Sự Dịu Dàng Của Dạ Tổng
Dạ Quân Vương và Lương Hạ Khuê cùng bước lên xe.
Lần này sẽ không ai làm tài xế mà anh sẽ lái xe.
Cô thì ngồi ghế phụ.
-Aizzz,sau những giây phút mệt mỏi tôi cũng được người chồng sắp cưới của mình cho đi chơi một bữa nhỉ?
-Chẳng lẽ tôi kẹt đến mức không cho em một buổi đi chơi tử tế?
-Haha,tôi làm gì có ý đó.
Cô vơ tay,cười đáp lại.
!
Đi được 10 phút thì tới nơi có hàng quán đông đúc,nhạc nhảy xập xình và thơm mùi của thức ăn.
-Vừa ăn xong mà tôi thấy thèm mấy món lề đường này ghê.
Xem trên Tiktok đầy mà tôi cũng tò mò í,anh đi ăn cùng tôi nha.
Dứt lời cô kéo tay anh đi,dừng chân tại một quán ở vỉa hè.
-A,món này ngon lắm nè.
Cô cho con hai chiếc.
Đó là Hotdog phô mai mà cô cũng hằng mong ước.
Thật ra ông bà Lương đủ tiền mua nghìn cái cho cô nhưng sợ ảnh hưởng đến sức khỏe nên cấm cô đụng vào.
Dạ Quân Vương nãy giờ ngơ ngác trước hành động của cô.
Nãy giờ cô hành động quá nhanh làm anh không kịp phản ứng.
Thu lại cảm xúc anh nhận chiếc xúc xích nóng hổi từ tay cô.
-Đây là thứ gì?
Dạ Quân Vương tò mò hỏi cô,chất giọng trầm trầm khiến cho bà chủ quán có chút điêu đứng.
-Ayza,chàng trai trẻ à! Đây là Hotdog,xúc xích kèm lớp vỏ giòn và dày ở bên ngoài.
Bên trong có phô mai kéo sợi đó,ngon tuyệt vời cú mèo.
Bà chủ quán nhanh chóng trả lời.
-Mà hai đứa đang yêu nhau sao?
-D-ạ không ạ.
.
-Mà là sắp cưới nhau luôn rồi.
.
Cô nói thầm trong miệng.
Câu hỏi của bà chủ quán và câu trả lời của Lương Hạ Khuê đều khiến anh bất ngờ.
Mà đúng là họ chưa yêu nhau,nhưng lại sắp về chung nhà rồi.
!
Sau vài tiếng ăn chơi thỏa thích,cô với anh ngồi lại một chiếc ghế đá ở công viên gần đó.
Bây giờ họ đang chìm vào thế giới của thường dân nên không ai phát hiện anh và cô là những nhân vật lớn.
-Haha.
.
Cô thở dốc,vừa nãy cô quẩy nhạc Phonk có hơi sung quá rồi không? Làm rơi vỡ cả chiếc kính đen hàng hiệu mà đợt trước bà Lương mua cho cô.
-Tôi không ngờ em hung hăng như thế luôn,làm tôi né liên tục.
Lúc nhảy cô hơi khua tay chân tí thôi mà.
.
-Dạ tổng đại nhân,đừng chấp một tiểu thư nhỏ bé như tôi chứ haha.
.
Anh không đáp mà vẫn ngửa đầu ra và thở,trước anh mệt đầu óc thôi mà giờ mệt cả thân thể rồi.
Nghe xong anh quay đầu ra chỗ cô.
-Hạ Khuê,em ăn kem dính mép kìa.
.
Giọng anh nhỏ dần,vươn tay lau miệng cho cô rồi.
.
rồi.
.
Anh liếm chỗ kem của cô!!!
-Hả--Hả-hả!!!!
-Sắp vợ chồng,làm thế này với nhau có sao hửm?
-Nhưng.
.
Nhưng.
.
Cô mặt đỏ như trái cà chua làm anh buồn cười,cô còn nhích xa ra anh một chút nữa chứ.
-Ngọt thế này mà không chia "một ít" cho tôi.
Anh bá đạo,dõng dạc từng chữ nói.
-Gì vậy chứ,không ngờ anh là con người như thế luôn á!!!
-Đương nhiên rồi,chả ai ngờ tới được đâu~
Hiện tại cũng đã 9 rưỡi tối,cũng sắp đêm nên công viên vắng vẻ.
Nhân cơ hội này anh tới sát gần cô.
-Thôi đi đừng như vậy mà Vương Vương!
Hả!!!Cô vừa nói thẳng tên anh ra sao?
-Hả? Em gọi tôi là gì cơ tôi nghe không rõ!
-Không-Không có gì cả!!
Cô cúi đầu,mặt đỏ hơn chữ đỏ.
Dạ Quân Vương của đất nước mình đây là như thế này sao!!!
Dạ Quân Vương nở một nụ cười ranh mãnh.
Bàn tay to lớn đặt vào chiếc đùi trắng nõn của cô.
Cô nhỏ bé đến mức chiếc đùi cũng gần bé hơn bàn tay của anh rồi.
-CÁI.
.
!!!!
Cô tức giận vì hành động của anh mà dứt khoát hất tay ra rồi đứng dậy rời khỏi ghế.
-Về đi!! Ở lâu với anh chắc tôi chết vì ngại mất.
-Khuê Khuê,em làm tôi thấy thích thú đó.
Dạ Quân Vương thấy cô rời đi thầm nói,quả thật Lương Hạ Khuê khác xa với những tiểu thư khác.
Định đứng dậy đi về với Lương Hạ Khuê mà đằng sau anh có tiếng nói quá đỗi quen thuộc vang lên.
.
-Dạ tổng,giờ này vẫn sớm,cùng tôi nói chuyện đi.
-Hửm?!
Anh tò mò quay lại đằng sau.
Gì vậy trời?Hàn Oản Vân là đỉa sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...