Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Chương 03
Bọn chúng đuổi tới rồi.Tiếng bước chân loạn xạ, càng ngày càng gần. Chúng đứng ở bên ngoài chỗ rẽ chửithề: “Chạy đâu mất rồi? Mẹ nó, thằng khốn đó mà để ông bắt được thì ông đánhcho tàn phế. Dám cướp gái của ông”.
Tiếng bọn chúng chửi bớicảm giác đang rất gần, giống như tiếng hét ngay sát ở bức vách bên cạnh. “Tụinó không thể chạy nhanh thế”. Chúng tỏa ra tìm những nơi xung quanh, âm thanhxa dần.
Cô bị hắn siết chặt đếnnỗi sắp không thở nổi, cô ngước đầu lên một cách khó khăn, nhưng không dám mởmiệng, sợ bọn người kia đang ẩn nấp bên ngoài đành dùng khuỷu tay thúc vào ngựchắn. Cuối dùng Vũ Minh cũng buông lỏng tay, đầu hắn đang tựa gần nơi cổ của côkhẽ ngẩng lên, nhưng đôi tay vẫn chưa hoàn toàn thả hẳnô nhìn đôi mắt đen sẫmcủa hắn tỏ vẻ nghi ngại, cô sợ hãi, tại sao mắt hắn giữa đêm tối lại sáng đếnthế, nó giống như có hòn lửa đang bốc cháy. Đôi mắt Vũ Minh cứ nhìn chằm chằmvào cô khiến cô không chịu nổi, đành nhắm mắt lại .
Họ cứ đứng đó ôm nhaunhư thế khoảng chừng năm phút, cô nghĩ những tên khốn kia tìm không thấy haingười, đợi lâu như vậy chắc hẳn đã bỏ đi rồi. Cô thử đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫnkhông có ý định nới tay. Cô có chút bực mình, con người này sao thế, bọn chúngđều bỏ đi hết rồi, không đi ra còn ở đây làm gì. Cô giận dữ quay đầu đang địnhyêu cầu hắn thì một ngón tay ấm áp đặt lên miệng cô. Trừng mắt nhìn vào hắn,nhưng Vũ Minh không nói gì, vẫn đăm đăm nhìn cô. Cô tức giận thật rồi, cắn lêntay hắn một phát đau điếng. Muốn cho hắn ta biết đau mà bỏ ra, nhưng hắn vẫnkhông nói lời nào, cánh tay vẫn không chịu buông.
Cô lặng người ngỡ ngàng.
Phải một lúc sau, cô mớimềm lòng bình tĩnh nhả ra. Cô đã cắn hắn mạnh đến vậy trong khi con người nàylại chính là người vừa cứu cô đấy.
Trong lòng áy náy, cô từtừ cúi mặt xuống, cũng không cố vẫy vùng nữa, để mặc hắn cứ ôm cô chặt như vậy.
Thời gian cứ thế trôi quachậm chạp, trong buổi đêm hè tĩnh mịch nóng bức như vậy, một ngọn gió cũngkhông hề có, hai người đứng sát với nhau, gần đến nỗi có thể nghe thấy nhịp timcủa đối phương. Thì ra tim hai người đều đập loạn xạ như nhau. Ngoài tiếngtrống ngực thì sự tĩnh mịch của bóng đêm dường như quá lạ lẫm. Bầu không khíyên lặng có thể cảm nhận được sức nóng giữa hai cơ thể đang tăng vọt. Khônggian chật hẹp, chỉ còn đủ chỗ cho tiếng tim đập loạn nhịp và hơi thở ấm áp củacả hai.
Cô có thể cảm nhận đượchơi nóng của hắn phả ra bên tai mình, nhột nhạt, âm ấm và cả nặng nề nữa. Vàbản thân cô phải chăng cũng đang như vậy?
Cơ thể ngày càng thấynóng bức, mồ hôi toát ra làm ướt cả áo, nhưng điều cảm thấy trực tiếp nhất làbàn tay hắn đang đặt lên lưng và eo cô. Mồ hôi càng lúc càng nhiều, khiến quầnáo như dính chặt vào người như lớp da thứ hai. Sự ấm nóng từ lòng bàn tay củahắn giống như bức xạ, chầm chậm loang ra, từ trên lưng, đến eo, khiến cô rãrời.
Trong lòng cô nổi lêntừng đợt bất an, cô không thể thế này được, cô muốn rời bỏ chỗ này, ngay cả khihắn là ân nhân của cô!
Chính lúc cô đang chuẩnbị hành động thì bên ngoài vọng lên tiếng nói.
“Mẹ kiếp, thằng oắt nàysao có thể chạy nhanh thế chứ? Hay là nó sống gần đây nên đã trốn trong nhàrồi.” Nghe thấy tiếng hai tên ban nãy đang nói chuyện.
Tên cầm đầu gi mới lêntiếng: “Mẹ nó, lần sau để ông gặp lại, là đời nó tiêu rồi. Đi”.
Lúc sau tiếng bước chânđã dần xa khuất.
Thì ra, chúng nấp vàomột chỗ gần đó để đợi hai người tự đi ra chui đầu vào lưới. Cô trách nhầm hắnrồi.
Chương 6: Không từ bỏ
Cô ngước đôi mắt vẻ tộilỗi nhìn vào gương mặt Vũ Minh, sau đó lại lúng túng nhìn vào tay hắn, đangđịnh cất lời xin lỗi thì hắn đã buông tay ra, áp sát vào mép khe hở nhìn theodáng mấy tên kia đang khuất dần ở góc đường, vậy là an toàn rồi.
Cuối cùng hắn cũng thảlỏng người, dựa sát vào tường, thở hổn hển. Lúc nãy phải nghe ngóng động tĩnhbên ngoài khiến cơ thể hắn như co cứng lại, bây giờ mới thoát khỏi nguy hiểm.Vũ Minh thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu lại nhìn, côgái vẫn đứng đó, chẳng biết ngẩn ngơ điều gì.
Hừm, sao mình phải để ýmấy chuyện vớ vẩn này. Những việc cô gái ngốc nghếch này làm còn ít quá haysao??? Được rồi, mặc kệ cô ta!
Nhưng hắn vẫn quay lạiđến bên kéo cô ra khỏi chỗ đó, bên ngoài gió mát rượi bất chợt thổi lướt quatrên má, trên tay, trên cơ thể hai người tạo cảm giác sảng khoái lạ thườngkhiến cùng lúc nhớ đến không gian kín mít lúc nãy, phải đứng sát vào nhau thậmchí có thể nghe được nhịp tim của đối phương giống như chúng kề ngay trước ngựcmình.
Cô ân hận cúi đầu, đãmuốn rời đi ngay bây giờ nhưng lo lắng lúc nãy vì hiểu lầm đã cắn hắn bịthương.
Đúng rồi, tay hắn đangchảy máu. Cô túm lấy tay hắn đưa lên ngang mắt, chăm chú nhìn, dấu răng rõ rànhrành, ở phần vết hàm răng trên hiện ra một quầng máu. Cô buồn bã, lấy tay nhẹnhàng lau đi thứ màu đỏ rơm rớm bên ngoài vết thương.
“Xin lỗi”, cô nói mộtcách nặng nề, “Tôi…”.
Không đợi cô nói hết,hắn đã rụt tay lại, lạnh lùng buông một câu: “Còn đứng đây để đợi bị đánh hả?”,rồi quay người bước ra con hẻm.
Lúc này cô mới phát hiệnhai người vẫn đứng ở chỗ rẽ của con hẻm. Đêm hoang vắng chỉ nghe tiếng bướcchân “cộp cộp” đi trước, cô vội vàng ôm ba lô đuổi theo. Không thể bỏ mặc vếtthương của hắn, cô tự nhắc mình như thế.
Vũ Minh bước chậm lạikhi nghe tiếng chân cô đuổi theo sau. Trong lòng hắn khẽ dâng lên chút ngọtngào. Cô không đi lối khác.
Cô theo sau hắn đếntrước cổng vào khu nhà, nhưng cánh cổng sắt đã bị khóa. Vũ Minh dừng trước cánhcổng, rồi quay người quan sát cô. Cô chợt hiểu, hắn định leo qua cửa nhưng côlại đang mặc váy, không tiện trèo.
Im lặng một hồi, hắn lêntiếng: “Gọi taxi, tôi đưa cô về ”.
