Sáng chủ nhật, Lưu Tuệ Tâm đẩy cửa phòng của Lục Doãn Chương, lớn giọng nói:
"A Chương! Ngung Tịch đến rồi kìa!"
Lục Doãn Chương đang nằm mơ màng trên giường nghe tiếng mẹ gọi mở to hai mắt, dụi dụi chúng rồi uể oải ngồi dậy.
Trong khi cậu còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, khuôn mặt đẹp trai của hắn đã bất chợt xuất hiện trong tầm mắt.
Hai giây sau, Lục Doãn Chương đỏ bừng cả mặt, lại vội trùm chăn lên đầu, lẩm bẩm "đây là mơ".
Ngung Tịch nhỏ giọng nói với Lưu Tuệ Tâm rằng để hắn gọi cậu ấy, Lưu Tuệ Tâm che miệng cười, gật đầu, xoa xoa đầu hắn, rồi khép cửa rời đi.
Ngung Tịch đặt hộp bánh lên bàn học của cậu, ngồi ở trên giường, lay lay người đang trốn tránh hiện thực kia.
"Chương Chương đừng trùm chăn kín đầu, sẽ khó thở đấy."
Cái đầu của Lục Doãn Chương lặng lẽ chui ra, nhưng vẫn không dám nhìn hắn, nội tâm sôi trào.
Đêm qua cậu háo hức đến mất ngủ, lăn lộn ở trên giường mãi rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Hình tượng gương mẫu mà Lục Doãn Chương nghĩ mình đã xây dựng vô cùng tốt thật ra đã sớm hóa thành vô hình trong mắt của Ngung Tịch.
Hắn cúi người nhặt quyển sách đang nằm dưới chân giường, vuốt thẳng góc giấy, cười nói với Lục Doãn Chương:
"Buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi.
Tớ đợi được."
Lục Doãn Chương nào dám ngủ nữa.
Cậu bật người ngồi dậy, gãi gãi đầu, cười trừ:
"Tớ tỉnh ngủ rồi.
Chỉ là...!Có, có chút xấu hổ."
Ngung Tịch đương nhiên biết cậu đang xấu hổ, hắn nuốt lại lời trêu chọc của mình, lắc đầu nói:
"Không sao, tớ cũng đâu có cười cậu."
Lục Doãn Chương cười càng thêm hăng, Ngung Tịch cũng cười.
Cuối cùng, Lục Doãn Chương ngượng chín mặt lật chăn xuống giường, nhỏ giọng bảo Ngung Tịch xuống phòng khách đợi cậu.
Khi hắn xuống phòng khách, Lưu Tuệ Tâm đang ở trong phòng bếp hâm nóng đồ ăn sáng cho cậu.
Lục Doãn Chương chính là đứa nhóc kén ăn, khó nuôi, chỉ ăn đồ nóng, không chịu ăn đồ nguội.
Một lúc sau, Lục Doãn Chương đã lấy lại vẻ tự tin hoạt bát của mình chạy đến chỗ Ngung Tịch đang ngồi.
Ngung Tịch tiện tay đưa cho cậu cốc nước hoa quả Lưu Tuệ Tâm vừa rót cho hắn, Lục Doãn Chương không do dự một hơi uống cạn.
Từ trong bếp đi ra, Lưu Tuệ Tâm thở dài, nhắc nhở cậu sao lại uống nước của bạn.
Sau đó lại là một trận cười gượng không thể gượng hơn nữa.
Bởi vì không muốn Lục Doãn Chương phải ngại ngùng ăn sáng một mình, Ngung Tịch đồng ý ăn cùng cậu.
Hai đứa trẻ ngồi trên bàn ăn, một bên mồm mép liến thoắng, một bên chỉ gật gù tỏ vẻ đã nghe, đã hiểu, đôi lúc cũng phối hợp đáp lại vài câu.
Lưu Tuệ Tâm không làm phiền bọn trẻ nữa, cô vào phòng mình giải quyết nốt sổ sách chi tiêu và công việc riêng ở công ty.
Ngung Tịch ăn miếng táo Lục Doãn Chương khó khăn gọt vỏ, tủm tỉm nhìn cậu đang tập trung gọt nốt hai trái kiwi.
"Này, tớ gọt xong rồi.
Kiwi ăn cả quả thì ngon hơn đó."
Hắn gật đầu nói cảm ơn, cũng bắt chước Lục Doãn Chương cắn một miếng thật lớn.
Đúng là ngon hơn thật.
Trái cây đắt tiền cũng không bằng một trái táo hay kiwi Lục Doãn Chương cho hắn.
Lục Doãn Chương ăn rất nhanh, có lẽ là vừa ngủ dậy nên đói, cậu chống cằm hỏi Ngung Tịch:
"Bài tập cậu làm đến đâu rồi?"
Hắn cắt một nửa trái của mình đưa cho Lục Doãn Chương rồi mới trả lời:
"Xong hết rồi."
Vì hôm nay sẽ đến nhà cậu chơi nên tối qua hắn đã làm hết.
Bình thường không có việc gì cũng đã sớm hoàn thành như thế.
Chỉ là tối qua đặc biệt hơn một chút, chính là hắn vừa làm vừa cười.
"Nhanh thế à?"
Lục Doãn Chương nhóp nhép nhai:
"Vậy lát nữa phải nhờ bảo bảo giúp rồi!
Dứt lời liền nở nụ cười thật tươi để lấy lòng.
Ngung Tịch đã sớm biết việc này sẽ xảy ra, hắn "ừ" một tiếng, đợi Lục Doãn Chương ăn xong thì bắt đầu giúp cậu dọn dẹp.
Thấy Lục Doãn Chương định trèo lê bệ rửa, Ngung Tịch vội giữa người cậu lại, hỏi:
"Muốn lấy cái gì?"
Lục Doãn Chương âm thầm ghét bỏ chiều cao quá mức khác người của hắn, lớn giọng nói:
"Miếng rửa chén."
Đỡ cậu đi xuống rồi Ngung Tịch mới vươn tay mở cửa tủ lấy xuống cho cậu, rất dễ dàng.
Lục Doãn Chương đeo sẵn găng tay, cầm miếng rửa chén rửa ba cái đĩa nhỏ với thìa.
Ngung Tịch ở bên muốn giúp cậu thì bị phản đối.
Nhìn xem, tay của hắn đẹp thế kia, cậu thực sự không nỡ để hắn đụng vào mấy cái việc cỏn con này.
Lục Doãn Chương nghĩ thầm, cậu thực sự vẫn chưa tìm ra khuyết điểm nào của hắn.
Các bạn học nói với cậu học bá nào cũng lầm lì ít nói như hắn hay sao? Lục Doãn Chương thì cảm thấy đó cũng đâu phải là không tốt.
Hắn không muốn nói, chính là trời sinh đã thích yên tĩnh, lúc nào cần nói thì vẫn nói, cũng đâu đến nỗi nào như mọi người nói.
Rửa bát xong, Lục Doãn Chương đã không chờ được dẫn hắn lên phòng, lấy bộ lắp ghép mô hình khủng long mà cậu mới được mẹ thưởng, hào hứng muốn cùng hắn lắp ráp.
Ngung Tịch đương nhiên không từ chối, hắn chỉ muốn ở bên cậu, làm việc gì cũng được, chỉ cần cậu thích.
Một lúc sau, Lưu Tuệ Tâm mang theo bánh kem của Ngung Tịch và hai cốc nước hoa quả ép đến phòng.
Cô mỉm cười, rồi niềm nở:
"Hai đứa ăn đi, cháu cứ tự nhiên như ở nhà.
Cô thực sự rất muốn gặp cháu để cảm ơn đó.
Nhờ có cháu mà A Chương nhà cô mới có thể tốt hơn."
Ngung Tịch cười mỉm, lắc đầu nói:
"Là do cậu ấy vẫn luôn cố gắng.
Cháu cũng chỉ giúp được một chút không đáng kể."
Lưu Tuệ Tâm nhìn con trai đang hai mắt lấp lánh, lại cười tươi:
"Cháu khiêm tốn quá, A Chương lúc nào cũng kêu nó lần đầu mới biết cảm giác học tập chân chính là gì.
Khi không được tham gia đội tuyển nó đã rơm rớm nước mắt nói với cô nó lại thất hứa rồi.
Hôm bị chuyển chỗ đi còn buồn đến mức ăn cơm không vào, đêm ngủ không ngon..."
Lục Doãn Chương nghe mẹ nói xấu hổ vô cùng, cậu vội hét lên:
"Mẹ! Đừng kể cho cậu ấy! Con vẫn cần mặt mũi!"
Lưu Tuệ Tâm và Ngung Tịch cười thành tiếng, cô thôi không nói nữa, để hai đứa tự nhiên hơn.
Ngung Tịch rất vui vẻ.
Hắn thực sự rất vui vẻ.
Hóa ra Lục Doãn Chương còn buồn hơn hắn tưởng tượng, cậu luôn trân trọng lời hứa của bọn họ, cũng muốn ở bên hắn.
Đây đã là bất ngờ lớn nhất trong ngày hôm nay của hắn rồi.
Lục Doãn Chương ngượng đến có chút bực mình.
Bí mật đen tối nhất của cậu bị chính chủ phát hiện, cậu có nên giết người diệt khẩu hay không? Lục Doãn Chương nhét bánh kem vào cái miệng đang không ngừng cười của hắn, mắng yêu người ta:
"Không được cười! Tớ giận thật đấy!"
Ngung Tịch cảm nhận vị ngọt trong miệng, hắn cũng đút lại cho cậu, nghiêm túc cam đoan:
"Ừ, không cười.
Đừng giận tớ."
Lục Doãn Chương ngồi một góc ăn bánh, hệt như một ông vua độc tài, chỉ đạo lính Ngung Tịch cẩn thận lắp ghép mô hình cho cậu.
Ngung Tịch vui vẻ chiều lòng cậu.
Không lâu sau, Lục Doãn Chương no nê ợ một tiếng, Ngung Tịch ở cạnh đưa cốc nước hoa quả cho cậu, Lục Doãn Chương một hơi uống cạn.
Lúc này, cậu mới thỏa mãn cái bụng, tiếp tục lắp ráp mô hình.
Nhân lúc Lục Doãn Chương lười biếng ăn bánh kem, Ngung Tịch vẫn chăm chỉ lắp ráp.
Ngung Tịch thực sự không phải đứa trẻ bình thường, nhìn hắn lắp ráp liên tục không ngừng, còn cậu tìm mãi chẳng ra được mảnh ghép để lắp cái đầu của khủng long.
Lục Doãn Chương có hơi chán nản.
Nhưng cậu không thể bỏ cuộc, đây là tác phẩm của cả hai người, cậu không thể lúc nào cũng đùn đẩy trách nhiệm cho hắn được.
Trong khi Ngung Tịch chỉ ngồi yên một chỗ, tập trung lắp ráp phần thân dưới của khủng long thì Lục Doãn Chương hết nằm rồi lại ngồi, ngọ ngoạy không ngừng.
"Để tớ làm nốt phần còn lại cho.
Tay cậu đau rồi đúng không?"
Ngón tay của Lục Doãn Chương đúng là đã đỏ ửng lên, cậu bắt đầu thấy hối hận vì đã mua con khủng long chết tiệt này.
"Tớ vẫn làm tiếp được.
Cậu lắp nhiều thế rồi, tớ mới là người nói câu đó."
Ngung Tịch nhận cốc nước hoa quả Lục Doãn Chương đưa tới, uống xong liền tiếp tục làm.
