Gió đông tháng chạp
giá rét tựa như xen lẫn băng vụn, gió tạt qua mặt khiến da thịt cứ tê tê như thể đông cứng. Đàm Linh Âm không nhịn được phải tháo găng tay lông
chồn xuống, xoa xoa mặt.
Đường Thiên Viễn nói, “Ai bảo nàng không muốn ngồi xe ngựa, lạnh hả?”
Đàm Linh Âm xiết chặt khăn quàng cổ lông thỏ, lại kéo chiếc mũ da cáo thấp
xuống một chút, giọng nói của nàng phát ra từ trong một đống lông thỏ
nên có chút kì quặc, “Không lạnh, rất thú vị mà.”
Nàng giả trang
thành một sĩ binh đi theo đoàn, nhưng lại không mặc khôi giáp; vốn cũng
định cưỡi ngựa, tiếc là không biết cưỡi, nhưng nếu cưỡi chung với Đường
Thiên Viễn một con thì đúng là vừa phách lối lại vừa quái dị.
Cho nên nàng cưỡi một con lừa đi cùng, dù sao xe chở vàng cũng không đi
nhanh, cho dù nàng có cưỡi một con heo thì cũng chẳng thể chậm được.
Đường Thiên Viễn thân cưỡi trên một con ngựa cao lớn, độ cao của hai người
chênh lệch rất lớn, lúc nói chuyện Đàm Linh Âm phải ngửa đầu lên nói với hắn. Bây giờ mặt của nàng chôn trong đám lông màu trắng bạc của cáo với thỏ lại càng thấy nhỏ hơn. Đường Thiên Viễn cúi đầu nhìn tiểu binh đi
đầu cưỡi lừa này, lắc đầu cười cười, “Khá lắm.”
Thanh Thần đi bên cạnh bọn họ, nhìn tỷ tỷ tức cười như thế nên hắn cũng im lặng cười
cười. Trịnh Thiếu Phong dẫn đầu đội ngũ, ba người Đường Thiên Viễn áp
phía sau, phía sau nữa là đội ngũ của Đường gia.
Vàng từ trong mộ cùng với số tiền tham ô của hai nhà Tôn Tề, lại cộng thêm một khoản mà
Đàm Linh Âm đang giữ, cực kỳ nhiều, Đường Thiên Viễn đoán chừng khoảng
mười lăm vạn lượng. Số tiền khổng lồ như vậy mà rất nhiều người vẫn chưa hay biết gì. Hắn cũng không thể kiểm tra từng khoản một, chỉ có thể
đóng chặt khóa kỹ những chiếc hòm lại, an toàn chuyển đến Hộ bộ rồi tính tiếp.
Trừ vàng ra, hắn còn phải đưa Thanh Thần đến tận chỗ Hoàng thượng và Hoàng hậu. Về phần Đàm Linh Âm, nàng vốn định về nhà ăn tết,
nhưng Đường Thiên Viễn khăng khăng muốn nàng về kinh. Giờ đang là những
ngày cuối năm, công lao lại lớn như vậy, không nhân cơ hội này nịnh nọt
Hoàng thượng kiếm chút hời thì còn định để sang năm mới nói sao?
Thế cũng đúng, Đàm Linh Âm đi ngang qua Tế Nam, chỉ vội vội vàng vàng nhìn
qua nhà với Thanh Thần, cơm cũng không kịp ăn một bữa đã liền quay lại
đuổi theo đoàn. Đường Thiên Viễn phái người đi theo bảo vệ bọn họ, nếu
không phải hắn không thể rời khỏi đoàn, nhất định sẽ tự mình tới cửa
thăm hỏi nhạc phụ tương lai.
Đến Kinh thành thì đã là hai sáu
tháng chạp. Sau khi Đường Thiên Viễn giao nhận với Hộ bộ xong xuôi,
không kịp về nhà nữa, mang theo Đàm Linh Âm cùng Thanh Thần với Trịnh
Thiếu Phong vào cùng diện thánh. Kỷ Hành đã biết chuyện này, thấy bọn họ trở lại đương nhiên rất cao hứng, hắn quyết định phải khao thưởng bọn
họ thật trọng đại, cho nên lần lượt hỏi mọi người muốn thứ gì.
Hỏi Đường Thiên Viễn, Đường Thiên Viễn đáp, “Hoàng thượng, ngài thưởng Đàm Linh Âm cho thần là được rồi.”
Hỏi Trịnh Thiếu Phong, Trịnh Thiếu Phong đáp, “Ta muốn có vợ.”
Kỷ Hành lại hỏi Đàm Linh Âm.
Đàm Linh Âm có chút mơ màng, hình như nàng không có ước muốn gì đặc biệt
lắm thì phải? Ban đầu nghe nói phải nịnh Hoàng thượng kiếm chút hời,
nàng rất kích động, định rằng đòi bao nhiêu tiền, nhưng sau lại thấy
nhiều tiền cho quốc khố như vậy, nàng lại cảm thấy tiền cho quốc gia ít
nhất có thể làm được nhiều chuyện hơn, cũng rất tốt, dù sao nàng cũng
không thiếu tiền để tiêu…
Đường Thiên Viễn liên tiếp nháy mắt với Đàm Linh Âm, khuyến khích nàng dùng công phu sư tử ngoạm.
Đàm Linh Âm nói, “Ngài hãy thăng quan cho Đường Thiên Viễn được không?”
Đường Thiên Viễn vừa cảm động lại vừa buồn cười, thầm than Âm Âm nhà mình
trong lúc then chốt lại dại dột. Chuyện thăng quan căn bản không cần
phải nói, Hoàng thượng sẽ tự khắc thăng cho hắn. Nịnh nọt không phải là
để đòi hỏi, Đường Thiên Viễn thấy hối hận vì lúc trước chưa nói trước
với Đàm Linh Âm, hắn cũng không ngờ răng Hoàng thượng lại hỏi trực tiếp
như vậy.
Kỷ Hành cảm thấy câu trả lời của ba người này thật chẳng thú vị chút nào. Hắn thoáng nhìn Thanh Thần, cuối cùng không mở miệng
hỏi nó. Nhỡ đâu Thanh Thần nói muốn có Đàm Linh Âm….
Vì vậy Kỷ Hành nói, “A Thần, tỷ tỷ đệ rất nhớ đệ, đệ đến gặp nàng ấy đi.”
Thanh Thần liền đi theo một thái giám ra ngoài.
Hoàng cung rất lớn, Thanh Thần đi một lúc lâu mới đến Khôn Ninh cung. Sau này hắn mới biết tỷ tỷ mình là Hoàng hậu, tuy là tỷ tỷ ruột nhưng thân phận ở đây đặc biệt, nên Thanh Thần vừa nhìn thấy nàng thì định quỳ xuống.
Hai đầu gối còn chưa chạm đất, Quý Chiêu đã đỡ hắn dậy. Nàng cho người
ngoài lui ra, tự do nói chuyện với Thanh Thần. Quý Chiêu không phải là
người dong dài, nhưng làm tỷ tỷ nhìn thấy đệ đệ khó tránh khỏi có chút
thao thao bất tuyệt.
Nhà của Quý gia vẫn còn, đã sớm kêu người
sắp xếp sửa chữa lại một lần, sau khi đệ trở về, muốn thay đổi sắm sửa
cái gì cứ nói với hạ nhân; đệ là Quốc cữu, theo như quy định thì bổng
lộc một tháng có từng này, số tiền này chưa chắc đã đủ xài, có điều
trong tay ta còn có ít nhiều của cải, cũng cho đệ hết, ừm, Hoàng thượng
cũng sẽ để cho đệ ít của cải, nếu đệ thấy buồn chán, có thể đi tìm một
vài bằng hữu, có điều cách xa bọn công tử nhà giàu hư đốn ra một chút,
cũng có thể đi tìm vài việc để làm, đệ thích gì thì cứ làm cái đó…
Thanh Thần vừa nghe vừa giật đầu, cuối cùng dùng tay ra dấu nói: Cảm ơn.
Vành mắt Quý Chiêu đỏ lên, “Tỷ đệ trong nhà, đừng khách sáo với ta như vậy.”
Thanh Thần lại gật đầu.
Quý Chiêu nói, “Còn nữa, giọng nói của đệ…. Đệ yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho đệ.”
Lại gật đầu lần nữa.
Quý Chiêu nhìn sắc mặt Thanh Thần, cảm thấy dường như hắn đang có tâm sự
gì, liền hỏi, “Đệ có gì muốn nói sao? Hay đã gặp phải chuyện gì? Có ai
bắt nạt đệ à?” Vừa hỏi vừa tưởng tượng ra cảnh A Thần đáng thương bị
người ta bắt nạt, tự nhiên có chút tức giận, “Rốt cuộc ai đã bắt nạt
đệ?”
Thanh Thần vội trấn an nàng: Không ai bắt nạt đệ cả. Có điều đệ có một chuyện muốn nhờ.
Quý Chiêu vội hỏi là chuyện gì.
Thanh Thần chợt từ ghế quỳ xuống. Hắn rất ít khi vươn tay xin người khác cái gì, bây giờ lại hơi có chút xấu hổ.
Quý Chiêu nâng dậy, hắn không chịu. Quý Chiêu nói, “Rốt cuộc đệ muốn cái
gì, cứ nói thẳng với ta, có muốn trăng ta cũng hái cho đệ.”
Thanh Thần không muốn trăng. Hắn dùng bút viết ra giấy mấy câu.
Quý Chiêu nhìn thứ hắn viết xong, có chút lo âu lại có chút nghiền ngẫm nhìn đệ đệ mình.
Trong mắt Thanh Thần là một vùng sóng lặng.
*
Buổi tối, Quý Chiêu hỏi Kỷ Hành, “Chàng nói xem, A Thần có thích Linh Âm thật không?”
Kỷ Hành không trả lời, hỏi ngược lại, “Sao lại nói vậy?”
“Hôm nay nó nói với thiếp, gia thế của Linh Âm và Đường Thiên Viễn không xứng với nhau.”
