.
“Trường học của các cậu là một trong những chủ sân thi đấu đợt này, có chút vấn đề về thiết bị phải thương lượng trước.” Tiêu Mộc Từ sẽ không nói cho An Vũ Hàng biết, anh là vì muốn đến gặp cậu mới tự mình đến đây.
“À.” An Vũ Hàng đối với loại giải thi đấu này không quá hiểu biết, cũng không nghĩ nhiều.
“Cậu muốn tham gia không?” Tiêu Mộc Từ nhớ rõ An Vũ Hàng đã từng nói cậu cũng có chơi game.
An Vũ Hàng lắc đầu, cười nói: “Thôi bỏ đi, tôi đánh phó bản còn được, thi đấu giải thật sự không có khả năng. Hơn nữa tôi còn phải làm thêm, không có thời gian nhiều.”
“Ừ, game thì tùy tiện vui đùa một chút là được.”
Tiêu Mộc Từ vừa dứt lời, di động liền vang lên. Là Tiết Dập gọi tới.
Tiêu Mộc Từ không tránh An Vũ Hàng, mà trực tiếp ấn nghe điện thoại: “Alô?”
“Kha Tuấn Hân trở lại rồi.” Thanh âm của Tiết Dập rất nghiêm túc, chỉ có những lúc anh tức giận mới có thể dùng loại ngữ khí này nói chuyện.
“Tôi biết.”
“Hả? Làm sao cậu biết? Kha đại ca nói cho cậu biết à?” Tiết Dập cảm thấy bản thân phải là người biết trước tin tức mới đúng.
“Không phải. Cậu ta đến tìm Vũ Hàng, tôi vừa lúc đến F đại làm việc, liền đụng mặt.” Ngữ khí của Tiêu Mộc Từ nghe không ra tình tự gì.
Tiết Dập đang nghiêm túc đột nhiên bật cười, trêu ghẹo nói: “Tôi nói này Tiêu thiếu, cậu chạy đến F đại nói là làm việc, kỳ thật là lấy việc công làm việc tư phải không?”
An Vũ Hàng thật ra không nghe được Tiết Dập nói gì. Trùng hợp lúc này nhân viên phục vụ đưa thức ăn hai người gọi đến, lực chú ý của cậu liền tục trung hết vào thức ăn, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Mộc Từ.
“Nhiều chuyện.” Tiêu Mộc Từ cũng không thể ở trước mặt An Vũ Hàng nói thêm cái gì.
“Tôi nói này, còn không bằng cậu dứt khoát trói người trực tiếp mang về nhà mình đi. Cậu chờ cậu ấy hiểu ra thì chờ đến khi nào hả? Chẳng thà nói thẳng ra, để cậu ấy không chọn cậu cũng không được!” Tiết Dập ở bên kia bắt đầu ra kiến nghị cho Tiêu Mộc Từ.
“Cậu vẫn nên quản cho tốt chuyện của mình là được rồi.” Chuyện này kỳ thật Tiêu Mộc Từ đã từng nghĩ tới, nhưng thật sự không muốn thương tổn An Vũ Hàng, “Chuyện của Kha Tuấn Hân, cậu nói một tiếng với Kha Ngôn Chiêu đi, bảo anh ta xử lý.”
“Được, chút nữa tôi gọi điện thoại cho Kha đại ca. Chẳng qua tôi mà không đánh cho tên tiểu tử kia một trận, thật lòng không giải hận mà.” Cho đến giờ, Tiết Dập thật sự chưa bao giờ cảm thấy Kha Tuấn Hân phiền toái đến như vậy.
“Cậu nói với Kha Ngôn Chiêu, lần này xem như chừa mặt mũi cho anh ta, nếu Kha Tuấn Hân còn quấy rầy An Vũ Hàng nữa, tôi sẽ không khách khí như vậy nữa đâu.” Tiêu Mộc Từ nói. Anh cho Kha Ngôn Chiêu mặt mũi, nói trắng ra là, anh kỳ thật đang cho ba của Tiết Dập mặt mũi, dù sao ba Tiết và Kha gia là thế giao, anh và Tiết Dập lại là bạn tốt, anh không muốn Tiết Dập bị kẹp ở giữa khó xử.
