Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Hai ngày nay, mặc dù Tiểu
Vũ liên tục an ủi để An An -yên tâm nhưng cô vẫn bồn chồn không yên. Buổi chiều
tan làm, cô gọi điện đến nhà họ Viên, muốn tự mình giải quyết chuyện này, nếu
không cô sẽ còn lo lắng và cô cũng không muốn Tiểu Vũ bị bất cứ tổn thương nào.

Lúc này Viên Thư Minh vẫn
chưa về nhà. Quả nhiên, người bắt điện thoại là bà ta. “A lô”, An An hít một
hơi thật sâu, trấn tĩnh nói: “Là cháu, Vu An An”.

Giọng nói từ đầu dây bên
kia rõ ràng chùng hẳn xuống: “Có việc gì?”.

“Cháu muốn gặp dì, dì có
thể ra ngoài một chút được không?”, An An cố kiềm chế cơn tức giận trong lòng.
Hừ, lúc này còn làm ra vẻ tự cao tự đại, nếu không phải vì Tiểu Vũ thì còn lâu
cô mới dây dưa đến người nhà họ Viên.

“Có việc gì mà không thể
nói trên điện thoại?”, bà ta xưa nay vốn chẳng để ý đến cô, giọng nói có vẻ sốt
ruột muốn cúp máy. “về chuyện của Viên Thư Minh”, cô biết, chỉ cần nhắc đến con
trai thì ắt bà ta sẽ không thể không để ý. Quả nhiên là vậy, bà ta vội vàng
hỏi, lộ rõ sự sốt ruột: “Minh Minh làm sao?”.

“Chúng ta gặp nhau rồi
nói đi”, An An lạnh nhạt nói, bà ta liền đồng ý.

Nửa giờ sau, vẫn nơi quán
cũai người đàn bà lại ngồi đối diện nhau.

Mẹ Viên Thư Minh vừa nhìn
thấy An An đã xông tới hỏi: “Rốt cuộc Minh Minh làm sao?”, giọng đầy lo lắng.


An An ngồi vào chỗ của
mình, cười nhạt, không trả lời thẳng vào câu hỏi của bà ta: “Gần đây có phải dì
giới thiệu bạn gái cho Minh Minh?”. Mặt bà ta nghi ngờ, quái lạ, sao nó biết
được chuyện này, bà ta cảnh giác không lên tiếng.

An An khẽ cười, tiếp tục
nói: “Nếu như dì hy vọng con trai mình có thể cùng với người mà dì mong muốn
sống cùng nhau, cháu nghĩ nên dùng chút áp lực để anh ta không chống đối như
trước nữa”.

Cách duy nhất bây giờ là
nói với mẹ anh ta. Cô biết Viên Thư Minh phụ thuộc bà ta về kinh tế, tiền hằng
tháng kiếm được chẳng bao giờ đủ cho anh ta tiêu xài, vẫn thường phải mượn gia
đình, giờ lại còn có bạn gái. “Ý của cô là sao?”, bà ta hoài nghi. Đứa con gái
này lại muốn làm gì đây, lẽ nào lạt mềm buộc chặt? Không được, cô bé Tiểu Quách
lần này khó khăn lắm mới nhờ được người ta giới thiệu, là con của Cục trưởng
cục thuế, vừa trẻ lại xinh đẹp, hơn nữa cũng rất có cảm tình với Minh Minh.
Tuyệt đối không thể để con bé biết về sự tồn tại của An An, nếu không chắc chắn
sẽ hỏng chuyện.

An An bình thản nhìn vẻ
căng thẳng của bà ta, trong lòng cười mỉa. Người phụ nữ này đúng là cả đời chỉ
biết quanh quẩn cạnh đứa con cưng của bà ta, nếu có người nào định phá hủy hạnh
phúc của Minh Minh, bà ta nhất định sẽ giống như chim mẹ bảo vệ chim con, hung
hãn nhe nanh múa vuốt về phía kẻ địch.

“Cháu đã kết hôn rồi!”,
An An bình tĩnh nói, nét mặt khẽ cười, đúng thế, giờ nói việc này ra cũng đã
quen hơn, cô đã lấy chồng, đã trở thành bà Lục, rất hạnh phúc.


Vẻ mặt bà ta hoài nghi:
“Cô?”, hai mắt mở to nhìn An An.

Trong mắt bà ta dần dần
hiện lên vẻ khinh miệt, đúng là đoán chẳng sai, đứa con gái này sẽ tìm đại một
thằng nào đó để lấy. Chỉ một thời gian ngắn sau khi chia tay đã kết hôn rồi,
nhất định người đàn ông kia vừa già vừa xấu lại nghèo, nếu không thì có ai muốn
lấy một đứa đã lớn tuổi, chẳng có chút nhan sắc nào, lại từng sống với người
khácsáu năm rồi chứ. Nói không chừng con đàn bà này chẳng hề nói gì về chuyện
sống thử với đàn ông sáu năm qua, nếu không chỉ có thằng ngu mới đồng ý lấy nó.
Bà ta luôn mong không bao giờ phải gặp lại An An, đồng thời cũng mừng cho con
trai mình không còn dây dưa gì với cô nữa, thật là vạn phúc !

Trong lòng không khỏi vui
mừng, trên mặt bà ta hiện ra nụ cười khó hiểu: “Cô kết hôn rồi à? Vậy tốt rồi,
cũng đúng, tuổi cao mà không kết hôn thì ế còn gì”.

