Munich ,Nước Đức năm 1934.
Một tay chống lên vuốt cằm, Lạc Khuynh Thành yên lặng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đáy mắt khẽ đọng lại chiếu rọi vài tia nắng chiều ấm áp, rồi ánh sáng đó của dần dần lụi tàn đi, ảm đạm, cuối cùng trời cũng đã tối đen cho nên ánh mắt của cô cũng trở nên tối tăm.
Màn đêm cuối cùng đã buông xuống , điều đó cũng có nghĩa lại thêm một ngày nữa trôi qua kể từ ngày cô chạy trốn khỏi hắn.
Thật tốt biết bao..
Nhẹ nhàng thở phào, đôi môi nhợt nhạt của Lạc Khuynh Thành chợt mím lại sau đó nở một nụ cười hạnh phúc vừa đơn thuần vừa xinh đẹp.
Tiếng xe lửa vẫn vang lên ầm ầm bên tai, rất ồn ã, lòng cô cũng bắt đầu trầm lặng xuống.
Dường như, từ ngày rời khỏi anh, lòng cô mới bắt đầu yên ổn bình tĩnh trở lại...
Nhưng rồi đột nhiên, chỉ trong nháy mắt, đáy lòng cô vốn vừa mới tìm được sự tĩnh lặng đã lâu thì lại một lần nữa bị đánh vỡ hoàn toàn!
"Ô ô" tiếng còi của cảnh sát vang lên inh ỏi phía trước, xe lửa đang vững vàng chạy đều thì đột nhiên dừng lại, bị buộc phép phải dừng gấp cho nên cả toa xe ở phía sau đều theo quán tính đổ về phía trước khiến cho toàn bộ hành khách trên toa cũng trở tay không kịp.
Đưa tay giữ chặt lấy bàn, khó khăn giữ thăng bằng, Lạc Khuynh Thành cũng giống với toàn bộ hành khách ở đây đều mờ mịt không biết đã thình lình xảy ra chuyện gì, rồi không biết vì vì sao, lòng của nàng, bỗng nhiên đập thình thịch liên hồi.
Cảm giác này, rất quen thuộc, dường như phảng phất, hình bóng của hắn đang tới gần...
Ôm chặt lấy trái tim đang muốn vọt ra khỏi lồng ngực mình, kiềm chế cảm giác đau nhói ẩn sâu tận tâm khảm mình, Lạc Khuynh Thành không ngừng cầu nguyện trong lòng.
Không, chắc chắn là không thể , hắn đã buông tha cho cô , sẽ không có chuyện hắn lại có thể thay đổi ý định đó?
Chỉ là cô không biết, cuộc sống vốn chính là tàn nhẫn như thế, sự thật chỉ luôn khiến cho người chờ mong phải đau đớn trong tuyệt vọng...
"Kiểm tra, tất cả xuất trình giấy tờ hết ra đây."
Đằng sau đám nhân viên phục vụ tàu chính là hai người đàn ông, nhìn kỹ lại chính là người của Đảng Vệ quân đang giả dạng, bọn họ đều mang một gương mặt dữ tợn hung ác, đôi mắt trừng lớn như cái chuông đồng, mặc dù chỉ liếc qua mặt từng hành khách một nhưng lại có chút cẩn thận đánh giá toàn thân đều toát ra sát khí đáng sợ, giống như đang tìm kẻ địch, khiến cho người khác cảm thấy bức bách khó chịu...
Toa tàu trở nên im ắng, ngoài âm thanh của nhân viên tàu vang lên thì không có bất kỳ ai dám mở miệng, Lạc Khuynh Thành nghe được tên nhân viên nào đó nói: "Vừa nhận được tin, có một số ít người Do thái vong lưu trà trộn lên tàu này, hai vị trưởng quan này chỉ là đi kiểm tra, mọi người hợp tác một chút, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Cảm thấy hơi yên tâm, Lạc Khuynh Thành đưa chứng từ ra, dù chỉ nói ngoài miệng là phối hợp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp thuần túy của người con gái phương đông kia vẫn không hề hết nghi ngờ.
Đối với một người ngoại quốc như cô , đến sống ở một đất nước xa lạ đương nhiên không thể tin tưởng bất kỳ ai, mà đặc biệt đối với thuộc hạ của hắn cô thừa nhận trong lòng luôn nảy sinh tính cảnh giác cùng hoài nghi.
"Cô, đứng lên, đi theo chúng tôi!"
Đảng Vệ Quân đứng đối diện nhìn Lạc Khuynh Thành, vênh mặt hất hàm sai khiến, khẩu khí cực kì khó chịu, Lạc Khuynh Thành ở nước Đức cũng gần một năm, sớm đã quen với chế độ tàn nhẫn ở đây cho nên đương nhiên biết rõ, nếu như ngay lúc này đây phản kháng bọn họ, kết cục đang chờ nàng phía trước chỉ có cái chết!
Thôi, dù sao bọn họ đã kiểm tra mình không có gì bất thường cho nên rất nhanh họ sẽ thả cô đi.
Khẽ nhíu mi không nguyện ý, Lạc Khuynh Thành đứng lên, đi xuống xe lửa cùng Đảng Vệ quân , ngay khi cô mới chạm xuống nền đất nơi nhà ga Munich thì đột nhiên quanh thân liền truyền đến tiếng nổ mạnh.
Là xe lửa! !
Lạc Khuynh Thành không khỏi bất ngờ sợ hãi theo bản năng quay đầu, mắt nhìn thấy một bóng dáng, lập tức bóng dáng đó ôm chặt lấy cô ấn ngã xuống đất.
Tuy chỉ xảy ra trong chớp mắt, cho dù trước mắt mình chỉ là một mảng tối đen nhưng Lạc Khuynh Thành có thể đoán được, dùng chính tâm của mình, chính tim của mình mà khẳng định!
Mùi hương mãnh liệt đặc trưng của người đàn ông xông thẳng vào mũi cô, chỉ có hắn mới có! Cũng chính giờ phút này, Lạc Khuynh Thành mới biết được thì ra hương vị của hắn đối với cô mà nói cô đã khắc cốt ghi tâm nhớ rõ trong lòng!
Không, cô nhất định là đang nằm mơ, nếu không hắn làm sao có thể đột ngột ở đây, hắn đang ở Berlin cơ mà?
Nhắm chặt đôi mắt, thở sâu, Lạc Khuynh Thành tìm cho mình một chút can đảm để mở mắt bỗng nhiên từ trong ngực người đàn ông đó ngẩng đầu lên...
Màn đêm buông xuống, trời đã bắt đầu tối sầm, nhưng chỉ bằng ánh đèn đuốc lấp lóe hai bên đường, nhiễm sáng toàn bộ thế giới, nhìn thấy từng đốm lửa chập chờn nơi đáy mắt hắn dữ tợn đến đáng sợ, người đàn ông với khuôn mặt giống như được tạc khắc tỉ mỉ rõ ràng, xuất chúng mà cao ngạo, lãnh khốc mà vô tình, chỉ có điều ánh mắt hắn dường như có tia gợn sóng?
Thật là hắn! ! !
Trái tim hung hăng vừa kéo, Lạc Khuynh Thành cảm giác chính mình phục lại ngã vào hắc ám cuối ngục, chỉ là nàng còn không kịp vì ngắn ngủi bình tĩnh bi ai, người, đã bị hắn nâng ôm lên.
"Thượng tướng, chủ mưu đã bị bắt, là phần tử còn sót lại của Đảng Cộng Hòa."
"Giết!"
Thản nhiên một chữ chính là tác phong từ trước đến nay của hắn, lãnh ngạnh hữu lực, tàn nhẫn thô bạo, không để cho ai có bất kỳ một con đường thoát.
Trong mắt buồn bã, Lạc Khuynh Thành từ chối đứng lên, nhưng mà, không quá phận giây gian, nàng liền bị hắn ném vào bên trong xe.
"Tiểu bạch thỏ, đã lâu rồi em vẫn đẹp như vậy."
Giữ chặt cô, ngón tay lạnh như băng của hắn lướt nhẹ trên gương mặt cô, hắn bỗng nhiên tà ác cong khóe môi, lạnh lùng cười.
Đây là em chủ động dâng lên cửa, đừng hòng mơ tưởng đến việc chạy trốn!
Đối với ý cười tinh quái này của hắn càng giống như từng con dao sắc nhọn đang đâm thủng trái tim cô, khiến cô không thở nổi, tay không ngừng đánh loạn xạ trước ngực hắn, Lạc Khuynh cực lực phản kháng.
"Buông tôi ra.
.
.
anh buông.
.
.
A!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...