“Ồ? Ý nó là muốn nàng phản đối cuộc hôn sự này?”
Quý Chiêu lắc đầu, “Không phải, nó muốn xin chàng sắc phong cho Linh Âm,
như vậy thì….” Như vậy thì, hoàn cảnh nhà Đàm Linh Âm mà tốt thì khả
năng chịu tủi hổ ở Đường gia cũng ít đi.
“Sắc phong? Nữ tử chưa lập gia đình thì chỉ có họ hàng nhà nữ tử ấy mới có thể.”
“Thiếp biết, nhưng mà thiếp đã đồng ý với Thanh Thần rồi,” Quý Chiêu lay lay tay áo hắn, “Có được hay không?”
“Được rồi, phiền nhất nàng làm nũng đấy.” Một chút phản kháng cũng chẳng cho hắn lưu lại.
Có điều ngoài miệng thì nói vậy, ánh mắt của Kỷ Hành vẫn cười cười, bất kỳ nam nhân nào cũng không hề ghét nữ nhân của mình làm nũng cả.
Quý Chiêu rất vui vẻ, lại hỏi, “Vậy chàng định sắc phong nàng ấy thành gì?”
“Huyện quân?”
Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, “Hẹp hòi!”
Kỷ Hành giữ cái tay định rụt về của nàng lại, cười nhìn, “Huyện chủ?”
Quý Chiêu bĩu môi một cái, “Vẫn hẹp hòi.”
“Hẹp hòi chỗ nào, chỉ có con gái Quận vương mới có thể phong làm huyện chủ đấy.”
“Nàng ấy tìm về cho chàng nhiều tiền như vậy, mà không đổi lại một cái danh hiệu hay sao?”
“Đó là của Đường Thiên Viễn tìm.” Kỷ Hành chợt nghĩ đến lời Đường Thiên
Viễn nói muốn coi Đàm Linh Âm là công lao để thưởng, lại nghĩ đến em rể
nhà mình…. Azz, đúng là kẻ si tình mà…
Kỷ Hành thở dài, nói, “Vậy thì phong làm Quận chúa đi, nàng ấy là nghĩa tỷ của A Thần, cũng chính
là nghĩa muội của nàng, lại lập được công, phong làm Quận chúa cũng là
hợp.”
Quý Chiêu vẫn còn cò kè, “Chàng cũng nhận nàng ấy là muội muội đi, phong Công chúa thì sao?”
Kỷ Hành dở khóc dở cười, “Nàng nghĩ phong làm công chúa thì tốt sao? Nhà vợ quá mạnh, vợ chồng có thể sẽ có khoảng cách.”
Hình như cũng có lý. Quý Chiêu gật đầu, “Vậy thì Quận chúa đi, chàng là cửu ngũ chí tôn, không được nuốt lời đâu đấy.”
Kỷ Hành nhân cơ hội động tay động chân, nhéo vành tai của nàng, “Yên tâm đi, nuốt lời với ai chứ không nuốt lời với nàng được.”
Quý Chiêu cười kéo tay hắn ra.
Kỷ Hành đột nhiên ôm nàng vào trong ngực, ngón cái quẹt xuống môi của
nàng, ánh mắt lóe lên, “Ví dụ như… lần trước nàng nói muốn cưỡi ngựa
ấy.”
Quý Chiêu sửng sốt, “Đúng vậy, chàng nói mang ta đi, có điều bây giờ sắp tết rồi, chờ đến đầu xuân đi.”
Hắn cúi đầu, dùng quai hàm cọ lên cái trán nhẵn bóng của nàng, hạ giọng
nói, “Không cần chờ đến đầu xuân đâu, tối nay để nàng cưỡi luôn đây.”
“…..”
Vì tối qua nói tới nói lui chệch hết cả vấn đề chính, Quý Chiêu mới nhớ ra còn chưa có hỏi xong, nàng lại bám riết hỏi Kỷ Hành, “Chàng nói xem, có thật là A Thần thích Linh Âm không?” Rối rắm quá đi mất…
Kỷ Hành không để ý đáp, “Chẳng qua ta chỉ tùy tiện nói một câu mà nàng suy nghĩ miên man đến tận bây giờ sao? A Thần chẳng qua là đối xử với Đàm Linh
Âm như người nhà, một mình nó bơ vơ lẻ loi, khó lắm mới có người đối xử
tốt với nó, chẳng phải nên báo đáp người ta một chút hay sao? Đây mới là đứa trẻ tốt, nàng không nên cả ngày đều nghĩ linh tinh, nếu rảnh rỗi
thì hàn huyên tí đi, hay nàng cưỡi —”
Quý Chiêu kịp thời chặn lại miệng hắn.
*
Kỷ Hành lại lên triều, ra sức khen ngợi Đường Thiên Viễn một phen trước
mặt văn võ bá quan, sau đó giới thiệu với mọi người em rể nhà mình,
ngoài mặt thì nói, “Em rể ta vừa tới các ngươi hãy khoan dung một chút”
nhưng trên thực tế thì muốn nói “Các ngươi ai dám chọc đến nó thì đừng
trách lão tử”, cuối cùng, Hoàng đế bệ hạ tuyên bố sắc phong cho nghĩa
muội của Hoàng hậu làm “Kim Lan Quận chúa”. Phong hiệu “Kim Lan”, thứ
nhất là hợp với ý nghĩa Đàm Linh Âm cùng Hoàng hậu “Kết kim lan”, thứ
hai Đàm Linh Âm đã giúp một phần tìm được số vàng lớn cũng không phải bí mật gì, Hoàng thượng đã phong như vậy chính là ghi nhớ công lao của
nàng.
Bản thân Đàm Linh Âm cũng có chút kinh ngạc. Ban đầu cùng
đến Kinh thành để lấy lòng, nghĩ nhiều nhất cũng chỉ là muốn bao nhiêu
tiền, về phần sắc phong các thứ, nàng vốn không dám nghĩ đến.
Hoàng thượng làm việc rất ổn thỏa, ngoài sắc phong cho danh hiệu kim sách,
lại tặng cho nhà với điền sản. Nhưng thứ này sau này sẽ trở thành của
hồi môn của Đàm Linh Âm.
Có điều Đàm Linh Âm còn chưa kịp ở kinh thành đã phải về nhà. Đêm ba mươi không kịp về nhưng nhất định phải về nhà đón năm mới.
Thư mời đã phát, ngày cưới của nàng và Đường Thiên Viễn cũng đã định rồi,
vào tháng tư, lần này trở về nàng không thể tùy tiện ra ngoài nữa, phải
đàng hoàng chờ ở trong nhà chờ ngày xuất giá.
Đường Thiên Viễn tự mình đưa nàng rời kinh. Hắn không nỡ nhìn nàng rời đi, không nỡ nói tạm biệt, bất giác cứ đi theo rồi dừng lại, đi rồi dừng, đi rồi dừng, cho
đến khi Đàm Linh Âm kiên quyết đuổi hắn về thì hắn đã ra khỏi kinh thành hơn hai mươi dặm.
Đàm Linh Âm ngồi trong xe ngựa, vén màn xe nhìn, “Mau về đi, đâu phải sinh ly từ biệt, bốn tháng sau có thể gặp lại.”
Nói tới đây, Đường Thiên Viễn rất buồn rầu, những bốn tháng lận.
Đàm Linh Âm cũng rất không nỡ, “Chăm sóc cho Đường Đường tốt nhé.” Đường
Đường dù sao cũng là sư tử, mà càng lớn càng mập, Đường Thiên Viễn phải
mở một tiểu viện trống trong nhà làm ổ cho Đường Đường.
Đường Thiên Viễn gật gật đầu.
Đàm Linh Âm sợ nói thêm gì nữa là nàng xúc động không đi được, cho nên bảo người lên đường.
Đường Thiên Viễn không thúc ngựa đi theo nữa, đứng nguyên một chỗ nhìn đội
bảo vệ. Mắt thấy bóng dáng đoàn người càng ngày càng nhỏ đi, trở thành
một nhóm nhạn xa dần, hắn mới quay ngựa lại.
*
Đàm Năng Văn hối hận đến xanh cả ruột, ông không ngờ Thanh Thần lại là Quốc cữu! Ông đã đuổi Quốc cữu ra ngoài!
Đàm phu nhân phát huy tác dụng hơn Đàm Năng Văn rất nhiều, bà ta đắc tội
còn nhiều hơn cả Đàm Năng Văn, vì vậy bà còn hối hận hơn Đàm Năng Văn.
Ngoại trừ hối hận, còn có cả sợ hãi, bà đã từng suýt hại chết quốc cữu,
lại còn đối nghịch với Quận chúa.
Má ơi, sống thế nào đây!
Nếu Đàm Linh Âm là con ruột của bà, vậy cũng coi như là công chúa, Đàm phu
nhân cũng được nhờ cậy, đáng tiếc lại không phải, mẹ ruột của người ta
là bà cả, không cần phải nhìn sắc mặt của mẹ kế tiểu thiếp.
Đàm
phu nhân trước kia còn dám ỷ mình là mẫu thân trên danh nghĩa của Đàm
Linh Âm, thỉnh thoảng trách móc nàng mấy câu, nhưng giờ ở trước mặt
nàng, thở mạnh cũng còn chẳng dám.
Mặc dù hối hận về chuyện của
Thanh Thần, nhưng thấy con gái mình trở thành Quận chúa, Đàm Năng Văn
hết sức vui mừng. Cộng thêm tin tức Đàm gia với Đường gia kết thân toàn
thành cũng biết hết rồi, thân phận của Đàm Năng Văn không còn tầm thường nữa, năm nay người đến nhà ông chúc tết cứ nườm nượp không ngớt, có
nhiều người ngay cả Đàm Năng Văn cũng chẳng biết rõ lai lịch. Ngay đến
tri phủ cũng phái người đến biếu lễ tết, còn muốn mời Đàm Năng Văn đến
phủ làm khách.
