Đến cuối năm, quan
chức ra ngoài làm việc có khoảng một tháng được nghỉ phép, có thể trở về nhà đoàn tụ với cha mẹ người thân. Đường Thiên Viễn đương nhiên cũng
được nghỉ phép, có điều hắn vẫn còn có chuyện chưa yên lòng.
Thứ
nhất, thời gian trước đó nhiều chuyện rối ren làm hắn không có tâm tư đi tìm vàng. Một lượng vàng lớn còn chưa thấy tăm hơi, bao nhiêu người
biết chuyện cũng đang tụ tập ở Đồng Lăng. Đường Thiên Viễn còn ở đây thì còn trấn giữ được bọn họ, hắn mà đi khỏi đây, ngộ nhỡ bên này không cẩn thận lộ ra gì đó thì không chừng lại trào lên sóng gió mất thôi.
Thứ hai, lần này hắn về nhà, ít nhất cũng phải xa Đàm Linh Âm một tháng…
Đương nhiên, điểm thứ hai chính bản thân hắn cũng không biết phải làm sao,
đâu thể đưa nàng dâu chưa qua cửa về nhà được chứ? Việc này chẳng ra thể thống gì cả.
Nhưng vàng vẫn nên tìm thấy sớm sớm một chút, sớm
chấm dứt vụ án này lại, Đường Thiên Viễn muốn quay về một cách nhanh
chóng thoải mái.
Trước mắt vấn đề bây giờ là đầu mối có được quá
ít. Huyện lệnh tiền nhiệm Tang Kiệt là một người được sinh ra để làm
giám sát, vì vậy mặc dù vụ án này có nhiều người tham dự, nhiều người
biết rõ tình hình, nhưng mọi người phân công công việc rõ ràng, rành
mạch phân minh.
Thổ phỉ núi Phượng Hoàng chỉ cắm đầu vào làm
việc, hai nhà Tôn, Tề chỉ lo kiếm lợi loanh quanh, Tôn Ứng Lâm chỉ quan
tâm đến việc đút lót yểm trợ….. Cho đến khi Tang Kiệt chết, những người
khác mới bất ngờ phát hiện, trừ những chuyện mình phải đảm nhận, họ
chẳng biết tẹo teo gì về công việc của những người khác cả.
Đây
cũng là vì sao trước khi Đường Thiên Viễn đến, đám người Tôn Ứng Lâm vẫn chưa tìm được vàng. Tôn Ứng Lâm hết sức hối hận vì đã giết chết Tang
Kiệt, đương nhiên, sự hối hận của lão cũng chẳng thể ăn được.
“Đầu mối quá ít, chi bằng nghĩ cách khác đi.” Đàm Linh Âm đưa ra đề nghị.
Đường Thiên Viễn hỏi, “Ồ? Nghĩ cách gì đây?”
“Không suy nghĩ về những thứ kia nữa, dù sao cũng không thông,” Đàm Linh Âm
đáp, “Không bằng chúng ta thử đoán xem, Tang Kiệt sẽ giấu vàng ở nơi
nào?”
Ẹ, hóa ra là đoán mò.
Đây cũng không hẳn là một
phương pháp, Đường Thiên Viễn sờ sờ cằm, hỏi lại Đàm Linh Âm, “Nếu nàng
là Tang Kiệt, nàng sẽ giấu vàng ở đâu?”
Đàm Linh Âm nhắm mắt lại nghĩ một lát, trong đầu hiện ra từng hòm từng hòm vàng thỏi, nàng cười hà hà, nuốt nước miếng.
Đường Thiên Viễn: “….” Đâu cần phải nhập vai như thế chứ.
Đàm Linh Âm lẩm bẩm, “Nhiều tiền như vậy, nhưng nếu mang toàn bộ vào nhà
thì cần phải có rất nhiều sức người, rất dễ bị bại lộ, mang đến nơi khác cũng vậy. Biện pháp tốt nhất là giấu ngay ở núi. Aiz, tùy tiện nhét vào một cái sơn động nào đó, bên ngoài chặn mấy lớp đồ vật, đảm bảo không
phát hiện ra được…”
Đường Thiên Viễn gật gù, nàng nói rất có lý,
điểm này hắn cũng đã nghĩ đến rồi. Nhưng vấn đề là, núi Thiên Mục nói
lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, ai biết Tang Kiệt chọn trúng nơi nào?
Lại không thể lục soát từng tấc một được…..
Đàm Linh Âm vẫn còn
lẩm bẩm, “Nhiều tiền thế này, phải nhiều sơn động lớn lắm mới có thể
chứa được nha….” Nói xong, trên mặt còn hiện ra nụ cưởi mơ mộng.
Đường Thiên Viễn cảm thấy hình như nàng đang nghĩ đến cảnh chuyển vàng trong
sơn động, hắn không nhịn được cắt ngang nàng, “Được rồi, đủ rồi.”
Đàm Linh Âm không hề để ý tới hắn.
Đường Thiên Viễn cắn cho nàng một cái.
Đàm Linh Âm đột nhiên mở mắt, che miệng giương mắt trừng Đường Thiên Viễn.
Đường Thiên Viễn cười mà không nói, ý bảo nàng ngồi xuống bên cạnh. Hắn mở
tấm bản đồ trên bàn ra, đây là bản đồ mới nhất của núi Thiên Mục, trên
bản đồ có mấy quặng vàng bỏ hoang đã được Đường Thiên Viễn đánh dấu. Hắn đã thử nối liền mấy điểm này lại, tìm nơi cách bọn họ cũng tương đối
gần, có lẽ chính là nơi Tang Kiệt lựa chọn để giấu vàng.
Đàm Linh Âm lại chợt “Ồ” lên một tiếng.
“Sao vậy?” Đường Thiên Viễn hỏi.
Đàm Linh Âm cầm bản đồ lên, nhìn trái lại nhìn phải, lại khoa tay múa chân
một chút, cuối cùng chỉ vào một chỗ trên đó, nói, “Chỗ này phong thủy
cũng không tệ, là một bảo huyệt nạp khí, nếu như chết mà được chôn ở chỗ này, con cháu nhất định sẽ rất phú quý.”
“Nói bừa, cái gì mà
chết với chẳng sống,” Đường Thiên Viễn không thích nghe những lời kiểu
này, bây giờ sống tốt thế này, cuộc sống hạnh phúc thực sự còn chưa bắt
đầu, hậu sự còn cách bọn họ quá xa vời.
Đàm Linh Âm cho rằng hắn không tin, “Thật đó! Chàng nhìn xem, nơi này có núi, nơi này có sông…”
Đường Thiên Viễn cắt ngang nàng, “Nàng còn biết cả thuật phong thủy à?”
“Không dám không dám, chỉ biết sơ sơ thôi.” Nói thế cũng không phải khiêm tốn, nàng quả thật chỉ biết một chút mà thôi. Nàng thích đọc sách giải trí,
có một thời gian nghiên cứu qua loại này, có điều phong thủy định huyệt
đồ thâm ảo khó lường, nàng chỉ tiếp xúc với loại dễ hiểu nhất, sau cũng
không học thêm gì.
Đường Thiên Viễn lại như có điều suy nghĩ.
Vài ngày sau, Đường Thiên Viễn sai người tìm thầy phong thủy có tiếng tăm, dẫn y đến núi Thiên Mục khảo sát thực địa.
Đàm Linh Âm cũng đi theo, nàng cho là Đường Thiên Viễn định chọn cho mình
một ngôi mộ thật, không nhịn được hỏi, “Lão gia chàng không phải ở Tứ
Xuyên?” Ý là, chôn ở chỗ này có thích hợp không….
Đường Thiên Viễn có chút buồn cười, “Nàng nghĩ cái gì đấy!”
Đàm Linh Âm chợt lóe lên, “A, ta hiểu rồi!”
Hắn vỗ vỗ đầu nàng, “Hiểu là tốt.”
Có thầy phong thủy ở đây nên hành động của hắn không dám thân mật quá mức, nhưng gặp phải đường không dễ đi, đỡ nàng một cái. May là mùa đông phía nam không như phía bắc, có ít tuyết gió núi, —— tuyết trên núi Thiên
Mục đã tan không ít, bọn họ đi cũng khá thuận lợi.
Thầy phong
thủy chuyển qua nhiều nơi, từ các góc độ khác nhau nhìn khắp, cuối cùng
khen, “Ờ, không tệ, mãnh hổ tiếu nguyệt, liên hoa xuất thủy, quả nhiên
là huyệt đẹp.”
Đàm Linh Âm khó hiểu, hỏi là ý gì vậy.
