Chương 41: Nụ hôn chúc ngủ ngon.
Trans: Cam Đá
Trong lòng Hạ Sí có tâm sự nên không thèm để ý, thật sự cắn bật cả máu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhả ra, lo sợ rút khăn giấy lau chùi vết máu trên cổ tay, nghe thấy tiếng động vang lên ngoài cửa, vội vàng kéo ống tay áo xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Em sao thế?" Thời Ngộ vừa nhìn là nhận ra cô có điều bất thường, "Ai thay thuốc cho em?"
"Là một y tá mới." Y tá đó hình như là đến lần đầu tiên, cô không nhớ tên và cũng chả muốn biết.
Thời Ngộ hiểu ra.
Lúc nãy anh chào hỏi với bên kia, sẽ thay thuốc trễ một chút, nhất định là y tá trực ban không nắm rõ nên mới thay thuốc luôn cho Hạ Sí.
Hiếm có đó là, ngày hôm nay cô vậy mà lại không nổi giận, ngược lại rất ngoan ngoãn.
Có điều Thời Ngộ vẫn không bỏ qua như cũ, anh căn dặn trước: "Về sau gặp tình huống như này, nói thẳng với y tá là liên hệ trực tiếp với anh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái ngửa đầu, con ngươi trong trẻo lóe lên một tia sáng như viên đá vỏ chai, ẩn chứa chút mong đợi, "Anh muốn thay thuốc mãi cho em sao?"
"Tất nhiên là không." Câu này của Thời Ngộ dường như chẳng hề do dự.
Khuôn mặt nhỏ trở nên tiu nghỉu, Hạ Sí dời tầm mắt ngay lập tức, trong đầu hiện lên vô số suy đoán.
Thế nhưng, bàn tay rơi trên đỉnh đầu cứ như mang theo ma lực, kìm lại tất cả những suy nghĩ không tốt kia của cô, đi cùng với giọng nói quen thuộc, "Tri Tri của chúng ta sẽ nhanh chóng hồi phục sức khỏe, không cần lúc nào cũng dùng thuốc nữa."
Hạ Sí thuận thế ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dịu dàng kia, cười cong cả mắt.
-
Có lẽ vì mang theo vài tia chột dạ, đêm nay Hạ Sí đặc biệt ngoan ngoãn, còn nói muốn đi ngủ sớm.
Thời Ngộ chìa bàn tay trái, dựa theo thói quen của Hạ Sí, cô sẽ nắm ngón tay anh rồi đi vào giấc ngủ, nhưng ngày hôm nay thì không, ngược lại còn vùi đôi bàn tay vào trong chăn.
Chi tiết nhỏ khác ngày thường bị Thời Ngộ phát hiện, anh rũ mắt, bình tĩnh dém góc chăn lại giùm cho Hạ Sí, dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt sáng trong kia, anh cúi người hôn lên trán cô, nói thì thầm: "Ngủ ngon."
Đón nhận nụ hôn chúc ngủ ngon, Hạ Sí hài lòng nhắm mắt lại.
Phòng bệnh yên tĩnh, trên giường bệnh truyền đến tiếng hít thở bình ổn, bóng hình người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh khẽ động, cánh tay nâng lên tiến vào trong, mò tới hai cổ tay thon gầy, nhẹ nhàng kéo ra ngoài. Kéo ống tay áo hướng lên trên, lộ ra một hàng dấu răng, vẫn còn lưu lại vết máu.
Tâm tình người đàn ông lên xuống, trên trán lộ lên gân xanh, trong lòng kiềm chế hồi lâu mới đè nén được cơn giận xuống. Dằn được lửa giận trong lòng rồi, từ trong ngăn kéo ở mép giường, anh lấy ra chai i ốt và bông băng khử trùng, cẩn thận xử lý sạch sẽ cho cô.
Người đang trong giấc mơ cảm nhận được gì đó, nhíu hàng chân mày lại, một lúc lâu sau cũng chưa giãn ra.
Anh biết. Bệnh của Hạ Sí đã tái phát.
*
Buổi tối bà Từ nhận được điện thoại của Thời Ngộ.
Ban ngày bọn họ không có đủ thời gian để gặp mặt riêng, liên quan đến bệnh tình của Hạ Sí, Thời Ngộ đã không còn quan tâm gì đến phép tắc lễ nghĩa nào nữa.
Cũng may, bà Từ cũng có suy nghĩ này, đã đợi điện thoại của Thời Ngộ từ sớm.
Thời Ngộ nói thẳng vào vấn đề với bà ta, "Hồi đó, rốt cuộc Thẩm Mộ đã làm gì cô ấy?"
Đối diện với vấn đề của Thời Ngộ, bà Từ ngồi trong căn phòng trống trải bấu chặt đầu ngón tay, ánh mắt nhìn về phía trước, một hồi lâu cũng không có cách nào tập trung.
Rốt cuộc Thẩm Mộ đã làm gì với Hạ Sí, để cô phải kéo dài ác mộng cho đến nay?
-
Bà Từ vẫn còn nhớ về cô gái thông minh hoạt bát lúc còn bé, là báu vật bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay.
Bà Từ được sinh ra trong một gia đình giàu có, vì yêu mà nên nghĩa vợ chồng với bố Hạ có gia cảnh bình thường. Mấy năm con cái được sinh ra, cả nhà bọn họ là gia đình hạnh phúc.
Nhưng phần hạnh phúc kia cuối cùng bị thực tế đánh bại, người chồng đối xử rất tốt với bà ta, nhưng không có cách nào cung cấp cho bà ta một cuộc sống sung túc, bà ta không thể nào chịu đựng một gia đình càng ngày càng suy kiệt, cuối cùng nhẫn tâm bỏ lại con gái rồi rời đi.
Dựa vào tri thức và vẻ ngoài của bà ta, thuận lợi gả vào nhà họ Thẩm, nhưng cũng rước lấy nỗi hận của Thẩm Mộ.
Mẹ ruột của Thẩm Mộ sau khi cùng bố anh ta tách ra thì mắc bệnh qua đời, Thẩm Mộ liền đem nỗi bi thương này chuyển hóa thành mối thù hận tận xương tủy, cho rằng sự xuất hiện của bà ta đã thay đổi tất cả.
Thời điểm đó Thẩm Mộ mười mấy tuổi, bản thân tự có suy nghĩ, nhưng vẫn không thể chống lại sắp xếp của người lớn. Bố anh ta có lòng che chở cho bà ta, Thẩm Mộ tất nhiên không có cách nào.
Cứ như vậy, bà ta ở nhà họ Thẩm cùng với người chồng hiện tại trải qua những năm tháng vô cùng hưởng thụ.
Bà ta gửi Hạ Sí nuôi nhờ ở nhà em trai, mỗi tháng sẽ gửi một khoản tiền sinh hoạt, nhưng sau đó em trai tạo dựng một gia đình khác bèn liên lạc bảo bà ta dẫn con gái đi.
Lúc đó, bà ta đang mang thai, người chồng vì muốn bà ta duy trì tâm tình vui vẻ, đồng ý đưa con gái về bên cạnh mình.
Khi Hạ Sí vừa đến, bà ta rất vui vẻ, sai bảo người bố trí căn phòng tỉ mỉ, mua cả một đống đồ to phù hợp với bé gái mười lăm tuổi.
Người chồng đối xử với con gái của bà ta không nóng không lạnh, bà ta cảm thấy không sao, chỉ cần có bà ta trong ngôi nhà này, Hạ Sí vẫn sẽ được hưởng thụ cuộc sống giàu có như cũ.
Nhưng Thẩm Mộ ra ngoài học đột nhiên quay trở về, phá vỡ sự yên bình.
Lúc đó cái thai của bà ta đang dần dần lớn, cũng không có tinh thần và sức lực để chú ý đến việc khác từng giây từng phút, hỉ biết đề phòng Thẩm Mộ không ra tay với cái thai trong bụng mình, nhưng không lường trước Thẩm Mộ lại lợi dụng sơ hở, bắt Hạ Sí mang đi.
Vào cùng khoảng thời gian bà ta phát hiện Hạ Sí mất tích, đích thân Thẩm Mộ tìm tới, đứng trước mặt bà ta phát ra video thứ nhất...
Trong lồng sắt bị vứt bỏ nơi góc tối tồi tàn, một bóng hình mờ nhạt nằm trên mặt đất, đối lập rõ ràng so với khung cảnh âm u ẩm ướt xung quanh. Ống kính đi từ chân chuyển dần lên gương mặt, mái tóc dài bừa bộn che chắn nửa gương mặt, nhưng bà Từ vừa nhìn là đã nhận ra ngay, đó là con gái của mình!
Sắc mặt bà Từ thay đổi đột ngột, Thẩm Mộ nhìn thấy video có hiệu quả, nụ cười trên gương mặt càng thêm tà ác.
Hình ảnh thay đổi, hai cánh tay của cô bé đều bị xích sắt cọ xát máu me bê bết, cô không thể không chìa ngón tay ra khỏi lồng sắt một cách hèn mọn, bưng chén nước đặt trên mặt đất.
Cô đã quá khát, quá đói, chén nước kia là liều thuốc cứu mạng duy nhất của cô.
Nhưng khi cô kiềm chế đau đớn sắp chạm đến bên thành của chén nước kia, thì lại có một đôi chân xuất hiện, đá văng chén nước, giẫm lên giữa ngón tay của cô.
Cô gái hét lên,nhưng vì bị cơn đói trong thời gian dài gây trở ngại nên ngay cả âm thanh cũng không thể bật ra nổi.
Nhưng những chuyện này, chỉ là một góc của nỗi đau đớn mà Hạ Sí phải chịu đựng khi bị hành hạ.
Một cô bé tựa đóa hoa quý, vốn nên ngồi trong một phòng học sáng sủa, nên ngồi ở trước mặt bố mẹ nũng nịu, nên vui cười sảng khoái cùng bạn bè đồng trang lứa...
Nhưng bây giờ, cô lại bị người ta đeo dây xích, khóa lại nhốt trong lồng sắt bị lăng nhục và khinh thường, cô bé mười lăm tuổi chịu đựng cả hai nỗi hành hạ nặng nề về thể xác lẫn tâm hồn, là bóng ma trong suốt cả cuộc đời.
Bà Từ bị sinh non.
Bà ta điên cuồng bổ nhào về phía Thẩm Mộ, muốn giật lấy điện thoại trong tay, cơn đau từ dưới bụng khiến bà ta không còn sức lực đi về phía trước.
Trước khi bị đẩy vào phòng sinh, trên môi bà ta vẫn luôn gọi tên con gái, kiên trì gọi điện thoại cho chồng, bảo ông ta nhất định phải đi cứu Hạ Sí.
...
Tỉnh lại lần nữa, bà Từ biết mình đã sinh hạ đứa con trai, nhưng câu đầu tiên bà ta hỏi chính là, "Hạ Hạ ở đâu?"
Ông Thẩm vừa mới có thêm đứa con trai, trong lòng cực kỳ vui sướng, cũng vô cùng thẳng thắn nói với bà ta rằng, Hạ Sí đã được cứu ra một cách bình an, đang ở trong bệnh viện chăm sóc vết thương.
Bà Từ thở phào nhẹ nhõm, sau khi biết được con gái bình an, bà ta lại nghĩ đến nỗi hận của Thẩm Mộ.
Vấn đề lớn nhất đã xuất hiện, cho dù Thẩm Mộ không bằng súc sinh, ông Thẩm cũng vẫn muốn bảo vệ cho đứa con trai ruột của mình, hai vợ chồng cũng vì vậy mà nảy sinh mâu thuẫn.
Bà Từ nói rằng mình từ trong video nhìn thấy được hành vi biến thái, ông Thẩm có lẽ tin thật, nhưng trên miệng vẫn không thừa nhận con trai mình hung ác như vậy.
Khoảng thời gian Hạ Sí được cứu thoát, cô gặp ác mộng.
Liên tục trong giấc mơ, vừa gặp bà cô đã suy sụp gào khóc, hơi bình tĩnh một chút liền túm lấy cánh tay của bà cầu khẩn, "Mẹ, mẹ giúp con với, mẹ giúp con có được không?"
Hạ Sí sợ Thẩm Mộ, nhưng cô không phải loại người vì lo sợ mà để mặc cho người ta ức hiếp, cho nên vào ngay giây phút cô tỉnh táo, lập tức nghĩ đến việc báo cảnh sát!
Trong phòng không có phương tiện truyền tin, Hạ Sí mới cầu xin với mẹ. Thời điểm đó, mẹ là điểm tựa duy nhất trong lòng cô.
Nhưng Hạ Sí ngàn vạn lần không thể nào ngờ được, mẹ đã cự tuyệt cô, thậm chí còn giúp đỡ cho kẻ làm tổn thương cô, bảo cô tha thứ, bảo cô giữ bí mật.
Trên gương mặt cô gái xuất hiện vẻ mặt mờ mịt, không thể tin được, giống như nghi ngờ mình nghe nhầm.
Thế nhưng khi cô xác thực, mẹ ruột mình chẳng những không đứng ra vì mình, còn bắt ép cô tha thứ cho kẻ xấu, trên mặt cô bé cuối cùng hiện lên vẻ tuyệt vọng cùng ý hận thù mơ hồ.
Bà Từ mãi mãi không bao giờ có thể quên được khung cảnh đó, nhưng bà ta quả thật... Không còn cách nào khác.
Gia đình, sản nghiệp to lớn của nhà họ Thẩm, mà Thẩm Mộ lại là con trai ruột, ông Thẩm sao có thể vì con gái của bà ta với chồng trước mà đưa con trai ruột mình vào tù.
Nếu như Hạ Sí không chịu "tha thứ", nhà họ Thẩm cũng có vô vàng thủ đoạn để tẩy rửa sạch sẽ tội lỗi của Thẩm Mộ, tới lúc đó người chịu tội, vẫn sẽ là Hạ Sí.
Khi đó con trai nhỏ của bà ta vừa sinh ra đời, bất kể đứng từ góc độ của con trai hay con gái, bà ta cũng không thể nào chống đối được với nhà họ Thẩm. Vì thế, đành phải khuyên Hạ Sí thỏa hiệp.
Mà trong ký ức không muốn nhớ lại ấy của bà Từ, điều duy nhất bà có thể làm có lẽ là đưa con gái đến thành phố Vân Dương, dành cho cô đời sống kinh tế vật chất phong phú. Đồng thời, dưới danh nghĩa bảo vệ cho con trai nhỏ, thuyết phục người chồng đưa Thẩm Mộ ra nước ngoài, có vậy mới đổi lại được mấy năm sinh sống yên ổn.
Nhưng mà trải nghiệm đó lại khắc sâu đến mức dù là người trưởng thành cũng không thể nào tiếp nhận được, huống chi lúc đó Hạ Sí chỉ mới mười lăm tuổi. Bên cạnh cô không có lấy một người thân, trong lòng cô đã sớm tan nát thành trăm mảnh.
Cô đã mắc bệnh, không ai phát hiện kịp thời, mãi đến mấy năm sau, bệnh tật bộc phát.
Đã trải qua đau khổ, Hạ Sí hồi phục bệnh tật, đạt được ước muốn ở cùng với người mình yêu, vốn là thời gian hạnh phúc nhất thì lại bị Thẩm Mộ phá hỏng.
Lần bắt cóc này không chỉ gợi lại ác mộng lúc trước của Hạ Sí, còn khiến cô cảm nhận được cực kỳ rõ ràng cảm giác bản thân mình, không bao giờ có thể thoát khỏi được người kia.
Cho nên, chứng rối loạn lưỡng cực của cô đã tái phát.
Từ ngữ không thể nào miêu tả hết được những nỗi đau đớn mà Hạ Sí đã từng chịu đựng, người đàn ông lộ ra khuôn mặt hiền hòa và ấm áp, nhưng ánh mắt giống như mảnh băng vụn vỡ, lạnh tới thấu xương.
"Thẩm Mộ..."
"Tôi sẽ để cho anh sống thật tốt."
Sống thật tốt, nỗi đau đớn anh ta đã đặt trên người Hạ Sí, anh sẽ đòi lại hết từng cái một!
*
Ngày thứ hai, Hạ Sí nhận ra dấu vết trên cổ tay mình đã được xử lý, có lẽ đã bị Thời Ngộ phát hiện.
Cô thận trọng quan sát hồi lâu, nhưng thấy Thời Ngộ vẫn giống như ngày thường, hình như không nổi giận, cũng không nhắc lại chuyện cô cắn tay mình.
Thời Ngộ bưng nửa ly nước ấm đi tới, trong tay còn cầm theo cả thuốc chuẩn bị cho Hạ Sí uống.
"Uống thuốc."
Hạ Sí đang định đưa tay ra lấy, nhưng trong chớp mắt khi nhìn thấy mấy viên thuốc kia, ngón tay dừng lại giữa không trung.
Những viên thuốc này...
Cô rất quen thuộc, cũng thấy rất chán ghét.
Hạ Sí ngoảnh mặt sang một bên, cau mày tỏ vẻ vô cùng bài xích, "Đây không phải là thuốc của em, em không uống!"
Bệnh của cô đã khỏe rồi, làm gì cần phải uống số thuốc này!
"Là thuốc anh đặc biệt chuẩn bị cho Tri Tri, Tri Tri uống rồi sẽ càng nhanh khỏi bệnh."
"Em không muốn!"
Trong cơn tức giận cô hất tay, Thời Ngộ nhanh chóng giữ chặt thuốc trong tay, nửa ly nước bị vẩy ra một chút.
Đúng lúc gặp y tá kiểm tra phòng, Hạ Sí không muốn thấy những ánh mắt đó, không phối hợp một chút nào.
Thời Ngộ thương lượng với người kia, chờ những người kia rời đi, mới quay về bên giường, "Tri Tri, anh đã bảo bọn họ rời đi cả rồi."
"Anh cũng đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh!" Lúc phát bệnh, cô không tự mình khống chế được, luôn nói ra vài câu trái lương tâm.
Người kia không tức giận chút nào, nhẹ nhàng động đậy góc chăn, "Nhưng mà anh rất thích Tri Tri, Tri Tri ra nhìn anh có được không?"
"Không muốn! Không gặp! Anh đi đi!" Âm thanh bị vùi trong chăn vang lên cũng rất rõ rệt.
Thời Ngộ trở nên yên lặng, giống như bỏ cuộc.
Hạ Sí trốn trong chăn, nghe thấy tiếng bước chân rời đi, còn có tiếng cửa phòng mở ra rồi khép lại.
Ngón tay đè xuống góc chăn, Hạ Sí lộ đầu, nhìn không gian phía trước trống không, nước mắt như hạt ngọc liên tục rơi xuống.
Làm sao đây...
Cô giống như, lại phạm phải sai lầm.
Có chút cảm giác như thở không nổi, Hạ Sí vô cùng khó chịu nằm bẹp trên giường.
"Khụ khụ --"
Cô đột nhiên ho khan, sắc mặt ửng đỏ, mãi đến khi có một bàn tay rơi vào sau lưng cô, khẽ vỗ về.
"Em xin lỗi." Hạ Sí nắm vạt áo anh một cách lộn xộn, ngón tay mềm mại bóp chặt trở nên tái nhợt, "Em xin lỗi, anh đừng tức giận..."
Thời Ngộ đỡ hông cô, ôm người vào lòng, dành cho cô một cái ôm ấm áp không gì sánh được, "Không sao, anh biết Tri Tri không cố ý."
"Em, uống thuốc." Cô chậm chạp, chìa tay về hướng Thời Ngộ, chủ động uống số thuốc kia.
Thuốc trôi xuống cổ họng, cô vừa nhắm mắt, giọt nước mắt phút chốc rơi xuống.
Thời Ngộ ôm cô, bàn tay từ sau lưng áp sát vào kẽ tóc, cúi đầu hôn lên giọt nước nơi khóe mắt cô, "Tri Tri đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây."
-
Hai ngày sau, bà Từ và Thẩm Diệc Thần không đến nữa, là ý kiến của Thời Ngộ.
Hạ Sí đưa ra suy nghĩ muốn xuất viện về nhà, Thời Ngộ cũng đồng ý với cô.
Ngày hôm đó, từ sáng cho tới bây giờ Thời Ngộ đã nghe mấy cuộc điện thoại, buổi sáng đích thân viện trưởng đến một chuyến.
Không lâu sau, Thời Ngộ quay về phòng bệnh, bàn bạc với Hạ Sí, "Ngày mai để chị Duyệt Hề đến ở cùng em được không? Anh có một ca phẫu thuật, thời gian khá dài, chờ xong việc này, chúng ta sẽ làm thủ tục xuất viện về nhà."
"Vâng."
"Đến lúc đó phải uống thuốc đúng giờ, Tri Tri có thể làm được không?"
"..."
Cô không trả lời, Thời Ngộ lại mỉm cười bóp bóp khuôn mặt cô, "Anh tin rằng Tri Tri có thể làm được."
Đột nhiên được ban cho một lời tin tưởng, khiến Hạ Sí đến cả lời phủ định cũng không thể. Trên thực tế, cô chắc chắn không biết bản thân khi nghe thấy câu nói này, ý cười trong mắt hiếm có khó tìm biết bao nhiêu.
*
Giang Duyệt Hề đến như đã hẹn, ở mỗi nơi cô ấy xuất hiện, luôn là những tràng cười liên tục.
Có điều, vẫn có chút khó khăn khi muốn chọc cười Hạ Sí.
Cũng may hai ngày nay tâm trạng Hạ Sí không tệ, cũng không sinh ra tâm tình đặc biệt gì, điều này khiến Giang Duyệt Hề cảm thấy, những lời căn dặn của Thời Ngộ hơn phân nửa là lo lắng thừa thãi!
Giang Duyệt Hề ghi nhớ lời dặn dò của người em trai này, giám sát Hạ Sí uống thuốc, chăm sóc chu đáo.
Phòng bệnh quá bí bách, đừng nói Giang Duyệt Hề không ở nổi, Hạ Sí cũng rất muốn được ra ngoài.
Suy nghĩ của hai người ăn nhịp với nhau, Giang Duyệt Hề đưa Hạ Sí ra ngoài cùng hít thở không khí trong lành, tiếc là vận may của bọn họ không tốt cho lắm, không gặp được thời tiết tươi đẹp, bầu trời bị mây đen che lấp, giống như sắp sửa đổ mưa.
Chờ đợi tầm một giờ đồng hồ, trời đổ cơn mưa nhỏ, chỉ có thể lên đường quay về.
Lúc quay về, Giang Duyệt Hề bất thình lình bị tiêu chảy, tìm được nhà vệ sinh ở gần đó, "Hạ Hạ, em ở ngoài chờ chị một chút nha, xin lỗi xin lỗi."
"Không sao, chị Duyệt Hề, chị mau vào trong đi." Hạ Sí hết thảy như bình thường.
Giang Duyệt Hề gật đầu, chạy vào nhà vệ sinh.
Cô ấy nghĩ, Hạ Sí cũng đã là người trưởng thành hai mươi chín tuổi rồi, ở bệnh viện, kiểu gì cũng sẽ không đi mất.
Nhưng khi Giang Duyệt Hề đi ra khỏi nhà vệ sinh, đảo một vòng ở ngoài vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, ngây ngẩn cả người!
Cô ấy để lạc Hạ Sí mất rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...