An An cười thầm trong
bụng, không cần bà lo đâu, cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói: “Chồng tôi không biết
chuyện quá khứ của tôi và Minh Minh, cho nên, hy vọng anh ta đừng quấy rầy tôi
nữa”. An An cười khẩy, chính là muốn bà quản lý con trai mình tốt hơn đấy, nếu
không anh ta điên lên lại nguy hại đến Tiểu Vũ của tôi.

Bà ta cuối cùng cũng đã
hiểu ra, nghĩ rằng An An có chuyện cần giấu giếm nên mới cầu cứu mình, cố ý ngả
người, dựa vào ghế, tay đặt lên mặt bàn gõ gõ: “Vậy à”, giọng nói kéo dài như
đang suy nghĩ. An An cảm thấy buồn cười, rõ ràng bà ta chỉ muốn cô biến mất trước
mặt Minh Minh, vậy mà còn cố tình ra vẻ. “Chuyện này không thành vấn đề. Minh
Minh nhà tôi không cần cô, cũng không thể hại cô sau này trục trặc với chồng”,
vẻ mặt bà ta mãn nguyện, mắt còn chóp chóp: “Được, tôi sẽ quảnchặt nó, hơn nữa

giờ nó có bạn gái mới rồi, chắc cũng chẳng có thời gian để ý đến chuyện của cô
đâu”.

An An quyết định để cho
bà ta chuẩn bị tinh thần một chút: “Hai ngày trước, anh ta vô tình bắt gặp vợ
chồng tôi, lúc đó Minh Minh đã nổi giận, cãi nhau với tôi ngay trước mặt bạn
gái mới khiến cô ấy rất hoảng sợ”.

“Hả? Chuyện xảy ra khi
nào?”, bà ta hoàn toàn không ngờ hai người đã gặp nhau.

“Cách đây vài ngày, có
khả năng là cô gái kia cảm thấy rất khó chịu”, An An giả vờ như không biết gì.
Cô cũng đâu cố tình gây ra việc này, là tự anh ta muốn gây hấn với cô.

“Có chuyện này sao? Vậy
Tiểu Quách nhìn thấy rồi à? Nó có hỏi về quan hệ của hai đứa không?”, bà ta bắt
đầu lo lắng. Nếu Tiểu Quách biết thì lần này lại bị nhỡ nữa à? Tuyệt đối không
thể, khó khăn lắm mới tìm thấy một đứa con dâu ưng ý, nhất định không thể để
đứa đàn bà này phá hoại.

“Tôi cũng không rõ, chỉ
là cô gái tên Tiểu Quách đó hình như nhìn thấy rồi”, An An cười trộm, thử xem
bà ta có biện pháp nào để quản con trai mình.

“Thế không được!”, bà ta
lo lắng, phải nghĩ ra cách nào đó để Minh Minh không còn dính dáng gì đến An An
nữa. Côta đã kết hôn rồi, còn quan tâm làm gì chứ, người nhà họ Viên cũng chẳng
nợ nần gì cô ta cả.

“Đúng, tôi cũng sợ chồng
tôi gặng hỏi thật chẳng biết trả lời sao”, An An vẫn giả vờ, gương mặt làm ra
vẻ đáng thương.

“Hừ, về nhà tôi sẽ tiệt
đường trợ cấp trừ khi nó hứa sẽ không gặp lại cô nữa”, bà ta biết cách để trị

Minh Minh, dù sao thì thẻ tài khoản của anh ta cũng đang trong tay người phụ nữ
này. “Tiểu Quách là cô gái tốt vậy mà không chịu cư xử cho tử tế, đi làm mấy
chuyện vớ vẩn đấy làm gì?”.

An An cố ý vờ lo lắng
hỏi: “Nếu Minh Minh không nghe thì làm thế nào?”.

“Nó dám không nghe! Tôi
sẽ không cho nó về đây, xem có chịu được khổ không?” Bà ta thị uy, đứa con này
không biết tình hình nghiêm trọng thế nào, nếu như Tiểu Quách biết được quá khứ
của nó, mọi chuyện chắc chắn sẽ hỏng bét. Tuyệt đối không được, đứa con dâuà đã
chọn, Minh Minh còn không nghe lời chắc chắn sẽ hối hận, nhất định phải ngăn nó
lại.

An An cười, trong lòng có
chút yên tâm, người phụ nữ này sẽ quản lý chặt Viên Thư Minh. Bà ta dường như
chẳng để ý tới cô nữa, trong đầu chỉ bận lo nghĩ làm sao để MinhMinh nghe lời,
để cô người yêu mới không bỏ đi. Bà ta lảm nhảm một hồi rồi chẳng chào hỏi gì
đã vội đi thẳng.

An An ngồi đó nở nụ cười
mãn nguyện. Vậy là vấn đề của Viên Thư Minh đã vứt sang cho mẹ anh ta, bồng
nhiên cô thấy thật buồn cười, hai mẹ con nhà này đúng là ngang ngược, lúc nào
cũng nghĩ không ai được phép làm tổn hại đến họ.

Nghĩ đến gương mặt đáng
yêu của Tiểu Vũ, cô lại thấy ấm áp trong lòng, chẳng buồn quan tâm đến chuyện
của nhà họ Viên nữa, vì Tiểu Vũ cô làm điều gì cũng thấy đáng, người đấy là
chồng cô, cả đời này thuộc về cô, chỉ cần hắn bình yên là cô đã mãn nguyện lắm
rồi.

Đột nhiên cô thấy rất nhớ
Tiểu Vũ, muốn gặp hắn ngay tức khắc. An An biết lúc này Tiểu Vũ nhất định đang
đợi mình ở nhà. Mong muốn đó thôi thúc cô vội vã rời chỗ này, đi về nới có trái
tim ấm áp kia, Tiểu Vũ, em về đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui