Sân bay Otopeni, cách trung tâm Bucarest 25 dặm, là một sân bay hiện đại, được xây dựng để thuận lợi cho việc lưu thông của các hành khách từ các quốc gia Đông Âu láng giềng, cũng như phụ trách một số ít hơn những du khách phương Tây đến thăm Rumani mỗi năm.
Bên trong phi cảng là các binh sĩ mặc quân phục màu nâu, trang bị súng trường, súng ngắn và trong toà nhà có một bầu không khí lạnh lẽo nhưng chẳng liên quan gì với nhiệt độ giá lạnh.
Một cách vô thức, Beth và Tim đi sát hơn vào người Mary. Vậy là chúng cũng cảm nhận được điều ấy nữa - Mary nghĩ thế.
Hai người đàn ông tiến đến gần. Một người trong nhóm là một người giống như người Mỹ, gọn gàng và lực lưỡng, người kia lớn tuổi hơn và mặc bộ đồ có vẻ xa lạ, không vừa mấy.
Người Mỹ tự giới thiệu:
- Chúc mừng bà đã đến Rumani, bà Đại sứ ạ. Tôi là Jerry Davis, Lãnh sự công vụ của bà. Đây là Tudor Costache, Trưởng ban lễ tân ngoại giao của Rumani!
- Hân hạnh khi bà và con bà đến với chúng tôi! - Costache nói:
- Chào bà đến nước chúng tôi!
Theo một góc độ nào đó - Mary nghĩ - Đây cũng sẽ là quốc gia của mình nữa.
- Multumése, domnule, - Mary lên tiếng.
- Bà nói tiếng Rumani à! - Costache kêu lên. - Cu phăcére?
Mary hy vọng rằng người đàn ông sẽ không mê mải.
- Vài tiếng thôi, - nàng vội đáp.
Tim nói:
- Bunădimineata!
Mary thật sự tự hào đến nỗi nàng có thể nổ tung được.
Nàng giới thiệu Tim và Beth.
Jerry Davis nói.
- Xe hòm của bà đang đợi bà, thưa bà Đại sứ. Đại tá Mc Kinney ở ngoài đấy!
- Đại tá Mc Kinney và Mike Slade!
Nàng không biết Slade cũng có đây không nhưng nàng không chịu hỏi.
Có một hàng người dài đợi kiểm soát quan thuế, nhưng Mary và con nàng đã ra ngoài toà nhà chỉ trong vài phút. Cũng lại có phóng viên và nhiếp ảnh viên đang đợi, nhưng thay vì "sự tự do cho tất cả!" - mà Mary đã gặp trước kia, họ đang kiểm soát trật tự. Khi xong việc, họ cám ơn Mary và đi thành một đoàn.
Đại tá Mc Kinney, trong bộ quân phục, đang đợi bên lề đường. Ông chìa tay ra.
- Chào bà Đại sứ. Bà đi có vui không?
- Vâng, cám ơn ông!
- Mike Slade muốn đến đây, nhưng ông ấy còn phải lo vài việc quan trọng!
Mary tự hỏi liệu đấy có phải là một cô tóc đỏ hoặc một cô tóc hoe nào đó không.
Một chiếc xe hòm đen dài với một lá cờ Mỹ bên cánh phải phía trước dừng lại. Một người đàn ông vẻ mặt vui tươi trong bộ đồng phục tài xế mở cửa.
- Tôi là Florian!
Người tài xế cười toe toét để lộ hàm răng trắng đẹp:
- Chúc mừng bà Đại sứ, cậu Tim, cô Beth. Thật là hân hạnh được phục vụ tất cả!
- Cám ơn ông. - Mary nói.
Florian sẽ được đặt dưới quyền bà 24 giờ mỗi ngày.
- Tôi nghĩ rằng chúng ta nên đi thẳng về Dinh để bà có thể thay đồ và nghỉ ngơi. Sau đấy, có lẽ bà sẽ thích đi vòng thành phố một tí. Vào buổi sáng, Florian sẽ đưa bà đến Toà Đại sứ Mỹ.
- Nghe hay đấy! - Mary nói.
Nàng lại thắc mắc không hiểu Mike Slade đang ở đâu.
Chuyến xe đi từ sân bay về thành phố thật quyến rũ. Họ đi trên một đại lộ hai chiều, có rất nhiều xe ô tô và xe tải qua lại, nhưng cứ ít dặm lại bị ngừng lại vì những chiếc xe kéo bước đi nặng nề dọc theo đường. Hai bên đại lộ là những nhà máy hiện đại đứng ngay bên cạnh những túp lều tranh cũ kỹ. Chiếc xe đi qua hết nông trại này đến nông trại khác, có những phụ nữ làm việc trên cánh đồng chít khăn rằn sặc sỡ quanh đầu.
Họ đi qua Baneasa, sân bay nội địa của Bucarest. Ngay bên kia, cách đại lộ chính là một toà nhà hai tầng thấp, xanh xám với một vẻ ghê rợn.
- Gì đấy? - Mary hỏi.
Florian nhăn mặt.
- Nhà tù Ivan Stelian đấy. Đấy là nơi họ giam bất cứ ai không đồng ý với chính quyền Rumani đấy!
Trong lúc đi, đại tá Mc Kinney chỉ vào một nút đỏ gần cửa. - Đây là nút bật khẩn cấp, - Ông giải thích. - Nếu có bao giờ bà bị rắc rối - bị những kẻ khủng bố hoặc bất cứ ai tấn công - chỉ cần ấn nút này. Nó khởi động một máy phát trong xe và sẽ được ghi nhận tại Toà đại sứ, và bật ngọn đèn đỏ trên mui xe. Chúng tôi có thể xác định vị trí của bà trong vòng ít phút thôi!
Mary chân thành nói:
- Tôi hy vọng sẽ không bao giờ dùng đến nó!
- Tôi cũng hy vọng thế, thưa bà Đại sứ!
***
Trung tâm thành phố Bucarest đẹp. Có những công viên và đài tưởng niệm và vòi phun khắp nơi.
Mary nhớ lại lời ông nội của nàng: "Bucarest là một Paris thu nhỏ, Marry à. Họ còn có ngay cả một tháp tương tự như tháp Eiffel nữa". Và nó kìa.
Nàng đang ở quê cha đất tổ.
Các đường phố đông nghẹt người, xe bus và xe điện. Chiếc xe hòm bóp còi dẹp lối đi và các người đi bộ vội vàng tránh lối trong lúc chiếc xe rẽ vào một con phố nhỏ có cây cối mọc hai bên.
- Dinh ở phía trước đấy! - vị đại tá nói, - Con đường được đặt tên theo một vị tướng Nga. Mỉa mai. Hở?
***
Nàng hầu như thức trắng đêm ấy, đầy một nỗi cô đơn lạnh lùng, sâu sắc với một cảm giác phấn khởi càng lúc càng tăng về việc bắt đầu công việc mới của nàng.
"Bây giờ tuỳ thuộc ở em, anh yêu. Em không có ai để tựa cả. Em ước gì có anh ở đây với em để bảo cho em đừng hoảng sợ, rằng em sẽ không thất bại.
Em không được thất bại!
Cuối cùng khi nàng ngủ thiếp đi, nàng mơ thấy Mike Slade nói.
"Tôi ghét những kẻ không chuyên.
Tại sao bà không về nước đi!
***
Toà đại sứ Mỹ tại Bucarest ở số 21 Soseava Kiseieff, là một toà nhà hai tầng màu trắng, kiến trúc kiểu bán Gô-tic, với một cổng sắt ở trước, được canh phòng bởi một sĩ quan mặc áo veste xám và một chiếc mũ đỏ. Một người gác thứ hai ngồi bên trong một trạm bảo vệ an ninh bên cạnh cổng. Có một lối cho xe ra vào và những bậc tam cấp cẩm thạch hồng dẫn đến hành lang.
Bên trong, tiền sảnh trang hoàng lộng lẫy. Sàn lát cẩm thạch, hai máy truyền hình mạch trong tại một bàn giấy do một lính thuỷ quân lục chiến canh gác và một lò sưởi với một màn cách nhiệt, trên ấy vẽ một con rồng thở ra khói. Các hành lang được trang trí bằng chân dung các vị Tổng thống. Một cầu thang ngoằn ngoèo đưa đến tầng hai nơi đặt một phòng họp và các văn phòng.
Một lính thuỷ quân lục chiến bảo vệ đang đợi Mary.
- Chào bà Đại sứ, - anh ta lên tiếng. - Tôi là trung sĩ Hughes. Họ gọi tôi là Gunny!
- Chào Gunny!
- Họ đang đợi bà trong văn phòng của bà. Tôi sẽ hộ tống và đến đấy!
- Cám ơn anh!
Nàng theo anh ta lên lầu đến một phòng tiếp tân, nơi có một phụ nữ trung niên đang ngồi sau một bàn giấy.
Bà ta đứng dậy.
- Chào bà Đại sứ. Tôi là Dorothy Stone, bí thư của bà!
- Bà khoẻ chứ?
Dorothy nói:
- Tôi e rằng bà có cả một đám người đang đợi trong đấy!
Bà mở của văn phòng và Mary bước vào. Có chín người ngồi quanh một chiếc bàn họp lớn. Họ đứng lên khi Mary bước vào. Tất cả đều trố mắt nhìn nàng và Mary cảm thấy một luồng sáng thù ghét hầu như rõ ràng. Người đầu tiên mà nàng trông thấy là Mike Slade. Nàng nghĩ đến giấc mơ đêm qua của nàng.
- Tôi biết rằng bà đã đến đây an toàn, - Mike lên tiếng. - Tôi xin giới thiệu với bà những người trưởng ban của bà. Đây là Lucas Janklow, Lãnh sự Hành chánh; Eddie Malt, Lãnh sự Chính trị; Patricia Hatfield, Lãnh sự Kinh tế; David Wallace, Trưởng ban Hành chánh; Ted Thompson. Nông nghiệp. Bà đã gặp Jerry Davis rồi, Lãnh sự Công vụ; David Victor, Lãnh sự Thương mại và bà đã biết đại tá Bill Mc Kinney rồi!
- Xin mời ngồi - Mary nói. Nàng đến ghế đầu bàn và quan sát nhóm người ấy. - Sự thù ghét đến trong mọi lứa tuổi, kích thước và hình dáng - Mary nghĩ thế.
Patricia Hatfield có một thân hình mập mạp và một khuôn mặt quyến rũ. Lucas Janklow, uỷ viên trẻ tuổi nhất trong nhóm, ăn mặc và trông giống như Ivy League. Những người đàn ông khác lớn tuổi hơn, tóc xám, đầu hói, ốm, mập. Sẽ có thời giờ để phân loại họ hoàn toàn.
Mike Slade lên tiếng.
- Tất cả chúng tôi đều phục vụ bà vô điều kiện. Bà có thể thay thế bất cứ ai trong chúng tôi bất kỳ lúc nào!
- Láo thật. - Mary suy nghĩ một cách giận dữ, - Tôi đã tìm cách thay thế ông đấy!
Cuộc họp kéo dài 15 phút. Cuộc nói chuyện chung chung rời rạc. Cuối cùng Mike Slade nói:
- Dorothy sẽ định ra cuộc họp riêng rẽ cho tất cả mọi người với Đại sứ sau đấy trong vài ngày. Cám ơn!
Mary ghét việc phụ trách của ông ta. Khi nàng và Mike Slade còn lại một mình, Mary hỏi:
- Ai trong họ là nhân viên CIA tại Toà đại sứ?
Mike nhìn nàng một lúc và nói:
- Tại sao bà không đến đây với tôi?
Ông ta bước ra văn phòng. Mary do dự một lúc rồi đi theo ông ta. Nàng theo ông ta dọc theo một hành lang dài, qua các văn phòng chi chít. Ông ta đến một chiếc cửa rộng có một lính thuỷ quân lục chiến đang đứng gác ở trước.
Người gác bước sang bên trong lúc Mike đẩy cửa ra. Ông ra xoay lại và ra dấu cho Mary bước vào. Nàng bước vào và nhìn quanh. Căn phòng là một sự pha trộn không tin được giữa kim loại và thuỷ tinh bao phủ khắp sàn nhà, những bức tường và trần nhà.
Mike Slade đóng cánh cửa nặng nề sau lưng:
- Đây là phòng cách âm. Mỗi Toà đại sứ trong mộ nước Đông Âu đều có một cái. Đấy là căn phòng duy nhất trong Toà Đại sứ không thể bị nghe trộm.
Ông ta nhìn thấy vẻ mặt không tin của nàng.
- Thưa bà Đại sứ, chẳng những Toà Đại sứ bị
đặt máy nghe trộm, mà bà có thể cả đồng đô la cuối cùng của bà rằng Dinh của bà cũng bị nghe trộm và nếu ta đi ra ngoài để đến nhà hàng ăn chiều, bàn của bà cũng bị đặt máy nghe lén nữa. Bà đang ở trong lãnh thổ của kẻ thù đấy"
Mary buông người xuống một cái ghế.
- Làm sao ông đối phó với điều ấy? - nàng hỏi. - Tôi muốn nói rằng ta không bao giờ được nói chuyện tự do cả"
- Mỗi buổi sáng, chúng tôi đều tảo thanh bằng điện tử. Chúng tôi tìm ra máy nghe lén của họ và lấy nó đi. Rồi họ thay và chúng tôi lại lấy đi!
- Tại sao chúng ta cho phép những người Rumani làm việc trong Toà Đại sứ nhỉ?
- Đây là sân nhà của họ. Họ là đội bóng chủ nhà. Chúng ta chơi theo luật của họ hoặc hủy bỏ cuộc thi đấu. Họ không thể đặt máy vi âm vào phòng này vì có nhừng người thủy quân lục chiến trực chiến 24/24. Nào, bà hỏi những câu gì nào?
- Tôi chỉ thăc mắc nhân viên CIA là những ai?
- Eddie Maltz, Lãnh sự chính trị của bà.
Nàng cố gắng nhớ lạỉ xem Eddie Maltz trông như thế nào. Tóc xám và trầm trọng. Không, đấy là Lãnh sự nông nghiệp. Eddie Maltz… à, ông ta là người trung niên, rất ốm, một khuôn mặt nham hiểm. Có lẽ do bây giờ nàng nghĩ lại bằng hồi tưởng vì nàng được cho biết rằng ông ta là CIA?
- Có phải ông ta là người CIA duy nhất trong ban tham mưu không?
- Vâng!
Có phải trong giọng nói của ông ta có một sự do dự không?
Mike Slade nhìn đồng hồ.
- Bà phải trình uỷ nhiệm thư của bà trong ba mươi phút nữa. Florian đang đợi bà bên ngoài. Mang theo uỷ nhiệm thư của bà. Bà sẽ nộp bản chính cho chủ tịch Ionescu và giữ lại một bản sao trong tủ an toàn của bà!
Mary nhận ra nàng đang nghiến răng.
- Tôi biết điều ấy ông Slade!
- Ông ta yêu cầu bà mang con theo bà. Tôi đã cho xe đón các cháu rồi!
Không thèm hỏi ý nàng.
- Cám ơn ông!
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...