“Tôi biết, cậu yên tâm đi.” Tiết Dập và Tiêu Mộc Từ làm bạn nhiều năm như vậy, dĩ nhiên hiểu ý của Tiêu Mộc Từ, “Được rồi, cậu cùng An Vũ Hàng đi, tôi gọi điện thoại cho Kha đại ca đã.”
“Ừ.” Hai người cũng không nói thêm gì nữa, tự mìn cúp điện thoại.
“Dập ca?” An Vũ Hàng đặt sandwich ở trước mặt Tiêu Mộc Từ, hỏi.
“Ừ. Chuyện của Kha Tuấn Hân cậu ta sẽ xư rlys, cậu an tâm thi cử là được.” Tiêu Mộc Từ bỏ di động vào trong túi áo khoác, nói.
“Có anh và Dập ca ở đây, tôi không có gì lo lắng cả.” An Vũ Hàng cười cười, cúi đầu dùng đùa khuấy mì Ý trong dĩa, không biết đang nghĩ gì.
“Làm sao vậy?” Chú ý đến hành động của cậu, Tiêu Mộc Từ hỏi: “Không hợp khẩu vị?”
“Không phải…” An Vũ Hàng mấp máy khóe môi, trầm mặc một lúc, mới cố lấy dũng khí nói: “Tiêu ca, anh thấy thế nào đối với chuyện đồng tính luyến ái?”
Bàn tay Tiêu Mộc Từ đang đặt trên bàn lập tức siết lại, không chuyển mắt nhìn An Vũ Hàng, mang theo thăm dò thấp giọng hỏi: “Cậu là vậy?”
An Vũ Hàng cúi đầu, không nói gì, xem như chấp nhận. Cậu biết mình không nên lỗ mãng hỏi Tiêu Mộc Từ vấn đề này như thế, nhưng không biết vì cái gì, cậu rất muốn biết đáp án của Tiêu Mộc Từ. Trong lòng thấp thỏm khiến An Vũ Hàng hoàn toàn mất đi khẩu vị, cậu trầm mặc tương đương với việc comeout với Tiêu Mộc Từ, cậu không biết Tiêu Mộc Từ sẽ nói gì, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, sợ đối diện với ánh mắt chán ghét hoặc là kỳ thị của anh.
Nhưng đối với Tiêu Mộc Từ mà nói, An Vũ Hàng ngầm thừa nhận quả thực chính là đại kinh hỉ. Chỉ cần An Vũ Hàng không thích phụ nữ, anh sẽ không cần lo lắng An Vũ Hàng không chấp nhận được anh.
Cho dù trong lòng vạn phần vui sướng, nhưng Tiêu Mộc Từ cũng không biểu hiện ra quá rõ ràng, chỉ là thanh âm nhu hòa nói: “Nếu tôi nói cho cậu biết, tôi và cậu là đồng loại, có thể khiến cho cạu cảm thấy thoải mái hơn một chút hay không?”
An Vũ Hàng lập tức ngẩng đầu, trợn to mắt một bộ dạng không thể tin được.
Tiêu Mộc Từ bật cười, nói: “Tôi cũng như cậu vậy, là một đồng tính luyến ái từ đầu đến đuôi. Chuyện này tôi không cần phải lừa cậu, cũng không cần phải giấu diếm. Bên cạnh tôi cũng có một người bạn giống như tôi, cho nên tôi đối với loại chuyện đồng tính luyến ai cũng không có cái nhìn gì đặc biệt, cũng thấy nó thực bình thường.”
“Tôi… Tôi vẫn nhìn không ra…” An Vũ Hàng quả thực không biết nên nói gì mới tốt, Tiêu Mộc Từ thẳng thắn khiến trong lòng cậu vốn dĩ thấp thỏm trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, cũng thật lòng cảm thấy thoải mái hơn không ít.
“Tôi cũng không hìn ra cậu lại giống như tôi.” Tiêu Mộc Từ nói.
Trên mặt An Vũ Hàng lộ ra chút ý cười, “Vừa rồi anh nói bên cạnh anh có một người bạn giống chúng ta, không phải là Dập ca chứ?”
“Không phải. Là một người khác, về sau có cơ hội sẽ giới thiệu cho cậu làm quen.” Tiêu Mộc Từ đẩy đĩa thịt tôm chiên đến trước mặt An Vũ Hàng, nói tiếp: “Tính hướng bất đồng với đại bộ phận người khác cũng không có gì ghê gớm, tôi cũng vậy, bạn của tôi cũng vậy, đều không vì như vậy mà bị ảnh hưởng, cho nên tôi cũng hy vọng cậu có thể kiên cường một chút, sống cuộc sống mà mình thích.”
An Vũ Hàng dùng sức gật gật đầu, cậu có lẽ không thể giống như Tiêu Mộc Từ tự mình gây dựng sự nghiệp, trở thành tinh anh gì đó, nhưng cậu lại có thể như Tiêu Mộc Từ, sống một cuộc sống mà cậu mong muốn.
“Được rồi, ăn cơm đi, để lạnh sẽ không ăn được nữa. Về sau có chuyện gì có thể tìm tôi nói, đừng nghẹn ở trong lòng.” Như vậy anh có thể tiến thêm một bước hiểu biết An Vũ Hàng, về sau đối với việc thu An Vũ Hàng về bên người mình cũng có trợ giúp.
“Vâng.” Nói ra rồi, An Vũ Hàng cũng vui vẻ trở lại, không nói gì thêm, thành thật mà cúi đầu ăn mì.
Không biết có phải vì nguyên nhân tâm tình tốt lên hay không, An Vũ Hàng cảm thấy đồ ăn của quán này làm không tệ, về sau có thể thường đến.
Ăn xong cơm trưa, hai người gọi 2 tách cà phê, ngồi trong quán nói chuyện phiếm. An Vũ Hàng cũng triệt để buông bỏ đề phòng đối với Tiêu Mộc Từ, nói chuyện cũng hoạt bát hơn rất nhiều. Tiêu Mộc Từ thực thích bộ dạng thả lỏng tự tại này của cậu, tựa như ánh mắt trời tháng 5, sáng ấm, thoải mái.
Uống xong một tách cà phê, đã là 2h30 chiều, An Vũ Hàng còn phải trở về ôn bài, Tiêu Mộc Từ không muốn chậm trễ cậu ônt ập, liền thanh toán tiền, đưa cậu trở về trường.
“Tự tôi trở về là được rồi.” An Vũ Hàng nói.
“Tôi phải lấy xe, thuận đường.” Tiêu Mộc Từ trả lời. Kỳ thật xe của anh đậu ở bãi đỗ xe bên kia, cách ký túc xá sinh viên rất xa, từ chỗ phòng ngủ của An Vũ Hàng đi qua đó phỏng chừng phải mất 20 phút.
An Vũ Hàng cũng không nghi ngờ, cùng Tiêu Mộc Từ chậm rãi đi về khu túc xá.
Mới đi vào cổng túc xá, An Vũ Hàng liền đối diện với giáo viên phụ trách của lớp đang đi tới, giáo viên phụ trách lớp bọn họ tuổi không lớn lắm, họ Đinh, tên chỉ có một chữ Thành, rất dễ nhớ. Mà Đinh Thành cũng nhận ra An Vũ Hàng, cậu hàng năm đều nhận học bổng, cho nên ấn tượng của Đinh Thành đối với cậu rất tốt. Nhưng lúc này, Đinh Thành không phải nhìn An Vũ Hàng, mà là nhìn Tiêu Mộc Từ bên cạnh cậu.
“Sao cậu lại ở chỗ này?” Đinh Thành cười nhìn Tiêu Mộc Từ, nghe ngữ khí tựa hồ rất quen thuộc Tiêu Mộc Từ.
“Dẫn em trai đi ăn bữa cơm.” Tiêu Mộc Từ tùy ý đáp lại.
“Em trai? An Vũ Hàng là em trai cậu?” Đinh Thành ngoài ý muốn nhìn Tiêu Mộc Từ, anh chỉ biết Tiêu Mộc Từ là con trai độc nhất, những cái khác cũng không quá rõ ràng.
“Cậu quen Vũ Hàng?” Tiêu Mộc Từ cũng hơi có chút ngoài ý muốn.
“Thầy Đinh là giáo viên phụ trách lớp tôi.” An Vũ Hàng nói.
Tiêu Mộc Từ nghe vậy gật gật đầu, nói với Đinh Thành: “Vũ Hàng là em họ tôi, cậu đã là giáo viên phụ trách của cậu ấy, tôi sẽ không khách khí với cậu nữa, về sau phiền toái cậu chiếu cố cậu ấy một chút.”
“Tiêu thiếu đã mở miệng, tôi dĩ nhiên sẽ toàn lực chiếu cố. Chẳng qua An Vũ Hàng rất ngoan, cậu cũng không cần quan tâm.” Đinh Thành cười nói.
“Ừ. Tôi đưa cậu ấy về trước, có rảnh liên hệ sau.” Tiêu Mộc Từ nói.
“Được, tôi còn phải đi ăn trưa, nói chuyện sau.”
“Ừ.”
An Vũ Hàng lễ phép chào Đinh Thành, Đinh Thành bảo cậu có việc lúc nào cũng có thể tìm anh, liền bước nhanh rời đi.
“Anh cư nhiên quen biết giáo viên phụ trách lớp tôi?” An Vũ Hàng cũng cảm thấy đặc biệt bất ngờ.
“Tôi và cậu ta là bạn đại học, sau khi cậu ta tốt nghiệp liền theo sự sắp xếp của gia đình đến F đại. Cậu ấy và Tiết Dập vẫn luôn liên hệ, ngày lễ ngày tệ cũng có tụ hội, tôi và cậu ta có gặp nhau mấy lần.” Tiêu Mộc Từ giải thích.
“Anh và Dập ca học cùng đại học?”
“Ừ, trung học, đại học đều học cùng.”
“Duyên phận không cạn ha.” Ha Vũ Hàng cười nói.
“Trung học xem là duyên phận, về phần đại học… Nguyện vọng của cậu ta là chép lại của tôi.” Tiêu Mộc Từ nói.
An Vũ Hàng bật cười thành tiếng: “Này chứng tỏ Dập ca với anh quan hệ tốt, nếu không cũng sẽ không muốn học cùng một trường đại học với anh.”
“Ừ.” Tiêu Mộc Từ lên tiếng, cùng An Vũ Hàng tiếp tục đi về phía trước, “Cậu có chuyện gì thì trực tiếp đến tìm Đinh Thành, có cậu ta ở đây, tôi cũng có thể yên tâm một chút.”
An Vũ Hàng cúi đầu nhìn đường, nhỏ giọng nói: “Nếu thầy ấy biết tôi không phải em họ của anh, vậy rất xấu hổ.”
“Không có gì.” Không phải là em họ, cũng có thể là người khác quan trọng hơn…
Đi đến dưới lầu ký túc xá, An Vũ Hàng nói: “Tôi đến rồi, anh cũng mau trở về đi, trời rất lạnh, đừng để bị cảm.”
“Ừ, chuyên tâm thi cử, đừng nghĩ quá nhiều.” Tiêu Mộc Từ nhìn cậu, nói: “Có việc gì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.”
“Vâng, vậy tôi lên lầu trước.”
“Đi đi.”
An Vũ Hàng không nói gì nữa, xoay người đi vào bên trong. Tiêu Mộc Từ nhìn theo cậu đi vào cổng, cũng không ở lâu, chậm rãi rời khỏi lầu ký túc xá, đi đến bãi đỗ xe lấy xe.
Hết –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...