Dạ Quân Vương nghe xong không tin vào tai mình,lập tức quay lại phía cô:
-Em vừa gọi tôi là gì?
-Còn hỏi sao?Chồng,yêu,đó!
Dạ Quân Vương ngại ngùng,giả bộ sắp xếp đồ tiếp.
-V-Vậy tí nữa tôi chơi cùng em.
.
!
Lương Hạ Khuê thấy anh ngại mà thích thú,hóa ra đây là cảm giác của anh khi chọc cô.
-Được rồi,tôi không ép đâu,nói cho vui thôi.
Chứ ai lại để Dạ Quân Vương anh đây quay vài cái video tiktok xàm xí chứ.
.
!
Dạ Quân Vương mới thở phào nhẹ nhõm.
-Ừm vậy tùy em.
Hai người im lặng được 1 phút cô lại lên tiếng:
-Vậy cậu Mặc đã trả lời tin nhắn của anh chưa?
-Tin nhắn sao.
.
??
Dạ Quân Vương dừng lại hành động,ngẫm nghĩ một hồi.
-Em nhắc tôi mới nhớ,cậu ta vẫn chưa rep tin nhắn của tôi.
Lời nói của anh có hơi chút phẫn nộ,mà nói thật chứ trong trường hợp này cô cũng tức chứ nói gì anh.
!.
Chuẩn bị xong hết đồ anh và cô cũng gọi xe ra sân bay để về nước.
-Vương Vương,vậy ngoài trợ lý Mặc,ai làm trợ lý của anh nữa?
Lương Hạ Khuê nhìn anh hỏi.
-Là tôi,thưa thiếu phu nhân tương lai.
Từ xa một giọng nói chững chạc có một chút trêu đùa vang lên,không sai.
.
Đó là Trắc Luân.
-Ờ.
.
Cậu là.
.
Lương Hạ Khuê thấy lạ lẫm,lục lọi trí nhớ xem đã gặp người này bao giờ chưa.
-Kính chào Dạ tổng,tôi đến đón ngài và Lương tiểu thư ạ!
Trắc Luân cúi đầu chào hai người.
-Lương tiểu thư,tự giới thiệu tôi là Trắc Luân,trợ lý thứ hai của Dạ tổng,tôi bằng tuổi Lương tiểu thư ạ.
Thằng nhóc kia bây giờ ở chốn nào không biết nên tôi tới đón hai người.
-U.
.
Ừm,vậy cậu có đang tìm cậu Mặc không?
Lương Hạ Khuê hỏi lần nữa.
Vì Trắc Luân bằng tuổi Lương Hạ Khuê nên cô gọi sẽ gọi bằng cậu,còn Trắc Luân vẫn phải gọi là Lương tiểu thư,trong tương lai thì gọi là thiếu phu nhân.
-Nó sẽ biết đường về thôi nên tôi không cần phải tìm ạ.
Lương Hạ Khuê chỉ gật đầu rồi cùng Dạ Quân Vương lên máy bay,anh rất kiệm lời nên thấy trợ lý lâu ngày không gặp cũng chẳng nói gì.
Dạ Quân Vương và Trắc Luân chỉ trao đổi qua tin nhắn trên máy tính mà không gặp trực tiếp nên hai người trông cũng khá xa lạ.
!
Sau năm tiếng trên máy bay,cô bước xuống với tâm trạng khá thoải mái vì máy bay tư nhân của Dạ Quân Vương có đầy đủ tiện nghi,sống ở trong đó còn được ấy chứ.
Anh và cô cùng bước xuống máy bay,vì ở sân bay riêng nên không ai nhận ra cô.
-Có mệt không?
Dạ Quân Vương lo lắng hỏi cô.
-Tôi không sao,còn ngược lại ấy chứ!
Cô mỉm cười với anh.
Trắc Luân đi đằng sau thấy lạ,anh hiếm khi hỏi thăm sức khỏe của ai đó lắm.
Sau đó Lương Hạ Khuê và Dạ Quân Vương cùng đi xe về nhà.
!
-Oaaa,nhà anh đẹp thật đấy.
Nhà Dạ Quân Vương không phải là nhà mà là căn biệt thự triệu đô.
Sân trước nhà rất lớn,đó cũng mất khoảng mấy tỷ rồi thêm cả căn biệt thự nữa.
(Minh họa)
-Mộ-Một cái sân này anh để mấy cái xe ô tô?
-Mấy cái Rolls-Royce thôi,em thích có thể xuống hầm nhà tôi ngắm siêu xe cũng được.
Lương Hạ Khuê há hốc mồm,lời nói bình thản như này mà cũng phát ra được sao?Bá đạo quá rồi!!
-Vào nhà đi,chúng ta cùng thăm quan.
Lương Hạ Khuê gật đầu,đi cùng anh vào nhà.
-Trời ơi nhà anh đỉnh quá!!!
*Phòng khách nhà anh*
Dạ Quân Vương nghe xong mỉm cười.
Anh và cô đi xem hết nhà,nơi nào cũng khiến cô choáng váng vì sự xa hoa của nó.
-Không tính tiền xây nhà vậy tiền nội thất của anh là bao nhiêu?
-Gần trăm tỷ thôi,bình thường.
Lương Hạ Khuê đến nể anh,trăm tỷ vậy mà bình thường?
Tiếp theo hai người dừng chân lại phòng ngủ trong tương lai của cô.
Anh mở cửa ra,một hương thơm dịu nhẹ len vào mũi hai người.
-Phòng đỉnh quá!Cảm ơn anh!
Căn phòng của cô được thiết kế riêng với tông màu chủ đạo là hồng sẫm kết hợp với màu trắng.
Trông rất giống với phòng ngủ ở hoàng gia.
Cuối cùng cả hai dừng chân tại phòng anh,toàn thiết bị hiện đại và lên tới trăm triệu,rất hợp với phong cách của anh.
*Phòng ngủ của anh*
Thăm quan xong anh và cô xuống phòng khách và ngồi hưởng thụ điểm tâm.
Lương Hạ Khuê nhìn ngó xung quanh phòng khách.
-Mọi người lui xuống hết đi,tôi có chuyện muốn nói.
Lương Hạ Khuê quay đầu ra bảo với những người giúp việc ở đó.
Họ cúi đầu rồi rời đi.
-Em có chuyện gì muốn nói sao.
Dạ Quân Vương nhoẻn miệng cười,tay chống vào tay ghế sô pha.
-Cô Hàn Oản Vân kia còn liên lạc với anh nữa không?
-Không,em còn lưu giữ chuyện đó nữa à?
-Không,chỉ là tò mò.
Cô nói xong nhấc tách trà lên uống,che đi khuôn mặt ngại ngùng.
-Khuê Khuê,ra đây ngồi với tôi.
Lương Hạ Khuê muốn giữ khoảng cách nên ngồi ghế bành,Dạ Quân Vương thì ngồi ghế sô pha.
-Haha! Thôi đi,đừng như vậy.
Cô vơ vơ cánh tay ngỏ ý từ chối,khuôn miệng cười gượng.
Anh thấy vậy cũng không ép.
Tuy nhiên,anh đứng dậy,chống hai tay vào tay ghế bành cô đang ngồi,bốn mắt nhìn nhau.
Bây giờ anh đang đè cô vào đường cùng đấy!!
(Mọi ảnh trong chap mình đều lấy trên Pinterest,nếu có vấn đề gì xảy ra đều là trùng hợp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...