Đàm Linh Âm có chút lo lắng, khuyên cha, “Cha, bây giờ không giống trước kia nữa, bên ngoài những người muốn giao hảo với
cha chưa chắc đã có thiện ý, cha đừng để bị người khác tính toán.”
“Ta biết, bọn họ đều thấy gió thổi chiều nào theo chiều ấy, ta buôn bán cả đời còn không rõ bốn năm sáu hay sao?”
Đàm Linh Âm sợ cha mình đắc ý mà quên đi bản thân, không nhịn được lại nói, “Cũng đừng gây chuyện.”
“Con yên tâm, ta biết ta là người mượn gió người nào, nhưng nếu gây ra phiền toái cho con với con rể của ta, ta được gì chứ? Ta đâu có ngốc.”
Đàm Linh Âm thầm nghĩ, cha không ngốc mà lại đưa tiểu thiếp lên làm chính?
Thật ra chuyện đưa thiếp lên làm chính, Đàm Năng Văn cũng thấy hối hận. Thê
tử đầu của ông xuất thân dòng dõi thư hương sa sút, vì nhà dính líu đến
kiện tụng, cần gấp tiền để đút lót, không thể làm gì khác hơn đành gả
con gái mình cho thương nhân để đổi lấy không ít tiền tài. Vợ cả rất
tốt, lại thanh cao, luôn cùng Đàm Năng Văn khách khách khí khí, không hề lấy lòng ông. Sở thích của Đàm Năng Văn rất đại chúng, không thích
giọng điệu như vậy nên lại nạp thêm mấy thiếp. Mặc dù tính cách vợ không làm vui vẻ nhưng lo chuyện nhà rất tốt, tiếc rằng tuổi còn trẻ mà đã
mất vì bệnh.
Đàm Năng Văn chưa có con trai nên rất sốt ruột. Ông
có một anh trai ruột, ham mê võ học, không chịu lấy vợ, trách nhiệm kéo
dài hương hỏa cũng rơi vào trên người đứa em là ông. Nhà họ Đàm xưa nay
neo người, Đàm Năng Văn muốn tìm một đứa con thừa tự cũng khó, hơn nữa,
con thừa tự làm sao mà tốt bằng con đẻ chứ?
Sau tiểu thiếp sinh
cho ông một tiểu tử mập mạp làm ông vui đến chết đi được. Tiểu thiếp này có vài phần tư sắc, miệng lại ngọt hay lấy lòng người khác, Đàm Năng
Văn mềm lòng, đưa bà lên làm cả.
Nhưng kiến thức của tiểu thiếp
lại nông cạn, mà năng lực lại có hạn. Tóm lại ở phương diện làm tiểu
thiếp, so với mẹ của Linh Âm thì giỏi hơn, nhưng về phương diện làm mẹ
cả thì chẳng bằng một góc.
Nữ nhân ấy, nếu chỉ để làm ấm giường,
nói ngọt dụ người, chỉ cần làm thiếp là được rồi, cần gì phải đưa bà lên làm chính thất chứ? Cho nên Đàm Năng Văn thỉnh thoảng lại thấy hối hận.
Hối hận cũng chẳng có tác dụng gì, cho dù vì con trai cũng chẳng thể hưu bà ta.
À, nhắc đến con trai. Lần trước Đàm Năng Văn cho Tiểu Bảo một cái tát, ông mới chợt nghĩ thông: mặc dù không dễ dàng mới có được đứa con trai này, nhưng nếu nuôi nó hư, vậy có khác gì tuyệt hậu?
Với lại…. đưa Tiểu Bảo cho mẹ ruột nó nuôi dạy, có thể không hư sao?
Cho nên sau khi từ Đồng Lăng trở về Tế Nam, Đàm Năng Văn liền mời nhiều sư
phụ cho Tiểu Bảo, nghiêm khắc quản giáo, hơn nữa giảm bớt thời gian cho
mẹ con ở cùng nhau.
Lại nói về Đàm Linh Âm ở trong nhà chờ ngày
gả đi, ngày thường thì đọc sách giải trí may vá thêu thùa, ngày ngày
trôi qua yên ả, đột nhiên có một ngày, một tiên sinh tìm đến tận cửa, tự xưng là thầy lang, xem bệnh cho Quận chúa.
Gia đinh cảm thấy thầy lang này tự mình cũng có bệnh nên đuổi y đi.
Ngày thứ hai thầy lang lại tới, còn mang thêm hai hộ vệ, miệng nói cầm ‘thánh chỉ’, nhất định phải xem bệnh cho Đàm Linh Âm.
Gia đinh không đánh lại hộ vệ, liền nhanh chóng báo chuyện này với Đàm Năng Văn, Đàm Năng Văn vừa nghe thấy hai chữ “Thánh chỉ”, phải đi đến thương nghị với Đàm Linh Âm.
Đàm Linh Âm cũng khó hiểu, “Con có bệnh gì đâu? Còn mang theo thánh chỉ nữa? Một thầy lang giang hồ mang theo
thánh chỉ, thánh chỉ này cũng quá không đáng giá đi? Cho y ít tiền để y
đi đi.”
Đàm Năng Văn nói, “Nói là xem bệnh mắt cho con.”
Đàm Linh Âm có chút kinh ngạc. Bệnh này của nàng, lúc bé thì không có, sau
này mới bị, tròng mắt không đau cũng không ngứa, chỉ có điều nhìn xa thì không rõ, đã hỏi qua rất nhiều đại phu, đều nói không trị được. Chính
nàng cũng đã từng xem qua một chút sách y học, trong sách cũng nói không thể trị khỏi được, chỉ có thể giảm bớt mà thôi.
Có điều nếu mang theo “Thánh chỉ” tới đây, nói vậy là có cách gì rồi chăng?
Đàm Linh Âm bán tín bán nghi, mời thầy lang tới gặp.
Vì con gái nhà mình sắp xuất giá, Đàm Năng Văn không muốn nàng gặp người
ngoài, liền để cho Đàm Linh Âm ngồi sau bình phong nói chuyện.
Đàm Linh Âm hỏi, “Là hoàng thượng bảo ông tới đây?”
Đại phu đáp, “Phải.”
Đàm Linh Âm lại hỏi, “Ông là thái y?”
“Không, ta là một thầy lang có tài nhưng không gặp thời.”
“….” Thế là thế quái nào.
Thầy lang nhanh chóng giải thích rõ ràng. Thì ra là y dốc hết tâm huyết hai
mươi năm, nghiên cứu ra một phương pháp trị liệu cho mắt, tiếc rằng
không có ai tin, có điều thanh danh y bị điên ngày càng lan xa. Hoàng
thượng nghe nói liền tuyên y tiến cung hỏi vài câu, cuối cùng phái người bảo hộ cho y xuống phía nam tìm Đàm Linh Âm.
Thật ra Kỷ Hành
cũng chẳng biết phải làm sao. Ban đầu Đường Thiên Viễn có cái gọi là
“một tâm nguyện chưa xong”, đương nhiên đó chính là “Hắn có thể nhìn
thấy Đàm Linh Âm xinh xắn biết bao, tiếc rằng Đàm Linh Âm lại chẳng thể
nhìn thấy hắn đẹp trai thế nào”… Còn tự kỉ hơn cả mình ấy chứ!
Cho nên Đường Thiên Viễn hi vọng Hoàng Thượng giúp đỡ tìm lương y trị mắt
cho Đàm Linh Âm, Kỷ Hành đã cự tuyệt một yêu cầu của hắn, yêu cầu này
thoạt nhìn cũng không khó nên đã đồng ý.
Sau hỏi khắp Thái y viện, Kỷ Hành mới phát hiện ra rằng, loại bệnh về mắt này căn bản không có cách nào chữa được.
Tiếp đó, nghe nói có một người tự xưng có thể chữa được bệnh này, hắn liền
gọi thầy lang điên này đến hỏi phương pháp cụ thể, cảm thấy cho dù không chữa khỏi hoàn toàn cũng sẽ không bị tác dụng phụ, vậy thì cứ để y thử
một lần xem sao.
Bất kể thế nào, cứ liều một phen đã.
Đàm Linh Âm nghe y nói vậy, lại nhìn thánh chỉ y đưa tới, mới nói, “Vậy trước hết cứ xem mạch đã.”
“Không cần bắt mạch.”
Đàm Năng Văn hỏi, “Không bắt mạch làm sao chữa bệnh?”
“Quận chúa, ta cần nhìn thấy ngài mới có thể chữa.”
Đàm Năng Văn có chút mất hứng, định ngăn cản. Nhưng Đàm Linh Âm nói, “Con
cũng không phải là chưa từng gặp người, không cần phải như vậy.” Nói
xong, đi từ sau tấm bình phong ra.
Thầy lang mở hòm dược liệu của mình ra, bên trong không có châm cũng chẳng có thuốc, chỉ có rất nhiều
tấm thủy tinh trong suốt, hình dạng cũng không có quy tắc gì. Đàm Linh
Âm tò mò cầm lấy một tấm nhìn thử, bên ngoài cũng không phẳng phiu, mà
lại hơi cong độ.
Mấy người cũng đi tới viện, ở đây có nhiều ánh
sáng. Thầy lang lấy ra một chồng giấy có chữ, bảo người đứng cách đó
không xa giơ lên một tờ trong đó, hỏi Đàm Linh Âm, “Có thấy rõ không?”
Có thể thấy mới lạ đó. Đàm Linh Âm lắc đầu.
Thầy lang giơ lên một tấm thủy tinh nhỏ, đặt trước mắt trái của nàng, “Nhìn thấy rõ chưa?”
Tiếp tục lắc đầu.
“Quận chúa, xem ra bệnh của ngài không nhẹ đâu.” Thầy lang lắc đầu cảm thán, lại giơ lên một tấm khác, “Còn bây giờ?”
“Ồ?” Đàm Linh Âm có chút kinh ngạc, “Đúng là thấy hơi rõ rồi, có phải là chữ ‘thiên’ không?”
Thầy lang gật đầu, “Ngài che mắt phải lại, chúng ta thử thêm lần nữa.”
Đàm Linh Âm nghe lời làm theo. Thầy lang không ngừng thay các tấm thủy tinh khác, đồng thời còn bảo người cầm giấy thay thế những tờ khác, cho đến
khi câu trả lời của Đàm Linh Âm biến thành “Hết sức rõ ràng”.
Đàm Linh Âm có chút kích động. Cái này lại hiệu nghiệm như vậy sao?
Đàm Linh Âm chờ y kê đơn thuốc nhưng kết quả y lại thu dọn đồ đạc, “Ba ngày sau ta lại tới.”
Nói là ba ngày, nhưng Đàm Linh Âm đợi hơn mười ngày vẫn chưa thấy người
đến. Chẳng lẽ thầy lang này thấy tài nghệ có hạn, chữa trị không tốt nên mới chạy chăng?
Đàm Linh Âm có chút buồn bực. Nàng còn chưa kịp vui vẻ được mấy ngày….
Tháng ba, là tiết “Hồng hạnh chi đầu xuân ý”.
Trong viện của Đàm Linh Âm cũng có cây hạnh. Lác đác vài gốc liên tục đến
chân tường, giữa cánh hoa hạnh trắng muốt lộ ra màu phấn nhàn nhạt, nhờ
phúc câu nói nổi tiếng nào đó thời Tống, chẳng ai dám trồng hồng hạnh
sát bên tường nữa.
Sau một trận mưa xuân, hoa hạnh rơi đầy đường. Đàm Linh Âm bước lên những cánh hoa trắng muốt, không hiểu sao lại nhớ
tới Đường Thiên Viễn. Cũng không biết đã là lần thứ mấy, tóm
lại gần đây nhớ đến rất nhiều. Aizz, thì ra nhung nhớ một người là như vậy, không rõ là chua là ngọt hay là chát, cảm giác ấy cứ vương
vấn trong lòng, không tản ra được. Trong đầu toàn là hình ảnh của hắn,
bực bội muốn cố ý dứt bỏ, nhưng lại không nỡ…
Đếm đếm trên đầu ngón tay, còn hơn một tháng nữa mới có thể gặp nhau!
Đàm Linh Âm nghĩ, giờ này hắn đang làm gì? Hắn liên tục viết thư cho nàng,
nàng biết năm sau hắn sẽ rời khỏi Hàn Lâm viện, chuyển đến Lễ bộ làm
Viên Ngoại lang. Đừng xem thường Lễ bộ, Đường Thiên Viễn đã gia nhập
được một thời gian ngắn, thư gần đây nói rằng Lễ bộ đang chuẩn bị cho
cuộc thi cử năm nay. Năm nay gặp ba khóa, thi hội với thi đình đã đủ bận bịu rồi. Bây giờ chắc hắn rất bận việc, không biết có mệt không….
Nghĩ như vậy, trước mắt Đàm Linh Âm bỗng xuất hiện ảo giác.
—— Nàng nhìn thấy trên bờ tường, phía sau cây hoa hạnh rực rỡ có một người đứng thẳng tắp, nhìn bóng dáng cũng biết chính là hắn. Mặc dù không
thấy rõ mặt, nhưng Đàm Linh Âm có thể cảm giác được, hắn đang cười với
nàng.
Hai nha hoàn phía sau sợ hãi kêu lên, Đàm Linh Âm mới biết hóa ra đây không phải là ảo giác.
Nàng trấn an nha hoàn, để các nàng lui đi, chớ nên làm ồn.
Nha hoàn thông minh lại có mắt nhìn người, vội vàng tránh ra xa.
Đàm Linh Âm nhìn hắn nhảy từ trên tường xuống, nhìn hắn chậm rãi đến gần.
“Chàng…”
Nàng chỉ nói một từ đã bị kéo vào trong ngực hắn. Nụ hôn dồn dập kéo đến,
thổi như gió làm nàng rối bời, hai tay ôm lấy cổ hắn, đáp trả nụ hôn của hắn.
Đường Thiên Viễn càng kích động hơn, hắn tựa như con thú
đói khát, không ngừng tìm kiếm mật ngọt trong miệng nàng. Hắn hi vọng
bọn hắn cứ triền miên mãi như vậy, vĩnh viên không dừng lại.
Một lúc lâu sau, Đàm Linh Âm buông hắn ra, gục ở trong lòng hắn thở dốc, nói, “Sao chàng lại tới đây?”
“Làm sao ta tới đây à, ta nhớ nàng lắm rồi.”
Hắn nhớ đến mức tim sắp nứt ra rồi, nhớ đến mức chết đi sống lại.
“Ta cũng nhớ chàng.” Đàm Linh Âm khẽ nói.
Đường Thiên Viễn nghĩ thầm, có những lời này, giá gì cũng đáng.
Hắn vốn bận muốn chết, nhưng nếu như không gặp nàng thì hắn cũng muốn chết, vậy nên xin nghỉ vài ngày bất chấp ánh mắt của quan trên. Dù sao ở Lễ
bộ cũng không phải chỉ có hắn làm việc, cùng lắm thì trở về làm tăng ca
đẩy nhanh tốc độ là được. Tiếc rằng hắn lại đến không khéo. Đàm Năng Văn đi nơi khác có việc, bà nội Đàm phu nhân qua đời, bà ấy đã về nhà mẹ đẻ rồi, đón tiếp hắn chỉ có quản gia. Tình huống này, hắn cũng không thể
yêu cầu tiểu thư Đàm gia ra mặt tiếp khách được.
Đường Thiên Viễn không chờ được người về, hắn loanh quanh bên ngoài Đàm gia một vòng rồi dứt khoát tung người một cái, trèo lên tường.
Dù sao chiêu này hắn đã luyện rất thuần thục.
Trèo qua tường một cái là có thể nhìn thấy người trong lòng mình, cảm giác này thật tuyệt vời.
Đàm Linh Âm nghe xong những gì hắn đã làm, nàng cứ cười khanh khách không
ngừng. Nàng cũng không biết tại sao lại cười, nhưng nghe hắn nói thì tâm tình thật tốt nên cứ muốn cười.
Đường Thiên Viễn ôm nàng không
nỡ buông tay, nghe nàng kể về mình dạo gần đây. Hay thích ăn, có điều
cũng không mập lên mấy, khuê tú ở Tế Nam thường xuyên đến mời nàng, lần
nào cũng lấy hắn ra để ghẹo nàng. Nàng thêu được rất nhiều, đồ may vá để thành thân, có vài thứ là mình làm, có vài thứ là người khác giúp, à,
còn có một đại phu, suýt chút nữa thì chữa lành mắt cho nàng rồi…
Đường Thiên Viễn nghe đến đó, buông nàng ra, lấy một chiếc hộp từ trong tay áo ra.
“Đây là gì vậy?” Đàm Linh Âm thấy lạ, một cái hộp lạ lùng xinh đẹp.
Đường Thiên Viễn mở hộp ra, lấy một thứ kì lạ trong đó, giải thích, “Đây là
thứ mà đại phu kia làm, không phải y lo rằng không chữa được nên mới
chạy trốn, mà là không cẩn thận làm hỏng thủy tinh đã chuẩn bị xong,
thủy tinh nhất định phải tinh khiết không dính tạp chất, lại phải là
miếng lớn, y không thể tìm được, mà tìm được cũng không mua được, không
thể làm gì hơn đành phải trở về xin Hoàng thượng. Gom đủ thủy tinh, phải cẩn thận mài giũa, lại tốn thêm một chút thời gian nữa, bây giờ mới làm xong, ta liền mang tới cho nàng.”
Đàm Linh Âm nhìn thứ trên tay
hắn cầm. Cái khung kỳ quái, hình chất liệu gỗ là đồi mồi, ở giữa có hai
tấm tròn, gắn miếng thủy tinh lên. Nàng muốn sờ nhưng hắn không cho,
cười híp mắt rút tay lại tránh, cuối cùng đưa lên trên mặt nàng. Hai cái gọng ôm lấy trên tai nàng, hai mảnh thủy tinh tròn để ngang trên sống
mũi.
Nhìn như thế này làm nổi bật lên mắt to mặt nhỏ, mặc dù nhìn có chút tức cười nhưng cũng rất đáng yêu. Đường Thiên Viễn nhéo mặt
nàng, “Càm thấy thế nào?”
Cảm thấy thế nào ư? Trước kia Đàm Linh
Âm luôn cảm thấy trước mắt mình như có một tầng sương mỏng, bây giờ, đám sương đã bị xóa đi rồi, trả lại cho nàng thế giới rõ ràng sạch sẽ.
—— Cảm giác này thật tuyệt.
Nàng ngẩng đầu nhìn. Nam tử trước mặt lông mày như nhuộm mực, mắt như hàn
tinh. Giờ phút này khóe miệng đang nhoẻn cười, ánh mắt mềm mại chan chứa tình ý. Nàng không nhịn được mà khen, “Chàng thật đẹp.”
Đường Thiên Viễn rất hài lòng, cúi đầu hôn nàng, “Quá khen, nàng cũng vậy.”
Hai người vừa ở cùng một lúc, rốt cuộc vẫn phải chia tay.
Bọn họ an ủi lẫn nhau, chỉ một tháng nữa là có thể gặp rồi.
Song trong lòng lại đang nghĩ, hẳn một tháng nữa mới gặp được nhau.
Đường Thiên Viễn nhất định bắt Đàm Linh Âm rời đi trước. Nàng đi cứ vài bước
lại quay đầu, hắn nhìn theo bóng dáng của nàng dần biến mất.
Hắn lại tung người, nhảy lên tường.
Ánh nắng mặt trời trên cao ôm lấy thân thể hắn, trong không khí có hương
hoa, gió nhẹ thổi tới, khuấy ý xuân khắp vườn. Hắn nhắm mắt lại, hít
thật sâu vào một hơi.
—— Sau đó khẽ nhếch miệng, mỉm cười hạnh phúc.
TOÀN VĂN HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...