Sự Ép Buộc Hèn Mọn


Chẳng mấy chốc đã thi cuối kỳ, các bạn học tập trung hơn rất nhiều trong giờ học, không ai dám thả lỏng như ngày thường.

Lục Doãn Chương là một trong số đó.

Tần suất trêu chọc Ngung Tịch giảm, tần suất hỏi bài tăng.

Nhưng càng đến những ngày cuối, Lục Doãn Chương hầu như không nhờ hắn giảng bài, hạn chế trò chuyện với hắn ở mức thấp nhất.
Ngung Tịch đương nhiên biết Lục Doãn Chương muốn tốt cho hắn, sợ bản thân làm phiền đến hắn, cản trở hắn học tập.

Ý thức được điều ấy, nhưng trong lòng Ngung Tịch vẫn cảm thấy bức bối.

Hắn muốn Lục Doãn Chương chỉ để ý đến mình, chỉ nói chuyện với mình, không muốn cậu mỉm cười với người khác, càng không muốn cậu bỏ qua hắn mà nhờ vả người khác.

Thà rằng cứ làm phiền hắn đi.

Hắn rõ ràng là người giỏi nhất, là bạn thân nhất của cậu, kiên nhẫn với cậu từng chút...!Hãy chọn hắn đi...!Ngung Tịch thầm nói trong lòng.

Nỗ lực của hắn là vì Lục Doãn Chương muốn hắn nỗ lực, và vì hắn muốn xứng đáng với cậu, muốn giành được sự chú ý và ngưỡng mộ của cậu.

Tất cả ánh mắt, tất cả những gì tốt đẹp của Lục Doãn Chương hắn đều muốn có được, không muốn chia sẻ nó với người khác.
Nhưng Lục Doãn Chương không phải là một món đồ chơi, cậu là người đặc biệt.

Lục Doãn Chương không thể lúc nào cũng kè kè bên hắn, cậu còn có những người bạn khác.
Từ ngoài đi vào lớp, Lục Doãn Chương đã thấy luồng khí u uất bao quanh bảo bảo nhỏ của mình.

Trong đầu thắc mắc không biết ai lại trêu hắn giận thế này?
"Cậu sao thế?"
Ngung Tịch đứng dậy nhường đường cho cậu, nhỏ giọng nói:
"Không có gì."
Lục Doãn Chương không tin lời của hắn, mới lúc nãy còn bình thường, cậu mới đi một lúc đã xảy ra chuyện rồi.
"Ai? Ai dám bắt nạt bảo bảo?"

Đối phương lắc đầu, tay cầm bút tiếp tục viết viết như chưa có gì.

"Không thì sao trông cậu lại thế này?"
Cậu vẫn chưa yên tâm, đứng lên nói:
"Để tớ hỏi người khác vậy."
"Đừng!"
Hắn vội ngăn cản Lục Doãn Chương:
"Có chút mệt mỏi trong người thôi, không có ai bắt nạt tớ cả."
Thì ra trong mắt Lục Doãn Chương, hắn là người rất dễ bị bắt nạt.

Như thế cũng tốt, cậu sẽ không dám để hắn một mình nữa.
Lục Doãn Chương càng lo, vươn người đến gần hắn, áp lòng bàn tay lên trán, cảm nhận nhiệt độ, nói:
"Không bị sốt.

Có khi nào cậu học nhiều quá dẫn đến kiệt sức rồi không?"
Hành động bất ngờ của Lục Doãn Chương khiến Ngung Tịch đỏ mặt, ngại ngần nhưng không từ chối.

Do chiều cao hai người chênh lệch lớn nên từ góc độ của Ngung Tịch, hắn rũ mắt là thấy được rõ từng chi tiết trên khuôn mặt của Lục Doãn Chương.

Thấy hắn ngẩn người, cậu hỏi lại lần nữa thì Ngung Tịch mới phản ứng, chậm chạp lắc đầu.

Lục Doãn Chương nghi ngờ nhìn hắn, thở dài một hơi, không tra hỏi nữa.

Ba giây sau, một viên kẹo xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Ngung Tịch há miệng ăn kẹo, nhỏ giọng cảm ơn Lục Doãn Chương.
Vị ngọt lan tỏa trong miệng khiến tâm trạng của hắn đã tốt hơn, hắn hơi híp mắt, thỏa mãn thưởng thức.

Không biết từ bao giờ, chỉ cần một viên kẹo nhỏ mà Lục Doãn Chương đã có thể dỗ hắn vui vẻ.

Cũng không biết từ bao giờ, hắn đã nghiện vị ngọt ấy, nghiện một Lục Doãn Chương ngọt hơn cả viên kẹo cậu cho hắn.
Một lúc sau, giáo viên bước vào lớp, tiếng hô của lớp trưởng đánh thức Ngung Tịch khỏi đống suy nghĩ vẩn vơ.


Hắn lén nhìn sang phía Lục Doãn Chương, dịu dàng mỉm cười.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ luồn qua cửa sổ chiếu lên hai người, một cơn gió mát lướt trên da thịt.

Ánh nắng ấy vốn đã rực rỡ, chiếu vào đôi mắt xanh của hắn càng khiến nó trở nên tuyệt đẹp, vừa lấp lánh vừa chan chứa những tia ấm áp.

"Nắng đẹp quá!"
Một vài bạn học ngó ra ngoài, thoảng thốt lên một tiếng.

Lục Doãn Chương nghe thấy âm thanh cũng quay đầu nhìn ra ngoài.

Quả thực rất đẹp.

Nắng chiều vàng đậm khiến đôi mắt nâu của Lục Doãn Chương trở thành màu hổ phách, mái tóc của cậu từ đen thành nâu vàng.

Cậu đưa tay kéo kéo áo của Ngung Tịch, muốn kêu hắn nhìn ra ngoài.
Sau đó, Lục Doãn Chương ngẩn người, cậu cảm thấy, mình dường như đã nhìn thấy một thứ còn đẹp hơn cả khung cảnh ngoài kia.

Trong lòng cả hai đều rõ ràng, người trước mặt mới là vẻ đẹp rực rỡ nhất trên đời này.

Là vẻ đẹp bọn họ muốn ngắm nhìn mãi, là vẻ đẹp bọn họ đã dành một kiếp để nâng niu nơi đầu tim.

Lục Doãn Chương đối mắt với Ngung Tịch bắt đầu thấy ngượng, cậu chớp mắt, nhe răng cười, nói vu vơ:
"Thời tiết hôm nay đẹp ha?"
Ngung Tịch gật đầu, mấp máy miệng, nói lời xuất phát từ tận đáy lòng:
"Cậu đẹp hơn."
Có lẽ do âm thanh của hắn quá nhỏ, không khí trong lớp lại ồn ào, Lục Doãn Chương chữ được chữ mất, cứ gật đầu cho qua.

Ngung Tịch thấy cậu đã hơi trốn tránh ánh mắt nóng bỏng của mình, hắn thôi nhìn cậu, đôi mắt tiếp xúc với ánh mặt trời có chút nhức mỏi, hắn chớp chớp mắt mấy lần, nắm chặt bút trong tay, nỗ lực trấn áp cảm xúc trong lòng.


Muốn nữa, muốn ngắm nhìn Chương Chương của hắn mãi.

Hẳn là có nhìn cả đời cũng không đủ.
Mỗi ngày Lục Doãn Chương sẽ lớn lên, sẽ thay đổi, hắn không thể ngừng tò mò về hình dáng của cậu, về những gì sẽ xảy ra sau này.
Hắn là một kẻ tham lam, mà Lục Doãn Chương lại là một vị thần hào phóng.

Sự hào phóng của cậu đang tiếp tay cho lòng tham của hắn.

Khiến hắn ngày càng sa đọa.
Nhưng hắn không muốn quay đầu, hắn không muốn mình chỉ là người duy nhất được nhận, hắn muốn mình có ích với Lục Doãn Chương, hắn muốn vị thần này là của riêng mình.
Hắn rất mâu thuẫn.
Vừa không muốn Lục Doãn Chương buồn, vừa muốn thỏa mãn sự ích kỷ của mình.

Có lẽ thấy hắn mất tập trung, cứ ngẩn ngơ ngồi một chỗ cúi đầu, không viết bài, cô giáo tiếng anh lớn giọng gọi hắn lên bảng làm bài.

Hắn không phản ứng.
Lục Doãn Chương ngạc nhiên, cậu vội lay lay người của hắn, nói nhỏ:
"Tiểu Tịch, cô gọi cậu lên làm bài hai kìa, mau mau hồi thần."
Hệt như tâm trí của Ngung Tịch chỉ chấp nhận duy nhất thanh âm của Lục Doãn Chương, lúc này, hắn mới phản ứng lại, nhìn cậu, rồi nhìn giáo viên cau mày ở trên, hắn đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi.
Viên phấn trắng trong tay bị mồ hôi làm cho hơi ẩm.

Ngung Tịch không căng thẳng vì bài tập, hắn căng thẳng vì những ánh mắt dò xét như những ngọn lửa lia đến phía hắn, làm hắn cảm thấy không thoải mái.

Chắc đây là ảo giác khi thần trí và cơ thể ở giai đoạn suy kiệt.
Hắn ý thức được sức khỏe của bản thân không tốt, ý thức được mình sắp không cử động được viết đươc, ý thức được đôi mắt của mình nặng nề muốn nhắm lại.
Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, mồ hôi lạnh túa ra, hắn cố gắng điều chỉnh bàn tay đang run lên của mình, viết nhanh nhất có thể.

Viên phấn bị hắn làm rơi xuống đất, vỡ ra thành hai mảnh, Ngung Tịch cúi người định nhặt thì trước mắt trở nên nhòe đi.
Thiếu chút nữa hắn đã ngất.
Hắn đã kịp trấn tĩnh lại bản thân, kiềm chế cơn mệt mỏi xuống, dựng người thẳng dậy, hoàn thành xong bài tập mới trở về chỗ ngồi.

Các tế bào cơ thể như đang kêu gào được nghỉ ngơi.

Ngung Tịch thấy hối hận khi đã bất chấp tất cả lao đầu vào học tập, làm theo chế độ sống của ông nội.
Sự nóng nảy nhất thời của ông khiến hắn không chịu được nữa.
Trong lớp học không ai nhận ra điểm bất thường.

Duy chỉ có Lục Doãn Chương cảm thấy hơi thở nặng nhọc của hắn, cảm thấy sự mệt mỏi bao quanh bé con của cậu.

Lục Doãn Chương áp tay lên mu bàn tay của hắn, thấy nó lạnh cứng.

Cậu sờ lưng của hắn, áo trắng đồng phục đã hơi ướt.
Khuôn mặt nhỏ của Lục Doãn Chương trắng bệch, cậu giơ tay lên, cao giọng nói:
"Em thưa cô!"
Cô giáo Anh đang viết bảng, nghe vậy liền quay xuống:
"Sao vậy em?"
Cậu đứng dậy, nói to:
"Bạn Ngung Tịch thấy mệt mỏi trong người, em muốn đưa bạn ấy xuống phòng y tế ạ."
Cô liếc sang nhìn Ngung Tịch, thấy hắn cúi gằm mặt, không nói lời nào, nghĩ hắn cũng là học sinh tốt, chắc sẽ không nói dối, cô đành gật đầu, đồng ý để hai người đi.
Đầu óc hắn trống rỗng, thuận theo Lục Doãn Chương dựa vào người cậu, để cậu dìu ra khỏi lớp.

Hắn đã nghĩ rằng, nếu không có Lục Doãn Chương, hắn thực sự đã xong đời.
Lục Doãn Chương cẩn thận ôm lấy hắn, giọng nói mang theo trách móc:
"Tớ đã nói rồi mà, thấy không ổn thì phải bảo với tớ."
Nhìn hắn mệt đến độ hai mắt hơi khép lại, cơ thể to lớn đè lên người cậu, khuôn mặt vốn đã trắng nay càng trở nên thiếu sức sống.

Dọa chết cậu rồi.
Bước chân của Lục Doãn Chương càng nhanh hơn, vẫn không nỡ mắng hắn, âm thanh nghèn nghẹn:
"Đau thì phải kêu, đói thì phải nói, chịu ấm ức thì càng phải báo với tớ, nhớ chưa hả?"
Ngung Tịch buồn cười nhìn cậu, trời đất trong mắt hắn quay cuồng mờ ảo, chỉ có hình bóng Lục Doãn Chương là rõ nét, hắn nghiêm túc trả lời:
"Nhớ rồi."
Lục Doãn Chương đưa hắn đến phòng y tế, vừa đặt người nằm trên giường xong đã bị đuổi về.

Cậu đành luyến tiếc nhìn hắn, chậm chạp nhích từng bước, trước khi đóng cửa còn quay đầu nhìn hắn một lần nữa mới rời đi.
Trong không gian yên tĩnh, Ngung Tịch lại cảm thấy trống vắng vô cùng.

Sau khi khám xong, Ngung Tịch nằm bất động trên giường nghỉ ngơi, không lâu sau liền mệt mỏi thiếp đi.

Lúc hắn tỉnh dậy đã phát hiện mình đang nằm trong căn phòng tối, ở trong ngôi nhà ảm đảm.
Không có ánh nắng chói sáng.
Càng không có Lục Doãn Chương, không có vẻ đẹp rực rỡ mà hắn muốn.
Ngung Tịch tuyệt vọng nghĩ trong lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận