Tối đó, Đoạn
Phong long trọng tiếp đãi áp trại phu nhân tương lai, rượu với thức ăn
đuề huề, mùi vị rất ngon, hơn nữa còn nướng cả thịt dê.
Đàm Linh
Âm ngồi quỳ trước bàn, trực tiếp xuống tay tóm lấy một cái đùi dê nướng, cắn một miếng không hề kiêng dè hình tượng. Ngon quá!
Nàng xé một miếng thịt cho Đường Đường, sau đó hỏi Đoạn Phong, “Ai nướng thịt dê vậy? tay nghề khá thật.”
Đoạn Phong đáp, “Là một người ở Tây Vực, y chỉ biết nướng thịt thôi.”
Đàm Linh Âm không nén được tán thưởng, “Tận Tây Vực mà không gần ngàn dặm
đến Phượng Hoàng trại ta tìm nơi nương tựa, ngươi nên đối tốt với người
ta một chút.”
Cụm từ “Phượng Hoàng trại ta” đã thành công lấy được lòng Đoạn Phong, hắn uống một ngụm rượu rồi đáp, “Đương nhiên rồi.”
Đàm Linh Âm lại hỏi, “Y bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hơn bốn mươi tuổi, sao vậy?”
“Ngươi xem,” Đàm Linh Âm vươn ngón tay dính đầy đầu mỡ nhẩm đếm cho hắn, “Tầm
hơn hai mươi tuổi y xuất phát, đi đến nơi này mất hai mươi năm, cũng
suýt soát cỡ đó đấy.”
“Nàng đừng có mà như vậy, ta biết nàng có ý gì.” Đoạn Phong không vui nhìn nàng.
Thật ra Đoạn Phong cũng có chỗ tốt, hắn vui hay không đều hiện rõ trên mặt,
không cần đoán. Đàm Linh Âm xấu hổ cười cười, “Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ
thôi, một người ở Tây Vực, làm sao lại đi tới núi Phượng Hoàng.”
Đoạn Phong thở dài, nhìn bóng trăng nho nhỏ giữa bát rượu, hắn khẽ nói, “Nếu được lựa chọn, nào ai muốn không có nhà để về, phải phiêu bạt tứ
phương.”
Đàm Linh Âm cũng rầu rĩ theo. Hiện giờ nàng đây cũng chẳng có nhà để về, cũng phải phiêu bạt khắp nơi.
Mấy hán tử đang vây quanh đống lửa ca hát, đây là thú vui sinh hoạt bình
thường của bọn họ. Một nam nhân gầy gò lôi thôi nâng hai tấm sắt, vừa
đập vừa hát, bộ dạng như thể đang đi mài kéo mài đao khắp làng khắp xóm
ấy. Giọng hắn cao vút lanh lảnh, hận không thể xuyên thủng cả bầu trời,
ca từ địa phương Hán Trung, Đàm Linh Âm nghe nửa hiểu nửa không, nàng
chỉ cảm thấy âm điệu của hắn tan nát cõi lòng, vừa thê lương vừa đau
buồn, vọng khắp vùng núi trong đêm, đánh sâu vào lòng người. Trong nháy
mắt Đàm Linh Âm cảm thấy lòng mình như được đong đầy, mà lại như không
có gì cả, cảm xúc của nàng trầm bổng theo tiếng ca, trong lúc vô thức lệ đã rơi đầy mặt.
Đoạn Phong có chút lúng túng, “Nàng nhớ nhà à?”
Đàm Linh Âm phục hồi lại tinh thần, nàng lau nước mắt, gật gật đầu. Thật ra nàng khóc không hẳn vì nhớ nhà, chỉ là vì tiếng ca kia như ma âm, vừa
nghe đã khiến người ta chưa đầy sầu oán, không ngăn được nước mắt.
Nàng cũng phát hiện ra, trong sơn trại này rất nhiều kỳ tài, chỉ tội là không biết chữ.
Đoạn Phong xoa xoa tay, khó xử nói, “Ta không muốn đưa nàng về nhà.”
Đàm Linh Âm trợn mắt, thầm nghĩ, ngươi không muốn thì kệ ngươi, nói ra làm gì chứ.
Đoạn Phong có chút áy náy, dỗ dành nàng, “Nơi này sau này sẽ là nhà của nàng, ta sẽ đối tốt với nàng.”
Đàm Linh Âm lắc đầu, “Ta chỉ không rõ, vì sao mọi người nhất định phải làm thổ phỉ? Không sợ quan phủ đến bắt sao?”
Đoạn Phong oán hận hừ một tiếng, “Chúng ta vốn là bị quan phủ bắt tới đây mà.”
“Hả?” Đàm Linh Âm vẫn chưa hiểu.
Đoạn Phong khoát khoát tay, mất kiên nhẫn nói, “Tóm lại chúng ta cũng đâu có muốn làm người xấu, nhưng thật sự cùng đường rồi. Tục ngữ nói ‘quan
không bằng phỉ’, chúng ta tuy là thổ phỉ, nhưng còn trượng nghĩa hơn ối
bọn quan phủ kia.”
Đàm Linh Âm dần sáng tỏ, những người bốc vác
này không phải tự nguyện lên núi Thiên Mục đào quặng, mà là bị tiền
huyện lệnh bắt đi. Vì là lưu dân, nên giọng nói mới khác nhau, cũng vì
là lưu dân, nên khi bắt đi mới không có ai phát hiện. Nghĩ mà xem, một
tên ăn xin, cho dù mất tích thì cũng có ai đi báo quan đâu? Cho dù có
báo quan, quan phủ cũng chẳng tra được gì.
Nàng chợt đồng tình
với bọn họ. Những người này vô duyên vô cớ bị bắt làm việc, làm xong lại còn bị diệt khẩu, may mắn chạy được mới như thế này, làm sao dám tiếp
tục xuống núi, lại càng không dám tin vào quan phủ.
Đàm Linh Âm
suy nghĩ, nếu bây giờ nàng thẳng thắn nói nàng là người của quan phủ,
khuyên bọn họ tin tưởng quan phủ thêm một lần nữa, không biết sẽ như thế nào?
Quá nửa chắc sẽ bị diệt khẩu rồi….
Thôi vậy. Đàm Linh Âm trút nỗi buồn bực lên đùi dê, cầm lên gặm thật lực.
Đường Đường đã ăn xong miếng thịt kia, nó còn muốn ăn nữa, chân vịn đầu gối
Đàm Linh Âm, mong ngóng nhìn nàng. Đáng tiếc Đàm Linh Âm ăn uống quá chú tâm nên không phát hiện ra.
Đoạn Phong nhìn thấy vậy, tự tay xé một miếng thịt, đưa tới bên miệng Đường Đường.
Đường Đường ngửi ngửi thịt, từ miếng thịt nhìn lên gương mặt không có ý tốt
của Đoạn Phong, nó ngoảnh mặt đi không thèm để ý đến hắn.
Đoạn
Phong không ngờ con chó hư đốn này lại có ‘cẩu khí’ như vậy. Hắn không
lấy lại miếng thịt, muốn xem xem khi nào nó mới khuất phục bản năng đói
khát.
Đường Đường không hề khuất phục, nó víu lấy tay Đàm Linh Âm, vươn móng vuốt vỗ nhẹ lên khuôn mặt nàng một cái.
Đàm Linh Âm chú ý tới Đường Đường, vội vàng xé một miếng thịt cho nó.
Đường Đường lại cao hứng tiếp tục ăn.
Đoạn Phong: “….” Mẹ kiếp con này là chó sao, hay là người biến hình thành đấy?
Được rồi, hắn không thể không thừa nhận, hắn rất hâm mộ con chó hư đốn này.
Ăn no uống đủ xong, Đàm Linh Âm mang theo Đường Đường trở về nghỉ ngơi.
Mùa đông vốn lạnh lẽo, ở giữa núi lại còn lạnh hơn, nếu ở cái nhà gỗ thông
gió kia…. Cảm giác ấy, tiêu – hồn khỏi nói rồi. Kể cả đốt than lên cũng
không có tác dụng gì. Đàm Linh Âm lấy của Đoạn Phong thêm một cái chăn,
nhưng đắp hai lớp chăn vẫn thấy lạnh. Nàng ngại đòi thêm, quan trọng hơn là nàng sợ bị ba lớp chăn đè chết. Cuối cùng, nàng đành phải ôm Đường
Đường lên giường.
Ôm Đường Đường ngủ, như thể ôm một cái lò sưởi, Đàm Linh Âm rất nhanh trở lại bình thường, không thấy lạnh nữa.
Lăn qua lăn lại như vậy hồi lâu, nàng không thấy buồn ngủ, vì thế nhẹ nhàng vuốt ve Đường Đường, nghĩ đông lại nghĩ tây.
Nghĩ đến nhiều nhất vẫn là Đường Phi Long. Trước đây đối đầu với người này,
Đàm Linh Âm còn không cảm thấy có gì lạ, bây giờ vừa rời xa hắn, mới
phát hiện ra hắn đã sớm in sâu vào trong tâm trí nàng, chỉ cần một suy
nghĩ hiện lên, hắn sẽ đứng ra, mỉm cười nhìn nàng.
Vì thế nàng ở trong bóng đêm, như thấy được ánh sáng.
Đàm Linh Âm sờ sờ hai má, nóng thật; sờ sờ ngực, vừa căng vừa đau. Đã đến
mức này, nàng cũng không phủ nhận nữa. Nàng thích hắn, để ý hắn, không
muốn nhìn thấy hắn thích người khác. Nàng si ngốc mê man, lẩm bẩm,
“Đường Phi Long, ta rất nhớ chàng.”
Không có ai trả lời, Đường Đường đã ngủ rồi, đang ghé vào trong ngực nàng khẽ ngáy.
Đàm Linh Âm khẽ thở dài, lại nói, “Chàng có nhớ đến ta không?”
Đường Thiên Viễn đương nhiên nhớ nàng, hắn nhớ đến phát điên rồi. Đàm Linh Âm sáng sớm ra ngoài mua đồ, ban ngày chưa trở lại, Đường Thiên Viễn lại
vẫn nghĩ nàng thèm ăn, bị cái gì ngon quấn chân rồi. Nhưng suốt cả buổi
chiều, vẫn chưa thấy nàng trở về, hắn liền cảm thấy không ổn.
Hắn phái người tới Cổ Đường Thư Xá hỏi, người ở đó đáp không hề nhìn thấy
nàng, lại sai người sang nhà Chu Đại Thông hỏi, cũng không có.
Nhà đầu này, sao vẫn chưa trở về vậy nhỉ. Đường Thiên Viễn nghĩ thầm, cho
dù nàng có mang hai cân sắt vụn về cho ta, ta vẫn vui, không cần phải
quanh cô vậy đâu. Hắn có chút lo lắng nên dẫn theo người ra ngoài tìm
kiếm khắp lượt, đáng tiếc tìm khắp huyện thành cũng không thấy người.
Mặt trời đã ngả về tây, mắt thấy sắp tối, Đàm Linh Âm không thể thiếu chừng mực như vậy, không nói một tiếng mà đã mất tích. Đường Thiên Viễn cảm
thấy, nàng rất có khả năng đã bị bắt cóc.
Nghĩ đến đây, tâm tư ngổn ngang trong phút chốc trở nên trống rỗng.
Nếu thật sự bị bắt cóc, vậy đối phương đang nhằm vào cái gì? Vào tiền bạc? Vào nàng? Hay vào hắn?
Vào tiền bạc thì tốt, cho dù thế nào trước hết giao tiền rồi chuộc người, đảm bảo an toàn của nàng rồi hãy nói.
Nhưng nếu nhằm vào người? Nhằm vào nàng? Trói người như vậy hơn phân nửa là
Chu Đại Thông. Ý đồ của Chu Đại Thông chính là lấy nàng về nhà, vì vậy
an toàn của nàng tạm thời có thể đảm bảo.
Đáng sợ nhất chính là
dùng nàng để uy hiếp hắn. Đường Thiên Viễn chợt phát hiện ra một vấn đề
nghiêm trọng: Hắn đã đi vào chỗ nước sâu, hắn không sợ người ta đối phó
với hắn, nhưng vạn nhất đối phương xuống tay với người bên cạnh hắn thì
sao?
Đường Thiên Viễn híp tròng mắt, trong đôi mắt vốn dĩ ôn hòa
hiện lên một tia tàn nhẫn. Nếu thật sự có ai can đảm dám làm hại đến Đàm Linh Âm, hắn cũng không ngại dùng thủ đoạn độc ác, nhổ cỏ tận gốc.
Nghĩ đến việc Đàm Linh Âm không biết đang chịu khổ nơi nao, không biết đang
bị người nào ức hiếp, lồng ngực Đường Thiên Viễn cứ nhói lên từng cơn
đau. Hắn gấp đến mức ngón tay run rẩy, không tự giác mà cào mặt tường,
cắn răng tự nói với chính mình, “Bình tĩnh, bình tĩnh nào.”
Hoàng Qua: “…”
Nhìn thấy thiếu gia nhà mình biến thành bộ dạng này, Hoàng Qua nhỏ giọng
khuyên nhủ: “Thiếu gia, chỉ có bình tĩnh, mới có thể cứu được Đàm sư
gia.”
Đây là một câu vô nghĩa, nhưng lúc này đối với Đường Thiên
Viễn hiệu quả như được tạt một gáo nước lạnh. Hắn hít sâu mấy cái, bắt
bản thân trấn định lại. Hắn gọi Tùng Thuận vào phân phó vài câu, sai đi
tìm người gác cổng thành hỏi kỹ càng, trước hết phải xác định Đàm Linh
Âm có còn ở trong thành hay không.
Tiếp đó, Đường Thiên Viễn ngồi bên bàn cẩn thận suy nghĩ.
Ngoài mặt xem như khả năng thứ ba là đáng sợ nhất, nhưng thật ra cũng không
có khả năng nhất. Bởi thân phận hắn hiện giờ chưa bị bại lộ, hắn cũng
chưa có hành động gì lớn, thậm chí chuyện diệt phỉ còn để Tôn viên ngoại đi thay. Cho nên bây giờ hành động của hắn chưa đạt đến mức độ chọc
giận đối thủ, đối phương tự nhiên sẽ không làm ra loại chuyện cực đoan
bắt cóc uy hiếp như thế này.
Còn khả năng thứ nhất, nếu vì tiền,
bọn cướp hẳn đã đến đây rồi, nhưng bọn họ còn chậm chạp chưa đến. Mặt
khác, Đàm Linh Âm không phải là người có tiền, tuy trong nhà nàng quả
thật cất chứa rất nhiều vàng, nhưng người biết chuyện này rất ít, nàng
cũng không có khả năng nói với người khác. Bởi vậy, đối với khả năng bắt cóc tống tiền, bắt nàng không có lời.
Khả năng lớn nhất vẫn là hướng về phía Đàm Linh Âm.
Đường Thiên Viễn lập tức dời lực chú ý lên Chu Đại Thông. Hết cách rồi, ở trong mắt hắn, gã này rất có khí chất của tội phạm.
Giờ này khắc này, Chu Đại Thông nghe nói Đàm Linh Âm mất tích thì cũng rất
lo lắng, vốn định tới huyện nha tìm hiểu một phen, nhưng thủ vệ lại
không cho hắn vào, đành phải sốt ruột đi loanh quanh trước cửa.
Đàm Thanh Thần cũng vô cùng lo lắng cho tỷ tỷ của hắn. Nhìn thấy Chu Đại
Thông ở trước cửa huyện nha, nghĩ rằng lúc này nha môn không cho người
vào nên cũng đứng cùng với Chu Đại Thông.
Kết quả người canh cửa trực tiếp mời Đàm Thanh Thần vào.
Chu Đại Thông mới rõ, thì ra chỉ đề phòng mình hắn.
Đường Thiên Viễn biết rõ hành động của Chu Đại Thông, không biết hắn thực sự
vô tội hay đang diễn trò. Triệu Tiểu Lục mang người vào nhà Chu Đại
Thông khám xét nhưng không hề tìm thấy người. Đúng lúc này, Tùng Thuận
mang tin tức trở về: Đàm sư gia đã ra khỏi thành rồi.
Anh em thủ
thành đều là dân đi lính, không phải người trong nha môn, vì vậy không
biết đến Đàm sư gia, nhưng bọn họ lại nhận ra chú cún kỳ lạ kia.
Đúng, chính là Đường Đường, Đàm sư gia mang theo Đường Đường tự ra khỏi thành. Sau khi ra liền không trở về nữa.
Tự ra ngoài? Ra ngoại thành chơi?
Cho dù chơi cái gì thì ra ngoài cũng phải biết quay về, cho dù có chuyện
vướng víu thì cũng nên báo bình an cho người khác, cho dù là để Đường
Đường…. Tóm lại, nàng đã xảy ra chuyện rồi.
Không chỉ nàng, ngay cả Đường Đường cũng xảy ra chuyện.
Đường Thiên Viễn đứng ngồi không yên, hắn thật sự không có tâm tình để đợi
ngày mai tiếp tục điều tra nữa. Hắn mang theo người ra khỏi thành tìm
Đàm Linh Âm suốt đêm. Hắn nghĩ rằng, có lẽ nàng chỉ ham chơi nên bị nhốt lại, hoặc đã rơi vào bẫy gì đó, đang chờ hắn đến tìm nàng.
Bọn hắn giương cao đuốc, trong bóng tối gọi nàng, một mạch đi xa tìm kiếm, nhưng thủy chung vẫn không có ai đáp lại.
Đường Thiên Viễn ngửa đầu nhìn trời đêm mờ mịt, phương xa mờ ảo có hình dáng
ngọn núi, tựa như một con thú lớn nổi trên biển. Hắn nhìn nó, tựa hồ
thấy Đàm Linh Âm đang cưỡi cự thú vẫy tay với hắn.
Hắn chớp chớp đôi mắt cay xè, vô lực nghĩ, Đàm Linh Âm, nàng ở đâu.
Nàng nhanh xuất hiện đi có được không.
Chỉ cần nàng xuất hiện, muốn ta làm gì cũng được.
Rốt cuộc nàng đang ở nơi nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...