Ba tiếng liên tiếp, hai người đã gần lắp xong con khủng long.
Lưu Tuệ Tâm từ dưới nhà gọi vọng lên kêu bọn họ xuống ăn cơm.
Lục Doãn Chương vâng một tiếng, kéo Ngung Tịch rời đi.
...
"Chương Chương, đi ngủ!"
Lục Doãn Chương thực sự không có thói quen ngủ trưa, giờ nằm xuống chưa chắc cậu đã ngủ được, cậu muốn lắp ráp lắp ráp lắp ráp...
Ngung Tịch kéo rèm xuống, sau đó tới chỗ Lục Doãn Chương đỡ người đứng dậy, ném lên giường.
Lục Doãn Chương không thể tin nổi con trai mình nuôi lớn lại có ngày phản mình.
Cậu nằm xuống, chớp chớp mắt:
"Người ta nói ngủ trưa ba mươi phút là đủ rồi."
Ngung Tịch cũng nằm xuống, yên lặng không trả lời.
Cậu hít sâu một hơi, thầm thấy hơi ghét tên nhóc phản bội này, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt.
Vốn là không buồn ngủ, nhưng nghe nghe âm thanh hít thở của hắn, tay của bé con đang bị cậu nắm, còn ngửi mùi xà phòng nhàn nhạt thơm thơm trên chăn và quần áo, làm cậu vô thức thiếp đi.
Lục Doãn Chương ngủ gần hai giờ đồng hồ.
Lúc cậu tỉnh dậy đã thấy Ngung Tịch đang ngồi dưới sàn nhà lắp ráp khủng long, đã đến bước cuối rồi.
Nhìn vẻ ngơ ngác sau khi tỉnh dậy của cậu, hắn bật cười:
"Đến đây, tớ để dành phần cuối cho cậu."
Lục Doãn Chương ngáp một cái, chớp mắt mấy lần cho tỉnh táo.
Cậu cẩn thận ghép cái đầu khủng long mình lắp lúc sáng nay vào phần thân to lớn của nó.
Hoàn thành.
Lục Doãn Chương giơ cả con khủng long lên, ngắm nghía.
Sau đó đưa cho Ngung Tịch, trịnh trọng nói:
"Tặng cậu đấy."
Hắn sửng sốt, không ngờ Lục Doãn Chương sẽ quyết đoán tặng món đồ mà cậu thích cho mình.
"Chương Chương giữ nó đi.
Không cần phải tặng tớ đâu."
Lục Doãn Chương đặt con khủng long vào lòng hắn, khoanh tay làm dáng:
"Nói tặng cậu thì cậu cứ nhận lấy đi.
Vốn dĩ tớ mua nó để tặng cậu mà."
Ngung Tịch bật cười, mua nó để tặng hắn, nhưng lại quên lắp ráp nó cho hắn hay là do lười biếng mới lợi dụng hắn lắp cho cậu hai phần ba rồi tặng cho hắn.
Dù sao hắn cũng đã rất vui vẻ.
Bởi vì ngày hôm nay được ở chung với cậu, như thế đã quá đủ.
Ngung Tịch sờ con khủng long cứng cáp ở trong lòng, mỉm cười:
"Cảm ơn cậu, tớ sẽ trân trọng nó."
Món đồ đầu tiên hắn và Lục Doãn Chương cùng nhau tạo nên, đương nhiên phải giữ gìn cẩn thận.
Hẳn là sau này mỗi khi nhìn thấy nó hắn sẽ nhớ đến bộ dáng dễ thương của cậu.
Càng nghĩ, ý cười trên khuôn mặt của hắn càng đậm, khiến Lục Doãn Chương nhìn đến ngẩn ngơ.
Đôi mắt xanh dương của hắn lúc này thực sự rất đẹp.
Lục Doãn Chương cảm động, cậu bò đến chỗ hắn, ôm cả Ngung Tịch và con khủng long.
Hệt như đang ôm những gì quý giá nhất của mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...