Tiên sinh chỉ vào giải thích, “Đầu núi này hình dạng như một đầu mãnh hổ,
ban đêm trăng sáng ở trên đỉnh đầu nó, cho nên gọi là mãnh hổ tiếu
nguyệt. Huyệt bị núi và nước vây lại, hình dạng giống như một đóa sen,
cho nên ta đặt tên cho nó là liên hoa xuất thủy.”
Đàm Linh Âm rốt cuộc cũng tìm được người suy nghĩ liên thiên hơn nàng rồi. Đỉnh núi là
một tảng đá lớn, tròng mắt nàng cũng sắp lồi ra rồi, không biết giống hổ chỗ nào, lại còn mãnh hổ nữa chứ!
Về phần cái gì mà liên hoa xuất thủy, càng không muốn nói thêm.
Đường Thiên Viễn không chú ý tới mấy thứ đó, hắn hỏi thầy phong thủy, “Ông biết trộm mộ không?”
Thầy phong thủy sợ hãi, “Trộm mộ tổn hại đến âm đức, tiểu nhân không dám, xin đại nhân minh giám!”
Bộ dạng Đường Thiên Viễn thoải mái trấn an y, “Không nói ông đã trải qua chưa, bổn quan chỉ hỏi ông có biết hay không.”
“Không biết!” Ngữ điệu như chém đinh chặt sắt.
Đường Thiên Viễn có chút tiếc nuối lắc đầu, “Ồ, vậy thì thôi, vốn đang định phiền ông chút, chuyện mà thành sẽ có trọng thưởng.”
“Chuyện gì vậy….”
Đường Thiên Viễn chỉ vào cái hoa sen kia, nói, “Nơi này tốt như vậy, không
khéo đã chôn người. Ta chỉ muốn ông giúp nhìn chút, xem dưới đó có mộ
hay không, với cả cái mộ này đã bị ai đào lên chưa.”
“Chuyện này
thì khó gì,” Thầy phong thủy tự tin gật đầu, “Có điều là trước khi định
huyệt, hôm nay ta ra ngoài không mang theo phương tiện gì.”
“Vậy
thì để mai,” dừng lại chút, Đường Thiên Viễn uy hiếp, “Đây là cơ mật của triều đình, đừng vội nói với ai, bằng không ông không chạy được đâu.”
Thầy phong thủy cười xòa, “Không dám không dám.”
Đàm Linh Âm cười nói, “Sao giờ ông lại biết rồi?”
Y xấu hổ ho nhẹ, “Cái này…. lúc còn trẻ đã được thấy một vài lần.”
Đường Thiên Viễn thầm nghĩ tám phần y cũng đã từng làm loại nghề này rồi,
nhưng lại lười truy cứu. Ba người hẹn ngày mai trở lại, hôm nay về đã.
Đàm Linh Âm đi một lát thấm mệt, đứng lại không ngừng xoa chân.
Đường Thiên Viễn đau lòng, liền cõng nàng lên.
Đàm Linh Âm gục đầu trên lưng Đường Thiên Viễn, ôm lấy cổ hắn, mặt sát mặt, cơ hồ như dán lại với nhau. Thầy phong thủy còn đang ở đây, nàng có
chút không được tự nhiên, mặt dần dần nóng lên.
Thầy phong thủy này rất biết điều, lề mề đi lên phía trước, kéo khoảng cách với hai người.
Đường Thiên Viễn chỉ đi hơn vài chục bước, đột nhiên dừng lại.
Đàm Linh Âm hỏi, “Sao vậy?”
“Mệt.”
Nàng liền định xuống tự mình đi.
“Không cần.” Đường Thiên Viễn vội cản nàng, cười nhẹ nói, “Nàng hôn ta một cái liền không mệt nữa.”
Đàm Linh Âm nhỏ giọng nói, “Còn có người ở đây mà.”
Thính lực của thầy phong thủy vô cùng tốt, Đường Thiên Viễn cho rằng y không
nghe được, thật ra thì y hoàn toàn nghe được. Lão đầu vốn tưởng rằng đi
trước thì mắt không thấy tâm không phiền, ai dè đôi nam nữ này lại phóng khoáng như vậy, nét mặt già nua của y ngượng bừng đỏ, không đợi Huyện
thái gia phân phó đã tự nói, “Trong nhà có việc, đi trước một bước” rồi
nhanh chân chạy biến.
Đường Thiên Viễn rất hài lòng, quyết định thưởng thêm hai lượng bạc cho lão tiểu tử này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...