Giản Trung Khúc không biết làm sao lại có chút hồi hộp, hắn nghĩ đây có phải là cô có đến hai quyển nhật ký không?
Giản Trung Khúc muốn xác nhận thử, hắn sợ nếu đọc ở đây, lỡ đâu cô thức dậy giữa chừng sẽ phát hiện chuyện xấu của hắn nên len lén đem quyển nhật ký của cô về phòng mình.
Hắn hít một hơi thật dài, nhìn chằm chằm quyển nhật ký kia, lần trước hắn đã bị những lời nói vô tình mà cô viết làm cho mất kiểm soát, hắn không biết bên trong đây lại là những suy nghĩ độc địa gì, sẽ khiến cho hắn trở nên thế nào đây, tay hắn run run từ từ lật từng trang nhật ký...
"Ngày hôm nay, trong trường có hội thi vẽ tranh...!Không biết tại sao tôi lại nhớ đến hình ảnh ngày hôm kia dì Hà trật chân ngả từ cầu thang xuống, anh Trung Khúc đã giúp dì, tôi không biết anh ấy đã làm gì nhưng một lúc sau dì Hà liền đi lại được, lúc ấy tôi đã thấy anh ấy cười, lần đầu tiên kể từ khi tôi về đây tôi thấy anh ấy cười dịu dàng như vậy...!Tôi nghe mẹ Giản nói anh ấy muốn trở thành một bác sĩ...!Làm bác sĩ thật tốt, có thể cứu sống được biết bao nhiêu người...!Tôi cảm thấy ngưỡng mộ anh ấy liền vẽ ước mơ của anh vào tranh của mình...!Bức tranh thật sự đoạt giải nhất...!Tôi đã đem về khoe với anh, tôi chỉ muốn cho anh ấy biết "Em không vô dụng, em có thể làm em gái anh được không?" Nhưng mà bức tranh ấy anh còn chưa xem thì đã đốt cháy nó...!Lúc đó tôi chẳng biết sao nữa, tôi buồn lắm, giống như anh nói, tôi vô dụng lúc đó chỉ biết nhìn bức tranh cháy thành tro rồi khóc không ra tiếng..."
Giản Trung Khúc ngơ ngác nhìn từng dòng chữ viết trên đó, không phải lúc hắn đốt những bức tranh kia cô đã nghĩ sao hắn không chết đi sao?
Tại sao cùng một sự kiện nhưng mà suy nghĩ của cô lại khác xa như thế...! Giản Trung Khúc lục lại quyển nhật ký trước đó hắn đã xem, hắn gấp gáp lật ra trang đầu tiên...!Thời điểm này hắn mới phát hiện nét chữ là vẫn nét chữ của Triệu Huyền Vi...!Nhưng mà nó quá mượt mà không giống chữ của một đứa trẻ mới mười tuổi vừa mới đi học...!Không những vậy giấy viết còn khá mới, nào giống quyển nhật ký đã gần mười năm chứ.
Giản Trung Khúc bắt đầu hoảng sợ, hắn đối chiếu hai quyển nhật ký, quyển hắn vừa lấy từ phòng cô, nữa phần đầu màu mực đã dần phai đi, trang giấy cũng ố vàng, có dấu vết của thời gian...!Nói như vậy đây mới là quyển nhật ký thật...!Còn thứ hắn nhận từ tay Tưởng Mộng ngày hôm đó là đồ giả...
Giản Trung Khúc ngờ ngợ ra là Tưởng Mộng cô ta đã ngụy tạo quyển nhật ký giả đưa cho hắn, để làm gì? Là để phá nát tình cảm mà hắn dành cho Triệu Huyền Vi sao?
Người hắn bất giác run lên, nếu như vậy thời gian qua hắn đối xử với cô như vậy...!Hắn đã làm gì?
Giản Trung Khúc lạnh người tiếp tục lật tiếp vài trang nhật ký, hắn sợ hãi nhưng hắn muốn biết toàn sự thật:
"Sinh nhật năm nay là năm thứ ba tôi được ba mẹ Giản đưa về đây...!Ở trường học tôi quen được rất nhiều bạn, họ không giống như những đứa trẻ trong cô nhi viện luôn bắt nạt tôi, luôn cho tôi là kẻ lạc loài mà cô lập...! Có thể vì chúng tôi giống nhau, ngày hôm nay mẹ Giản đã chuẩn bị hết mọi thứ cho tiệc sinh nhật của tôi, còn mời cả bạn bè tôi đến, nhưng mà...! Tôi không có nổi một bộ đồ lành lặn để dự sinh nhật của chính mình...! Váy áo của tôi đều bị anh ấy cắt sạch rồi...!Tôi chỉ muốn mắng anh ấy, "Giản Trung Khúc anh là đồ trẻ con...!Chỉ có trẻ con mới chơi trò cắt đồ này." Nhưng tôi không mở miệng được...!Mà viết ra thì lại mất hay...! Thế là tiệc sinh nhật năm nay của tôi lại kết thúc không vui vẻ gì..."
Giản Trung Khúc cười khổ...!Cô nói đúng hắn trẻ con thật, mấy trò chọc phá cô lúc đó của hắn bây giờ hắn nhớ lại cũng thấy mình thật ấu trĩ, nhưng lòng hắn đau quá, cô đã mong chờ tiệc sinh nhật cùng những người bạn mới của mình như vậy, lại bị hắn phá nát...
"Lần đầu tiên, anh ấy đưa tôi cùng đi ra ngoài, tôi còn tưởng anh ấy bị bệnh gì nhưng chắc là anh ấy sợ tôi chết đói trong nhà, dì Hà sẽ bị đuổi việc nên mới mang tôi theo cùng...!Nhưng chuyện trải qua đêm nay thật sự đáng sợ...!Tên Lục Viêm đó hắn muốn làm chuyện đó với tôi...!Thật sự ghê tởm, lúc hắn chạm vào người tôi, tôi lại nhớ đến ông viện phó ở cô nhi viện, ông ta cũng ghê tởm như vậy lúc nào cũng giở trò với thân thể của tôi...!Lúc đó tôi còn nhỏ quá, lại không nói được, tôi không ý thức được hành động của ông ta, nhưng nó làm tôi buồn nôn, nếu không phải bà viện trưởng phát hiện ra sớm thì không biết tôi đã như thế nào?"
Hai tay Giản Trung Khúc siết chặt, thì ra thời điểm cô ở cô nhi viện không chỉ bị bạn bè cô lập còn bị tên viện phó khốn nạn kia quấy rối tình dục...!Vậy mà hắn còn nhiều lần ép cô phải quay lại đó...!Hắn đúng là khốn nạn thật mà...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...