Thời gian ở cõi phàm như dòng nước chảy.
Lại một đêm Giao Thừa tuyết bay ngợp trời nữa, Tinh Trầm nói muốn dẫn ta đi đưa tiễn một người.
Chúng ta bước trên lớp tuyết mỏng phủ kín con đường nhỏ uốn lượn quanh co, đi tới ven hồ.
Mặt hồ rải rác xác sen khô, phủ một làn sương mỏng mịt mùng.
Tinh Trầm gọi khẽ với mặt nước lặng lờ: “Bé Ngoan…”
Gợn sóng lan ra trên mặt hồ, Bé Xám nhảy phắt ra khỏi hồ nước.
Thế mà ta phải gọi chán chê mê mỏi nó mới chịu trồi ra, đúng là nhất bên trọng nhất bên khinh.
Ta ghen ăn tức ở nói: “Bé Xám, sao lần này ngươi trồi lên nhanh thế?”
Bé Ngoan khinh thường liếc ta, quay đầu ngước nhìn Tinh Trầm, ánh mắt đượm vẻ lưu luyến.
Tinh Trầm duỗi tay đặt nó trong lòng bàn tay, dịu dàng nói với nó: “Tới lúc rồi…”
Đôi mắt xấu xa của Bé Xám bỗng rưng rưng nước mắt, nó lẩm bẩm bằng chất giọng choe chóe: “Nhưng ta không nỡ xa cậu.”
Tinh Trầm đưa tay vuốt v3 cái đầu nhỏ xíu xấu hoắc của nó, giọng nói lạnh nhạt hơi có tí nghẹt mũi, “Đã hứa rồi mà, ngươi phải nghe lời.”
Ta nhận thấy hình như chàng đang cố nén chút nghẹn ngào trong cổ họng, vì thế kinh ngạc quay đầu nhìn về phía chàng.
Bông tuyết bay múa lững lờ, đậu trên hàng mi rất dài của chàng, hóa thành giọt nước trong suốt.
Khuôn mặt trông nghiêng đẹp đẽ thoáng lộ vẻ cô đơn trong bóng đêm.
Lâu lắm rồi ta không nhìn thấy biểu cảm này của chàng.
Chỉ mới liếc thôi, mà tim ta đã bất giác đau nhâm nhẩm.
Chàng định đưa Bé Xám đi đâu?
Nếu đã khó chia lìa như thế, vì nhẽ gì một mực phải biệt ly?
Nước mắt của Bé Xám tuôn rơi rào rào, nó ấm ức nói: “Không đi không được à?”
Tinh Trầm gật đầu, dịu dàng nói: “Vận số của ta đã hết, không còn là chủ nhân chính thức của cung Tử Vi nữa.
Ngươi là chuyển thế của rồng thần, mang vận mệnh trời ban, đi theo ta mãi thì không hay.”
Bé Xám đặt đầu lên ngón cái của chàng, vô cùng quyến luyến dụi vào tay chàng.
Tinh Trầm cũng quyến luyến nói: “Huynh trưởng sẽ là người chủ hiền đức của cả một thế hệ.
Ngươi được sinh ra để phò tá huynh ấy… Đừng nhung nhớ ta nữa…”
Ta sóng vai bên chàng, đứng một lúc dưới cái cây già lá khô xơ xác ngoài tẩm điện của thiên tử.
Ta từng quấy chàng rất nhiều lần, đòi đến liếc một cái, chỉ một cái thôi cũng được.
Mãi tới hôm nay, ta mới đạt được ước nguyện.
Nhưng chung quy ta vẫn không thể nhìn thấy Cảnh Húc sư huynh.
Bởi vì lúc chúng ta tới nơi, chuông tang trong cung cấm vừa mới gõ vang, những tiếng khóc bi thương đã vang lên trong tẩm cung của hoàng đế.
Tuy biết kẻ chết đi chỉ là một cái xác phàm, tuổi thọ tại nhân gian của huynh ấy đã hết, hồn phách sắp về Cửu Trùng Thiên.
Nhưng chẳng rõ tại sao, ta vẫn lã chã rơi lệ.
Tinh Trầm bọc Bé Ngoan trong ngực áo, yên lặng nắm tay ta, ủ trong tay áo ấm áp của chàng.
Ta tựa vai chàng, nghe thấy tiếng pháo trúc mừng năm mới vang lên ngoài cung cấm.
Thi thoảng, một đóa pháo hoa lộng lẫy lại nở rộ trên bầu trời đêm.
Nhân gian luôn có kẻ buồn người vui, kẻ ly người hợp.
Tễ Nguyệt sư huynh tự đi đón và dẫn đường cho hồn phách của Cảnh Húc sư huynh.
Anh ta mặc bộ áo dáng dài màu than chì, chậm rãi bước ra từ tẩm điện, để lại những tiếng khóc kéo dài không dứt đằng sau.
Tinh Trầm chào hỏi anh ta, vuốt v3 khuôn mặt nhỏ nước mắt nước mũi giàn giụa của Bé Ngoan lần cuối, giao nó cho Tễ Nguyệt sư huynh.
Ngọn đèn dẫn hồn trong tay Tễ Nguyệt sư huynh lập lòe mờ ảo, một cái bóng dịu dàng hắt lên vách đèn mỏng.
Bé Ngoan lưu luyến liếc nhìn Tinh Trầm, dần hóa thành một tia sáng vàng kim, nhập vào trong đèn hồn.
Ta nghe tiếng thở của Tinh Trầm hơi khựng lại, biết lòng chàng có nỗi khổ, bèn yên lặng nắm chặt tay chàng.
Trong quá khứ, trong hiện lại, và tương lai về sau, muội sẽ luôn ở bên cạnh huynh, ngăn cản cô đơn cho huynh, cam đoan với huynh rằng cuộc đời này thật đáng giá.
Chàng nói với Tễ Nguyệt sư huynh: “Xin nhờ huynh giúp đỡ hai người họ.”
Tễ Nguyệt sư huynh rằng: “Cảm tạ trời đất, cố thêm một thời gian nữa là ta có thể bỏ quách cái cung Tử Vi của nợ kia, đưa vợ con đi thăm thú bốn bể rồi.”
Tinh Trầm cười nhẹ, “Mấy năm nay, đã làm khó huynh rồi.”
Tễ Nguyệt sư huynh bỗng nhiên hơi thẹn thùng, nói khẽ: “Là lỗi của mẫu hậu ta, chúng ta đã nợ đệ quá nhiều…”
Tinh Trầm lắc đầu, “Huynh và huynh trưởng…”
Chàng không nói tiếp được nữa.
Hình như chàng chỉ có thể thốt ra những lời dịu dàng với ta.
Ta thấy ánh mắt Tễ Nguyệt sư huynh dần dịu đi, nhất định anh ta đã hiểu nửa câu mà chàng còn chưa nói thành lời.
Anh ta hỏi: “Làm vậy có ổn thật không?”
Tinh Trầm gật đầu: “Bé Ngoan đã đồng ý theo hồn phách của huynh trưởng về Cửu Trùng Thiên, như vậy nó đã nhận số mệnh của huynh trưởng.
Đợi lâu dần, xác tiên của nó quay về trạng thái ban đầu, vận số của huynh trưởng sẽ được củng cố vững chắc hơn.
Có điều huynh phải gắng thêm một thời gian nữa.”
Tễ Nguyệt sư huynh ngẩn ra: “Biết sẽ có ngày được thoát khỏi gông xiềng là ta có hy vọng rồi.”
Trước lúc chia tay, Tễ Nguyệt sư huynh nói với ta: “Sư tỷ của muội đã quấy phá đòi gặp muội rất nhiều lần.
Nhưng vì nàng ấy mới sinh, còn đang yếu, nên ta nhất quyết ngăn không cho nàng ấy đi.
Bao giờ rảnh, muội tới thăm nàng ấy nhé?”
Ta gật đầu.
Cảnh Húc sư huynh đã trở về Cửu Trùng Thiên, chúng ta cũng không cần ở đây lâu nữa.
Ta rất muốn được nhanh chóng gặp Mạn Mạn sư tỷ và bé Hoan Hỉ nhà tỷ ấy.
Tiễn Tễ Nguyệt sư huynh đi rồi, ta nắm tay Tinh Trầm cùng tản bộ về.
Tuyết dần nặng hạt hơn, hương sương tuyết lạnh lẽo đan xen với mùi pháo trúc náo nhiệt.
Hương vị ấy, khiến người ta hơi muốn hôn nhau.
Vì thế ta dừng bước chân, túm chàng lại.
Chúng ta đứng trên mặt nền tuyết như vụn ngọc, trao nhau nụ hôn triền miên lâm li.
Vị tuyết tan len lỏi giữa môi răng, giống như nụ hôn đầu tiên trên nóc nhà của ta với chàng.
Ta lẩm bẩm: “Cảnh Húc sư huynh có cung Tử Vi, Tễ Nguyệt sư huynh có Mạn Mạn sư tỷ và bé Hoan Hỉ.”
Chàng lẩm bẩm: “Ta có muội.”
Ta dụi vào ngực chàng, lặng lẽ cười.
Đúng vậy, muội có huynh.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 4]
[HOÀN THÀNH TOÀN BỘ].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...