“Gọi taxi? Trong con hẻmhẻo lánh thế này sao mà gọi, đây đâu phải con đường chính, muộn thế này rồi đâutaxi chạy đến đây. Nếu có gọi thì phải quay lại con đường lúc nãy, không chừngbọn khốn kia tìm không thấy còn đang đứng đó la hét. Cậu thiếu năng à?!” Cô vừanghe đã giận dữ xả một hơi. Nói xong còn lầm bầm nhìn hắn trừng trừng, cứ nhưthể Vũ Minh đúng là kẻ đầu óc có vấn đề vậy.
Hắn nghe cô gào lên mộthồi vẫn không bực tức, nét mặt lộ vẻ thích thú, cô dường như nhìn thấy trongmắt hắn nụ cười mỉa mai. Hắn cười cái gì, tại rõ ràng cô thấy nụ cười trong mắthắn mà. Cô chỉ không muốn bị dọa như lúc nãy, cũng không muốn phải chạy trốnnữa, chẳng có gì hay ho cả, tuyệt đối chẳng có gì hay ho. Hắn hoàn toàn khôngcó chút ý nghĩ mờ ám, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm thế trong lòng cũng hơi sợ.Cô hơi chột dạ, chỉ sợ lúc hắn đi rồi cô sẽ bị đám người kia làm thịt.
“Ơ”, cô đột nhiên lắcđầu, ánh mắt hoang mang, chợt phát hiện ra thái độ của mình vừa rồi là khôngđúng.
“Ơ… ah… ừm… Tôi chỉ nóilà, là… nếu như bây giờ ra ngoài thì có hơi nguy hiểm. Mà tôi cũng không chạynổi nữa rồi.” Cô thấy Vũ Minh không nói lời nào, khuôn mặt tuấn tú của hắn ướtđẫm mồ hôi, áo dính chặt vào người càng thấy hắn gầy hơn, gương mặt gầy và nhợtnhạt do vận động nhiều nên hồng lên, cặp môi dưới chiếc mũi thanh tú càng đỏ.
Cô không chịu được ánhmắt hắn nhìn mình thế, bị một cậu thanh niên nhìn chằm chằm vào người, mà lạilà một người đẹp trai thế này khiến người ta không thể không thích anh chàng ấyngay, cái ánh mắt như dán chặt này khiến An An cảm thấy cơ thể mình có gì đóbất thường.
Quyết định không muốnmất thời gian, cô quay người ngước nhìn hàng rào sắt rồi cúi người nâng váy lênđể lộ đôi chân trắng nõn, thon thả. Cô bám vào hàng rào, quay đầu nhìn hắn:“Tôi qua trước đây”. Nói xong bám vào xà ngang của hàng rào leo lên.
Hắn im lặng nhìn côtrèo, không nói gì nhưng vẫn dùng tay giữ chắc hàng rào để nó khỏi lung lay,giúp cô leo qua dễ dàng hơn.
Nhưng đứng bên dưới cũngcó cái bất tiện. Cô mặc váy, trong lúc leo lên khó tránh khỏi bị tốc lên, chiếcváy trắng tinh bị cơn gió thổi bay phất phới. Đôi chân thon thả của cô cứ chậpchờn trước mắt. Hắn cúi đầu, nắm chặt hàng rào, cuối cùng cô cũng leo lên được,nhưng vấn đề là leo lên thì dễ nhưng lúc xuống mới khó. Từ phía trên hàng ràokhông thể với tới được cái xà ngang phía dưới của hàng rào. Cô cứ ngồi ở đấy,chẳng biếtlàm thế nào.
Cô cố gắng duỗi chân, hyvọng nó sẽ chạm tới cái xà ngang. Thì đúng lúc đó cảm thấy bắp chân mình ấmlên. Hắn đang nắm lấy chân cô. Vũ Minh đưa tay với qua hàng rào sắt, nắm chặtlấy bắp chân cô. Cô an tâm dựa vào sức nắm của tay hắn để từ từ trượt xuống,cuối cùng cũng giẫm lên được xà ngang. Một chân, rồi hai chân. Và “phốc” mộtcái, cô nhẹ nhàng nhảy xuống đất. Khi đã an toàn, cô đưa mắt nhìn Vũ Minh, nởnụ cười mừng rỡ.
Vũ Minh vội thu lại ánhmắt, đu lên thoáng cái đã nhảy qua hàng rào. Nhìn vào tốc độ có thể thấy bìnhthường chắc hẳn hắn cũng từng leo rào không ít.
Vừa chạm đất, Vũ Minh đãquay người đi thẳng. An An vội vàng ôm ba lô chạy theo hắn khuất dần vào bóngđêm.
Chương 7: Mê hoặc
Thì ra hắn có nhà, lúcbước vào căn hộ của hắn, cô cảm thấy khó tin rằng hắn còn trẻ thế mà có thể sởhữu một căn hộ với một phòng khách và một phòng ngủ thế này. Đây là nhà Vũ Minhthuê thôi, nhưng vật dụng bên trong lại rất đầy đủ. Không có thời gian để nhìnkỹ hơn, cô quăng ba lô ngồi lên sô pha bên cạnh hắn. Vội vàng túm lấy tay VũMinh, lo lắng hỏi: “Trong nhà có thuốc kháng viêm không? Trước hết phải khửtrùng vết thương đã, sau đó uống thuốc vào sẽ khỏi”.
Cô chẳng màng đến phảnứng của hắn ta ra sao, tự mình làm: “Ừm, lát nữa uống thuốc kháng viêm là được,tôi nghe nói bị răng cắn sẽ có hại. Răng của con người và động vật thực chấtnhư nhau, để phòng ngự nên đều mang chút độc tính, cho nên phải sát khuẩn kỹcái đã”. Nói một tràng rồi cô mới nhận ra người ngồi bên cạnh mình chả có độngtĩnh hay phản ứng gì? Nhìn thì thấy hắn lại trong tư thế dựa vào sô pha ngủ từbao giờ.
Sao hắn có thể??? Lúc côđang chăm sóc tận tình cho vết thương của hắn, vậy mà hắn lại có thể ngủ nhưthế? Chẳng thèm quan tâm đến những điều cô nói về hậu quả nghiêm trọng của việckhông xử lý vết thương.
Mặc kệ hắn, nhưng khôngthể để hắn ngủ như vậy được.
Cô đỡ hắn nằm xuống, kêdưới đầu hắn chiếc gối ôm, như vậy chắc chắn khi ngủ sẽ thoải mái hơn.
Cô mở điều hòa, lúc saumới nhìn ngó xung quanh căn phòng. Phòng khách có một cái tủ tivi, thường thìmọi người đều nhét những đồ linh tinh trong nhà vào đó. Cô mở ra, lục tìm mộtlúc quả nhiên là thấy một cái hộp nhỏ trong có một bình dầu vạn hoa(1), rượuxoa bóp, còn có nào là thuốc cảm, thuốc hạ sốt. Nhưng nhìn vào cái nắp chai vặnchặt trước mắt thì xem ra tên ngốc này chẳng thích dùng thuốc lắm, và chắc chắnlà mỗi lần đều bỏ mặc cho nó tự khỏi. Đúng là chả biết tự chăm sóc mình gì cả.
Vào phòng tắm tẩm ướtmột chiếc khăn, cô nhẹ nhàng lau tay cho hắn, đôi bàn tay mềm mại nhưng rấtmạnh mẽ, đúng là rất kỳ diệu, lúc này cầm tay hắn cảm tưởng nó rất mượt mà vàấm áp. Nhưng lúc nãy khi hắn ôm chặt lấy cô, cô cảm nhận thấy rõ ràng tay hắnrất có lực, không dễ mà vùng vẫy ra được. Cô nhẹ nhàng, cố gắng không chạm vàovết thương mà chỉ lau xung quanh. Sau đó mở chai dầu, lấy đầu ngón tay chấmthuốc nhẹ nhàng thoa lên vết thương và chỗ xung quanh. Cô đã có thể thấy ở vếtrăng có chỗ bị bầm tím, vết máu đã đông lại, cô nhẹ nhàng lấy ngón tay bôithuốc lên tay hắn. Nhưng sợ Vũ Minh đau nên vừa bôi cô vừa dùng miệng thổi,giống như lúc nhỏ mình bị ngã mẹ thoa thuốc cho không ngừng thổi nhẹ vào vếtthương.
Đợi xử lý xong vếtthương trên tay, cô không kìm được vuốt nhẹ gương mặt hắn. Cô chưa từng nhìnhắn ở khoảng cách gần, kỹ càng và rõ nét thế này. Vũ Minh trông thật tao nhã,gương mặt trắng trẻo ngay cả nữ sinh cũng phải trầm trồ, dường như hoàn toànkhông dùng bất cứ loại mỹ phẩm nào. Sao một người con trai lại có thể đẹp đếnthế. Còn nữa, điều “đáng ghét” nhất là lông mi của hắn không chỉ dài mà còn rấtdày, giống như một hàng những cánh quạt nhỏ vểnh lên. Sống mũi thẳng, và điềukhiến người ta ngỡ ngàng là đôi môi hắn lúc nào cũng trơn bóng, hồng như quảđào cong lên. Có lẽ hắn đang mơ thấy chuyện gì rất vui, nên mặc dù trải quachuyện vừa rồi vẫn có thể ngủ rất ngon, thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.
(1) Dầu vạn hoa: một loại dầu dùng để cầm máukháng khuẩn.
Cô lặng lẽ nhìn vẻ mặtđang ngủ của hắn, giống như một thiên thần đang chìm vào giấc mộng, hóa rathiên thần đâu có phân biệt giới tính. Chàng trai với dáng vẻ xinh đẹp có phầnhơi nữ tính, những sợi tóc lưa thưa xõa rối trước trán càng làm tăng thêm vẻdịu dàng.
Nếu hắn là nữ, nhất địnhsẽ là một cô gái tuyệt mỹ.
Cô không kìm được mỉmcười, nhìn đúng là ngon mắt!
Sực nhớ đến chuyện ănuống, bụng cô đột nhiên sôi ùng ục. Ngoảnh đi ngoảnh lại mà đã ba giờ sáng rồi,cơn buồn ngủ từ từ ập tới. Nhưng mồ hôi dính dí người khiến cô cảm thấy khóchịu.
Cô quyết định vào phòngvệ sinh, ít ra cũng lau đi được mồ hôi trên người. Cô không dám tùy tiện tắm vàthay quần áo ở nhà một người con trai lạ, haha, dù cho trong mắt cô, hắn chỉnhư một đứa trẻ, một đứa trẻ có tướng mạo xinh xắn.
Đúng khoảnh khắc cô đóngcánh cửa lại thì con người nằm trên sô pha đột nhiên mở bừng mắt.
Thì ra hắn vốn khôngngủ, hắn vẫn luôn thức.
Hắn không muốn nghe côlảm nhảm nên cố ý vờ ngủ. Nhưng hắn không thể chối từ được sự chăm sóc dịu dàngcủa cô. Nhìn lớp thuốc trên vết thương, hắn thấy hơi tê tê nhưng không còn đauđớn. Cô gái ngốc nghếch này nói là trong răng có độc. Đồ ngốc. Mặc dù tronglòng trách mắng nhưng bản thân không để ý lại khẽ cười .
Nhớ tới lúc nãy, tay cônhẹ nhàng xoa xoa cho mình, cái miệng thổi sát sạt vào lòng bàn tay, hắn suýtchút nữa đã cử động. Nhưng nếu thức giấc thì tất cả những điều này sẽ chỉ nhưmột giấc mơ, sẽ giống như vô số những đêm trước đây, khi hắn vừa định ôm cô vàolòng thì chợt giật mình tỉnh giấc, tất cả sau đó chỉ là bóng đêm trống rỗng vàim lặng. Cảm giác tĩnh mịch này hắn không muốn phải lặp lại. Hắn muốn tận hưởngsự dịu dàng từ cô, hắn muốn có một người thật sự thương yêu và chăm sóc, màkhông giống như trước kia, toàn là sự tính toán và phòng bị, hết lần này đếnlần khác hiện thực tàn nhẫn đánh tan từng chút từng chút một khát vọng yêuthương trong hắn.
Cho nên, hắn luôn tỏ ralạnh lùng, giữ khoảng cách với mọi người. Bởi vì hắn không còn tin tưởng là vẫncó người thật sự vì hắn.
Nhưng khi hắn nhìn thấycô chăm sóc cho chàng trai họ Viên, cảm giác tức giận ban đầu nhanh chóngchuyển sang ghen tỵ. Sao lại như vậy chứ, cô gái này sao có thể dịu dàng đếnthế, chăm sóc chàng trai kia bằng sự vô tư, anh ta có phẩm chất, có tài cán gìlại được độc chiếm sự dịu dàng mà tất cả bọn đàn ông đều muốn có. Thậm chí anhta chỉ khiến cô lo lắng. Khoảnh khắc đó trái tim hắn đã nhớ cô, từ ngày này chođến tháng khác, rồi khát vọng có được cô giày vò hắn từng giây từng phút.
Nhưng mỗi lần đối mặtvới cô, lại vì mong muốn kia không thể đạt được, trái tim như bị xé rách, hắnchỉ có thể dùng sự thờ ơ thường dùng để chối bỏ cô, thậm chí còn căm ghét vàghê tởm cô. Nhưng có trời mới biết, trái tim hắn khao khát cô nhiều thế nào.Hắn chỉ muốn ôm thật chặt tấm thân ấm áp này, để cô cùng mình vượt qua nhữngđêm cô đơn, hắn thật sự khao khát. Vũ Minh ngây dại nhìn vào vết thương, hìnhảnh ngón tay dịu dàng của cô chạm lên đó như tái hiện lại trước mắt.
“Cạch” một tiếng, cửaphòng tắm mở ra. Hắn giật mình, vội vàng nhắm mắt lại, tiếp tục “ngủ say”.
Chương 8: Cưỡng hôn
Cô kéo cái váy ướt sũng,vì để có thể lau mồ hôi trên người, cô đành dùng tay ướt thò vào bên trong áo.Mặc dù cơ thể cảm thấy mát mẻ hơn một chút nhưng lại khiến cho bộ váy dính nhẹpnước, bó sát vào cơ thể, tạo nên những đường cong duyên dáng ẩn hiện sau lớpvải.
Cô hơi lo lắng, từ tốnbước ra khỏi phòng tắm. Thấy hắn vẫn còn ngủ say mới yên tâm trở lại.
Bình tĩnh nào, cậu tađang ngủ, cũng chẳng có ai nhìn thấy cả, đứng dưới máy điều hòa một chút sẽ khôthôi.
Cô mặc cái váy đang rỏnước đứng trước máy điều hòa, kéo nhẹ tà váy để nó không dính vào đùi, vừa kéovừa chỉnh phần áo trước ngực. Haizz, hôm nay thật không nên mặc bộ đồ mỏng thếnày, chỉ dính chút nước đã coi như thấy rõ hết rồi.
Cô vừa chỉnh lại quần áovừa hối hận.
Bỗng từ đằng sau cótiếng vọng lại: “Muốn bị cảm hả?”. Cô giật mình quay người lại, ngẩn người,không biết hắn tỉnh từ lúc nào đang ngồi dựa vào ghế sô pha.
Vũ Minh mắt hơi đỏ nhìnchằm chằm vào cô, vẻ mặt như thế cả tối không hề ngủ. Cô gái ngốc nghếch, đếngiờ mà vẫn chưa nhận thức được thế nào gọi là nguy hiểm. Lại còn mặc bộ đồ ướtđứng trước mặt một người đàn ông, huống hồ chiếc váy vừa ướt xong chẳng khácnào lớp da thứ hai dính sát vào cơ thể. Vẻ đẹp hoàn hảo với đường cong diễm lệcủa cô phơi bày trước mắt hắn. Vũ Minh thậm chí còn nhìn thấy nỗi sợ hãi khôngthể che giấu của cô phập phồng nơi lồng ngực, nét quyến rũ của trái đào kiađang như có như không hiện ra.
Hắn chả thiết sống nữa.Cô gái ngốc nghếch này có cần phải giày vò mình như thế không? Đừng trách tôi!Hắn sớm đã không muốn kiềm chế rồi. Vũ Minh vụt đứng bật dậy, hắn muốn cô, chỉmuốn cô. Đây là do cô tự dâng lên đấy.
Cô nhìn hắn bất ngờ đứngdậy, thấy ánh mắt của hắn cô mau chóng hiểu ra, vội vàng đưa hai tay ôm ngực.Quay người muốn chạy vào phòng khác, cô không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉbiết là dáng vẻ mình quá thảm hại, không nên, không thể để người khác nhìnthấy.
Nhưng, không đợi cô chạytới cửa phòng đã bị cánh tay hắn kéo lại, giữ chặt lấy eo, xoay một cái cô đãbị đẩy ép vào tường, cánh tay còn lại bị thương kia đặt ngay phía trên đầu cô.
“Ôi” Cô sợ hãi, muốnthoát khỏi cánh tay hắn nhưng hắn quá khỏe. Hắn ép cơ thể cô chặt đến nỗi khôngnhúc nhích được.
Không, lẽ nào hắn cứu côra khỏi động quỷ này lại đẩy cô vào động quỷ khác?
Cô ngước đầu lên, vừađịnh phản đối. Nhưng hắn đã đón lấy , phủ lên cô bằng đôi môi
“A”, toàn thân cô runrẩy, không phải thế, đây không phải là điều cô muốn. Cô đối tốt với hắn trướcgiờ vốn chỉ là do thấy hắn vì mình bị thương mà không nỡ mặc kệ hắn. Cô tintưởng hắn như thế mà, sao hắn có thể…
Cô gắng sức tránh đôimôi đang ép sát vào mình. Nhưng tay hắn đang giữ chặt đầu cô, sự phản kháng củacô chỉ có thể tạo thành tiếng ú ớ không rõ ràng. Mà hắn lại không có ý định sẽbuông tha cô, hắn đưa lưỡi muốn xâm nhập vào miệng cô, cô khép chặt miệng khôngcho hắn có cơ hội. Cô muốn la lên nhưng miệng bị bịt kín, cô chỉ còn cách cốgắng giãy giụa, hai tay dùng sức đẩy ra cố thoát khỏi vòng vây của hắn, nhưngcánh tay hắn như được niệm bùa chú vẫn siết chặt, cô càng vùng vẫy, vòng càngsít lại.
“A”, hắn đã thực sự hànhđộng, cô mở trừng mắt, nhìn vào đôi mắt đang điên cuồng kia, cứ vậy ép sátmình. Cô không kìm được sợ hãi hét lên.
Không, tôi không muốn, côkhó chịu lắc đầu, vặn vẹo eo, nhưng dù có vẫy vùng đến đâu cũng không thoátđược sự khống chế của hắn. Trong miệng cô đã cảm nhận đầy đủ mùi vị của hắn,mùi thuốc lá, hỗn tạp pha trộn vào nhau đang tràn ngập miệng cô.
Một tay hắn ghì chặt cơthể cô vào tường, tay còn lại suồng sã khám phá cơ thể cô dưới lớp áo, bàn taynhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực cô.
Minh Minh, cứu em, giọtnước mắt tuyệt vọng không kìm được lăn dài trên má.
Hắn không nên làm thế,người mà cô quen biết không như vậy. Tại sao, tại sao hắn lại đối xử với cô thếnày. Tại sao?
Những giọt nước mắt cứthế tuôn ra, nhòe nhoẹt đôi mắt, nhòe nhoẹt gương mặt, mờ mịt, hy vọng đây chỉlà một giấc mộng, mau tỉnh dậy đi.
Chính lúc cô đau khổ,cái người đang đè chặt lấy cô bỗng chốc dừng lại.
Cô đã khóc rồi ư, VũMinh cảm thấy vị mặn trên khóe miệng mình, thì ra đó là nước mắt của cô.
Hắn ngước lên nhìn vàođôi mắt người con gái đang khóc rấm rứt trước mặt mình, hắn hôn không nổi nữa,hắn đã làm gì thế này, hắn không muốn nhìn thấy cô khóc. Hắn luôn yêu thích nụcười của cô, và cả vẻ dịu dàng mê đắm ấy nữa.
Nhưng… chúng đều đi đâumất rồi. Chết tiệt, là do hắn, do hắn đã bức chúng đi sạch rồi.
Hắn rụt tay, nhẹ nhàngôm cô vào lòng, vùi mặt mình vào sâu bên cổ cô. Hắn không muốn thế này, hắnkhông muốn cô khóc. Hắn không muốn…
Cứ như thế, một ngườivới tấm lưng dài rộng ôm trong lòng mình cơ thể nhỏ nhắn, liên tục vỗ về lưngcô, đầu vẫn rúc vào vai cô hy vọng có thể truyền được chút ấm áp đến cơ thể
Đêm nay, hai đường thẳngvốn không có điểm chung, từ giây phút này đã định sẽ vướng mắc vào nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...