Sư Huynh Là Nam Thần

Click vào bài post, bên trong có một bức ảnh được chủ post đăng lên, trong ảnh là một nam sinh tương đối thấp hơn bị một người đàn ông cao lớn ôm vào trong ngực, thoạt nhìn vô cùng ái muội. Bởi vì sắc trời đã tối, ánh sáng trên đường không được đầy đủ, cho nên ảnh chụp cũng không quá rõ ràng. Nhưng hai người vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra người nam sinh bị ôm kia không phải ai khác, đúng là An Vũ Hàng. Chẳng qua người đàn ông kia là ai, hai người lại hoàn toàn không có manh mối.

“Alô? Thời Nhiễm? Ông có nghe không vậy?” Viên Gia ở đầu bên kia thấy bên này không có động tĩnh, liên tục hỏi.

“Đây, đây…” Thời Nhiễm vội vàng lên tiếng trả lời, nói: “Ông trước tiên liên hệ với admin diễn đàn, tui với Tư Húc lập tức trở về.”

“Được.” Viên Gia cũng không nói nhiều, chờ gặp mặt rồi tính tiếp.

Cúp điện thoại, Thời Nhiễm và Địch Tư Húc cũng chẳng còn tâm tình ăn cơm, trực tiếp bắt xe trở về trường học.

Vừa mở cửa phòng ngủ, Thời Nhiễm liền nhìn thấy An Vũ Hàng ngay cả áo khoác cũng chưa cởi đang ngồi trên ghế. Trong phòng ngủ không bật đèn, nếu không phải cửa phòng không khóa trái khiến Thời Nhiễm biết bên trong có người, nếu không nói không chừng đã bị giật mình.

“Ông không sao chứ?” Thời Nhiễm đến gần An Vũ Hàng, nhẹ giọng hỏi.

An Vũ Hàng ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt.

Địch Tư Húc đóng cửa lại, ngăn cách ánh sáng bên ngoài hành lang.

Thời Nhiễm bật đèn bàn lên, hỏi: “Ông nhìn thấy bài post trên diễn đàn chưa?”

An Vũ Hàng tròn mắt nhìn, lúc này cậu còn chưa phục hồi tinh thân, nghe Thời Nhiễm nói, mới không rõ lí do mà hỏi lại: “Cái gì?”

Địch Tư Húc lấy điện thoại di động ra, muốn mở bài post kia cho cậu nhìn, nhưng tìm một vòng mới phát hiện bài post đã không còn nữa.

“Hình như bị xóa rồi.” Địch Tư Húc đưa di động cho Thời Nhiễm, để cậu ta tự xem.

Thời Nhiễm vừa tiếp nhận di động, cửa đã bị gõ dồn dập.

Địch Tư Húc mở cửa, liền thấy Viên Gia vẻ mặt lo lắn đứng bên ngoài, trên mặt không còn nét tươi cười vui đùa ầm ĩ như bình thường, có vẻ có chút xa lạ.

“Về rồi à.” Nhìn thấy Địch Tư Húc, Viên Gia cũng không bất ngờ, trực tiếp vào phòng.

Thấy cậu tiến vào, Thời Nhiễm lắc lắc di động của Địch Tư Húc, hỏi: “Bài post xóa rồi, ông liên hệ với admin của diễn đàn?”


“Ừ, vừa mới liên hệ xong. Chị ấy nói sẽ hỗ trợ theo dõi, chẳng qua đối phương để nặc danh, các cô ấy không tra ra IP, phải nhờ kỹ thuật đế (*) về giúp mới biết.” Viên Gia nói.

(*) Vua kỹ thuật, chỉ những bạn tinh thông về công nghệ thông tin.

“Ừ, xóa là tốt rồi.” Thời Nhiễm cũng nhẹ nhàng thở ra.

An Vũ Hàng nhìn ba người, hỏi: “Mấy ông đang nói đến bài post gì?”

Thời Nhiễm và Địch Tư Húc đột nhiên trở nên trầm mặc, tựa hồ đang do dự nên nói với An Vũ Hàng như thế nào, bọn họ vốn tưởng rằng An Vũ Hàng là vì chuyện bài post cho nên mới ngồi ngẩn người trong phòng ngủ, ngay cả đèn cũng không mở, nhưng hiện tại xem ra không phải.

Viên Gia nhìn hai người, thở dài, nói với An Vũ Hàng: “Vũ Hàng, ông hôm nay lúc rời khỏi thư viện có phải gặp một người đàn ông hay không?”

An Vũ Hàng sửng sốt một chút, sau đó cứng ngắt gật gật đầu. Lúc ấy đám Thời Nhiễm đều không có mặt, Viên Gia làm sao mà biết được?

Viên Gia ngồi lên ghế của Thời Nhiễm, tỉ mỉ kể lại chuyện đêm nay trên diễn đàn của trường có người nặc danh đăng hình chụp cho An Vũ Hàng nghe, “Ánh sáng trong hình không đủ, nếu không phải người đặc biệt quen thuộc hẳn sẽ không đoán được là cậu.”

Nghe xong mọi chuyện, sắc mặt An Vũ Hàng từ tái nhợt biến thành trắng bệch, toàn thân lạnh run, một câu cũng không nói nên lời. Cậu vẫn không muốn người khác biết chuyện mình là Gay, đây là bí mật cậu giấu sâu tận đáy lòng, nhưng hiện tại lại chỉ dựa vào một bức ảnh chụp liền phơi bày bí mật của mình ra. Tuy rằng cậu không thừa nhận, đối phương cũng không thể chỉ danh chỉ họ cậu ra, nhưng là đương sự, An Vũ Hàng vẫn cảm thấy rất kinh hoảng. Muốn mở miệng nói gì đó, nhưng yết hầu lại tựa như bị siết chặt, một câu cũng không nói thành lời, thậm chí không tìm thấy thanh âm của mình…

Thời Nhiễm đi qua vỗ vỗ lên bả vai cứng ngắc của An Vũ Hàng, thấp giọng hỏi: “Người đàn ông kia là ai?”

An Vũ Hàng trầm mặc một lúc, tuy rằng không muốn trả lời bất cứ vấn đề gì về Kha Tuấn Hân, nhưng cũng biết không thể giấu diếm bọn họ được. Không vì cái gì khác, chỉ vì ba người này là bạn của cậu, tại thời điểm cậu gặp chuyện phiền toán là người đầu tiên chạy đến bên cạnh cậu, vội trước vội sau mà giúp cậu nghĩ biện pháp.

Mấp máy khóe môi, An Vũ Hàng thầm hít sâu một hơi, khiến bản thân bình tĩnh trở lại, sau đó đơn giản thuật lại việc cậu và Kha Tuấn Hân vì sao lại biết nhau, Kha Tuấn Hân đã năm lần bảy lượt đến tìm cậu như thế nào, cùng với chuyện Tiêu Mộc Từ đã từng giúp cậu giải vây cho ba người biết.

“Mẹ nó!” Viên Gia từ khi nghe tên Kha Tuấn Hân liền lập tức hiểu rõ, nhưng vẫn nghẹn đến khi An Vũ Hàng nói xong mọi việc mới chửi ra, “Cư nhiên là hắn! Khó trách không biết xấu hổ như vậy!”

“Ông biết?”

“Biết thôi, nhưng không quen. Chỉ gặp một hai lần, tên kia thật sự không phải thứ tốt lành gì.” Viên Gia vẻ mặt tức giận, “Vũ Hàng, ông đừng để ý đến hắn. Tui lập tức gọi điện thoại cho anh tui!”

Nói xong, Viên Gia liền cầm di động chạy ra ngoài, phỏng chừng là muốn tìm một chỗ không người, nói cho anh mình biết chuyện này.


Sau khi Viên Gia rời đi, Thời Nhiễm rót ly nước cho An Vũ Hàng, nói: “Uống chút nước đi. Việc này không phải do ông sai, đừng nghĩ nhiều. Bất kể thế nào, tui đều đứng về phía ông.”

An Vũ Hàng ôm ly nước, cúi đầu không nói. Trong lòng cậu rất cám ơn Thời Nhiễm đã nói như vậy, nhưng không biết phải nói cái gì cho phải.

Qua khoảng mười phút, Viên Gia lại hấp tấp chạy trở về, vỗ vỗ vai An Vũ Hàng, nói: “Vũ Hàng, đừng lo lắng. Anh của tui nghe xong việc này còn tức giận hơn bọn mình nữa, nói nhất định sẽ cho ông một câu trả lời vừa lòng thuyết phục. Chờ việc này xử lý xong, tui mời ông ăn cơm đền tội.”

An Vũ Hàng lắc đầu, cũng không nói gì. Cậu chỉ hy vọng Kha Tuấn Hân đừng quấn lấy mình nữa, chuyện bài post lần này cũng có thể nhanh chóng qua đi. Về chuyện ăn cơm đền tội gì đó thì bỏ đi…

Không có tâm tình vào game, An Vũ Hàng tắm rửa một cái, không đến 8h liền lên giường. Cơm Viên Gia mua về cho cậu cũng không ăn, thật sự không có khẩu vị. Kha Tuấn Hân vô sỉ dĩ nhiên khiến cậu phẫn nộ, nhưng khiến cho cậu lo lắng và buồn rầu vẫn là bài post bị xóa kia, nếu sự việc bị làm lớn lên, cho dù cậu liều chết không thừa nhận, phỏng chừng người khác cũng sẽ xem chuyện này là sự thật, càng thêm phán đoán và thảo luận lung tung. Miệng lưỡi con người đáng sợ, xưa nay vốn vậy.

Thời Nhiễm biết tâm tình cậu không tốt, bản thân không vào game, cũng không nói nhiều, chỉ lấy quyển sách ngồi ở trước bàn, an tĩnh ngồi bên cạnh cậu đọc.

Mở to mắt nhìn trần nhà, An Vũ Hàng kỳ thật một chút cũng không buồn ngủ, chỉ là cảm thấy hơi mệt một chút, trong lòng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.

Tiếng chuông di động vang lên đánh vỡ an tĩnh trong phòng ngủ. An Vũ Hàng lấy di động qua nhìn, tên người gọi chỉ có một chữ —— Tiêu.

Ngày hôm đó sau khi Tiêu Mộc Từ đưa cậu danh thiết, cậu liền lưu số cá nhân của anh vào trong di động. Nhưng cậu hình như không hề đưa số di động của mình cho Tiêu Mộc Từ. Chẳng qua, Tiết Dập có số điện thoại của cậu, Tiêu Mộc Từ muốn biết cũng không khó.

“Alô?” An Vũ Hàng tiếp điện thoại.

“Ngủ?” Bên kia truyền đến thanh âm dễ nghe mà ôn hòa của Tiêu Mộc Từ.

“Không có.” Đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện điện thoại với Tiêu Mộc Từ, thanh âm của anh trầm thấp mà nhẹ nhàng, tựa như có một sợi lông chim lướt qua tim, loại cảm giác trong lòng ngứa ngáy này khiến lỗ tai An Vũ Hàng có chút nóng lên.

“Tôi đang ở dưới phòng túc xá của cậu, mặc quần áo rồi xuống đây.”

An Vũ Hàng trầm mặc một lúc, cậu không muốn ra ngoài, chẳng qua Tiêu Mộc Từ nếu đã đến, cậu cũng không tiện không xuống gặp.

“Vâng.” An Vũ Hàng đáp lại.


Tiêu Mộc Từ cũng không nhiều lời, trực tiếp cúp điện thoại.

An Vũ Hàng xuống giường, tùy tiện tiền một bộ quần áo trong tủ thay vào.

“Đi đâu vậy?” Thời Nhiễm quay đầu nhìn cậu hỏi.

“Tiêu ca đến đây, bảo tui đi xuống gặp một chút.” An Vũ Hàng đáp theo thực tế: “Vừa lúc tui cũng muốn trả tiền chăn mền cho anh ấy.”

Thời Nhiễm gật đầu, “Vậy đi đi. Tiêu ca đối với cậu không tệ, giờ này đến đây hẳn cũng là vì chuyện đêm nay.”

“Ừ.” An Vũ Hàng cầm áo khoác mặc vào, đổi giầy, nói một câu “Tui đi đây” liền ra cửa.

Vừa ra khỏi cửa tòa nhà ký túc xá, An Vũ Hàng đã thấy xe của Tiêu Mộc Từ. Tiêu Mộc Từ cũng nhìn thấy cậu, từ bên trong mở cửa ghế phó lái, nói với cậu: “Lên xe đi.”

An Vũ Hàng ngoan ngoãn ngồi lên xe, đóng cửa, ngăn cản khí lạnh ở bên ngoài.

“Ăn cơm tối chưa?” Tiêu Mộc Từ hỏi.

An Vũ Hàng lắc đầu.

“Thắt dây an toàn vào.” Nói xong, Tiêu Mộc Từ khởi động xe, lái ra khỏi khu ký túc xá.

Sớm đã qua giờ cao điểm giao thông, xe chạy trên đường rất thuận lợi. Chạy khoảng chừng 20 phút, Tiêu Mộc Từ dừng xe trước cửa một tiệm bán cháo.

Quán cháo này rất nổi tiếng ở D thị, buôn bán liên tục 24h mỗi ngày, giá cả cũng tương đối hợp lý. Hơn nữa loại thức ăn như cháo này cho dù là bữa chính hay làm bữa ăn khuya gì cũng rất thích hợp, cho nên bất kể thời điểm nào, quán này cũng rất ít khi vắng khách.

Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến ngồi vào vị trí ở bên cạnh cửa sổ, cũng đưa menu lên. Tiêu Mộc Từ gọi cho An Vũ Hàng món cháo bí đỏ, còn mình thì gọi cháo hải sản, sau đó lại gọi thêm chút thức ăn kèm với cháo và điểm tâm. Anh biết An Vũ Hàng hiện tại không có tâm tình ăn uống gì, cũng không gọi nhiều.

“Còn muốn ăn gì thêm không?” Tiêu Mộc Từ hỏi.

“Đủ rồi.” An Vũ Hàng đưa menu căn bản chưa hề lật ra xem trả lại cho nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ xác nhận thức ăn hai người gọi một lần nữa, sau đó mỉm cười rời đi. Sau đó cả hai liền lâm vào trầm mặc, An Vũ Hàng không yên lòng, Tiêu Mộc Từ cũng không quấy rầy cậu.

Không bao lâu, thức ăn hai người gọi liền được dọn lên.

Tiêu Mộc từ để cái thìa vào trong chén cháo bí đỏ, nói: “Ăn chút gì đi.”


“Vâng.” An Vũ Hàng không cự tuyệt, cầm lấy thìa bắt đầu ăn, Tiêu Mộc Từ thỉnh thoảng lại giúp cậu gắp thêm chút thức ăn, để cậu ăn nhiều hơn một chút. Tiêu Mộc Từ gắp cho cậu cái gì, An Vũ Hàng liền ăn cái đó, nhưng không hề có chút khẩu vị nào. Trong dạ dày vẫn nghẹn đến khó chịu, đầu lưỡi tựa hồ cũng chết lặng, khoang miệng thì nhạt như nước ốc, nhưng vẫn không dừng lại, chẳng qua chỉ vì không muốn phụ ý tốt của Tiêu Mộc Từ.

Thấy chén cháo của An Vũ Hàng đã ăn được một nửa, Tiêu Mộc Từ mới tạm dừng lại, mở miệng nói: “Xin lỗi, chuyện bài post kia tôi đã nghe Tiết Dập nói, chuyện Kha Tuấn Hân dây dưa cậu là do tôi xử lý không tốt.”

Bàn tay cầm thìa không ngừng múc cháo cho vào miệng mình của An Vũ Hàng thoáng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộc Từ.

Tiêu Mộc Từ đặt cái thìa đang cầm trong tay sang một bên, nhìn An Vũ Hàng nói tiếp: “Trước đó tôi tìm chút phiền toán cho Kha Tuấn Hân, vốn muốn cho hắn ta bận rộn một chút, sẽ không rảnh mà quấy rầy cậu nữa. Nhưng không ngờ, hắn thu thập cục diện rối rắm vài ngày không có kết quả gì, liền quẳng toàn bộ sự tình lại cho em trai mình xử lý.”

“Tiêu ca, việc này không thể trách anh. Kha Tuấn Hân muốn làm gì, anh khống chế không được. Hơn nữa anh vẫn luôn giúp tôi, cho nên không cần xin lỗi tôi.” An Vũ Hàng cho dù phiền lòng đến cỡ nào, cũng vẫn biết phân biệt tốt xấu.

“Tên Kha Tuấn Hân kia tính cách có chút vặn vẹo, cho nên có rất nhiều biện pháp với hắn mà nói đúng là không xài được.” Tiêu Mộc từ rót một tách trà đầy cho An Vũ Hàng, để cậu chậm rãi uống.

“Vậy Dập ca làm thế nào trở thành bạn bè của anh ta?” Nếu con người Kha Tuấn Hân không ra làm sao, Tiết Dập hẳn sẽ không có quan hệ gì với anh ta mới đúng.

“Hắn và Tiết Dập từ nhỏ là hàng xóm, hai nhà ở rất gần, quan hệ của bậc cha chú cũng không tệ, cho nên Tiết Dập thường xuyên chơi đùa cùng hắn ta, xem như cùng nhau lớn lên. Kha Tuấn Hân từ nhỏ tính cách đã vặn vẹo, cứ hy vọng ba mẹ chỉ chú ý một mình hắn, nhưng hắn trên có anh cả, dưới có em trai, ba mẹ thông thường sẽ càng cưng thương đứa con đầu và đứa con út, Kha Tuấn Hân kẹp ở giữa, rất dễ bị xem nhẹ.” Tiêu Mộc Từ không nhanh không chậm nói hết chuyện của Kha Tuấn Hân, đương nhiên, những chuyện này là do Tiết Dập nói cho anh biết, “Vì được ba mẹ chú ý, Kha Tuấn Hân thường xuyên dùng một vài phương pháp cực đoan, ví dụ như đánh nhau với người khác, đập hư đồ vật, hoặc là cố ý té bị thương…”

An Vũ Hàng bưng tách trà, nghiêm túc lắng nghe Tiêu Mộc Từ nói chuyện.

“Loại ý tưởng cực đoan này mãi đến khi vào cấp 2 cũng không sửa đổi được, hắn lại không có lòng học tập, cho nên thành tích vẫn luôn đếm ngược từ dưới lên. Nhưng hai người anh em của hắn thì thành tích không tệ, ba mẹ thường xuyên vì thế mà tự hào, hắn cảm thấy không chịu nổi, cho nên bắt đầu làm xằng làm bậy ngày một thậm tệ hơn.” Đối với loại người không biết tự mình tiến tới, Tiêu Mộc Từ nửa điểm đồng tình cũng không có, “Năm 16, 17 tuooit, một lần ngẫu nhiên, Kha Tuấn Hân phát hiện ba mình nuôi tình nhân ở bên ngoài, hơn nữa không chỉ một người, mỗi tháng tốn tiều cho những người đàn bà kia còn nhiêu hơn so với tiền tiêu cho ba đứa con mình. Hắn về nhà nói cho mẹ mình biết, kỳ thật mẹ hắn vẫn luôn biết việc này. Nhưng vì bảo toàn cuộc hôn nhân chính thương (*) này, cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn trong lòng không nói ra. Bắt đầu từ lúc đó, quan niệm về tình yêu của Kha Tuấn Hân cũng bắt đầu chậm rãi vặn vẹo theo. Trong lòng hắn, tình yêu chỉ là một cuộc giao dịch, chỉ cần có tiền, sẽ không có người không chiếm được.”

(*) Liên hôn giữa hai gia đình thuộc giới chính trị và thương nghiệp.

Nghe đến đây, An Vũ Hàng rốt cục hiểu được gì cái gì cậu rõ ràng đã nói với Kha Tuấn Hân mình không có cảm giác với anh ta, nhưng Kha Tuấn Hân vẫn liều chết không buông —— Bởi vì ở trong lòng Kha Tuấn Hân, tình cảm của An Vũ Hàng cậu có thể dùng tiền để mua!

“Tôi nói với cậu chuyện này, là muốn cho cậu biết, nói đạo lý với loại người như thế là vô dụng.” Tiêu Mộc Từ nói.

An Vũ Hàng gật gật đầu, “Kỳ thật hôm nay anh ta đến trường học làm ra loại chuyện này, tôi đa biết anh ta căn bản không thèm để ý đến cảm thụ của người khác, nói cái gì cũng vô dụng.”

“Ừ.” Tiêu Mộc Từ nhìn An Vũ Hàng, nghiêm túc nói: “Trừ cái này ra, tôi còn muốn nói cho cậu biết, bất kể thời điểm nào, cậu cũng không thể xem nhẹ bản thân. Cuộc sống là của chính cậu, tương lai của cậu phải do cậu tạo nên, mà không phải cầu xin người khác bố thí cho cậu. Bài post kia ít nhiều cũng sẽ mang đến cho cậu một ít ảnh hưởng, nhưng bất kể người khác nói cái gì, cậu vẫn là chính cậu. Hoàn cảnh có khó khăn cỡ nào, cũng không thể đánh mất bản thân. Lời đồn đãi một ngày nào đó sẽ biến mất, tôi hy vọng đến lúc đó cậu sẽ cảm ơn bản thân đã cố vượt qua trong hôm nay, mà không phải cảm thấy hối hận vì mình yếu đuối và trốn tránh.”

An Vũ Hàng kinh ngạc nhìn Tiêu Mộc Từ, trong lòng nhiều lần nghiền ngẫm lời Tiêu Mộc Từ nói —— Chính xác, có một số việc cậu không thay đổi được, suy nghĩ và ánh mắt của người khác cậu không có quyền can thiệp. Nhưng cậu có quyền lựa chọn không sợ hãi mà hưởng thuộc nhân sinh thuộc về mình, đi con đường của riêng mình, không vì cái gì khác, chỉ vì sống đúng trái tim mình mà thôi.

“Cám ơn anh, Tiêu ca.” An Vũ Hàng rốt cục lộ ra tươi cười lần đầu tiên trong đêm nay.

Tiêu Mộc Từ nhẹ nhàng cong khóe môi, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.

Hết –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui