Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Họ đến Greenery Café,
thuôc một chuồi nhà hàng đa quốc gia, nơi đây cũng chẳng kém gì nhà hàng ở Đại
Liên. Không gian đẹp, hơn nữa buổi trưa đa số đều là nhân viên các toà nhà văn
phòng gần đó đến để dùng bữa, cho nên chỗ này vừa tạo cảm giác thoải mái lại
vừa yên tĩnh.

Tiểu Vũ ôm An An đi sau
Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, theo người phục vụ xếp chồ ngồi. Hắn nắm tay cô
hỏi: “Em lạnh không?”. Chỗ này mở máy lạnh, mặc dù không ở mức lớn nhưng vì vừa
mới ốm dậy nên Tiểu Vũ sợ cô không chịu được.

“Không sao”, An An khẽ
cười trả lời.

Tiểu Vũ chọn mt vị trí để
máy điều hòa không thổi thẳng vào người An An, còn xếp cô ngồi gần vách ngăn để
hắn có thể che đi phần nào hơi lạnh. An An mỉm cười tận hưởng cảm giác được
quan tâm từ hắn.

“Được rồi, hai người có
thể ngừng việc tình tứ một chút được không? Gọi đồ ăn đi.” Vệ Tử Minh không
chịu nổiphàn nàn, từ lúc nhìn thấy cách hai người thể hiện tình cảm bọn họ cũng
bắt đầu quen dần với sự quan tâm của Tiểu Vũ dành cho An An.

Tên tiểu tử này đúng là
siêu quái dị, bình thường đối với ai cũng lạnh lùng, đôi khi còn im lặng đến
khó coi, vậy mà với An An thì dường như có bao nhiêu sự dịu dàng, quan tâm
trong lòng đều thể hiện . Thật khó mà tưởng tượng được một con người bình
thường kỳ quặc thế mà lại có thể ân cần đến vậy, đúng là quỷ ám!

Vệ Tử Minh và Mần Nhất
Hàng trải qua sự ngạc nhiên ban đầu rồi từ từ quen dần. Có lẽ đây chính là tình

yêu chân chính mà họ chưa từng trải nghiệm qua. Thì ra nó cũng khá giống với
những điều viết trong sách, một khi đã rơi vào ái tình thì ngay cả những việc
điên cuồng nhất cũng trở thành lẽ bình thường.

Món ăn được mang dần lên.
Vệ Tử Minh vẫn nói nhiều như vậy, thấy có vẻ gần gũi hơn với An An: “An An, giờ
cô và tên tiểu tử này hạnh phúc quá mà quên hai chúng tôi đúng không? Cô còn
nhớ đã đồng ý với tôi chuyện gì không?”. Cậu ta đang nhắc về chuyện giới thiệu
mấy cô gái ở công ty.

“Hai người xong chưa?
Muốn tán gái còn lo không có à, có thể tìm đại một cô em nào đó ở đây không đi
cùng bạntrai, đảm bảo thành công.” Tiểu Vũ giương mắt nhìn Vệ Tử Minh lạnh lùng
nói.

“Mấy cô gái này chả có gì
thú vị cả, đều chỉ có vẻ ngoài còn bên trong rỗng tuyếch.” Vệ Tử Minh nói vẻ
khinh khỉnh, sau đó quay sang An An cười: “Bọn tôi muốn tìm một cô em giống như
An An, trưởng thành, dịu dàng, tốt bụng”, nói xong còn cố ý nháy mắt với Mần
Nhất Hàng, tức khắc Mần Nhất Hàng gật đầu lia lịa tán đồng.

“Thôi đi!”, Tiểu Vũ bực
mình gầm ghè: “Bớt giả vờ với tôi đi. Ai mà chả biết hai người đều thích những
cô gái có vòng một khủng, không loại c thì mấy người có thèm nhìn tới không?”,
nói xong, hắn nắm tay cô ám chỉ: Mặc kệ họ, tập trung ăn đi.

An An cười nhìn ba người,
tâm trạng rất vui. Mặc dù chẳng ai chịu ai nhưng có thể cảm nhận được sự thân
thiết giữa họ. Cô ngưỡng mộ họ, có thể tự do thể hiện bản thân, đả kích nhau
nhưng không hề ảnh hưởng đến tình bạn.

“Chậc chậc, cậu nói vậy
là không hiểu rõ rồi”, Vệ Tử Minh khẽ liếc một cái: “Con muồi nói cậu còn non
nớt thật quá đúng, không thể nào giữ được những loại con gái như thế, còn kiểu
biết quan tâm chăm sóc thì đương nhiên phải lừa lấy làm vợ rồi”.

Mần Nhất Hàng cũng phụ
họa theo: “Không nghe qua à, đàn ông cần ít nhất là bốn loại phụ nữ”.

Bốn loại phụ nữ? An An tò
mò hỏi: “Bốn loại nào?”.

Mần Nhất Hàng không thèm
để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Tiểu Vũ, nói hết sức tự nhiên: “Loại thứ nhất,
trong công ty cần một người mát mắt; loại thứ hai, trong nhà cần một người dịu
hiền; loại thứ ba, luôn đi bên cạnh phải là một người gợi cảm; loại thứ tư, ở đâu
đó có một người để thương nhớ”.

An An không nhịn được
cười, cố tình nhìn sang Tiểu Vũ như muốn hỏi hắn muốn mấy loại. Vệ Tử Minh vội
tán thành: “Đúng vậy, cho nên ai quy định đàn ông chỉ được thích một người phụ
nữ?

Tiểu Vũ mặc kệ những lời
của họ, ghé sát vào tai cô khẽ nói. An An nghe xong, tim tràn ngập ngọt ngào,

ánh mắt cười rạng rỡ.

Vệ Tử Minh và Mần Nhất
Hàng đều rất tò mò không biết tên tiểu tử kia nói gì với An An mà khiến cô gái
này hớn hở đến vậy.

“Cậu vừa nói những lời
đường mật gì đấy”, Vệ Tử Minh không chịu ngồi yên, đòi biết.

Tiểu Vũ trừng mắt, nhưng
thấy An An vui vẻ nên cũng không muốn giữ trong lòng. “Bốn loại người đó như
thế nào? Nếu như yêu một người thì cô ấy sẽ là tất cả bốn người đó”, nói xong
còn nhìn An An đầy âu yếm. Đó là câu hắn vừa nói với An An, bốn kiểu người phụ
nữ của hắn chính là cô.

“Sao thế được?”, Vệ Tử
Minh thốt lên nghi ngờ.

“Nói cậu ngốc còn không
chịu nhận”, Tiểu Vũ lại bắt đầu công kích, nhưng ánh mắt vẫn nhìn An An: “Mát
mắt ở công ty thì để hình An An; dịu hiền trong nhà thì kéo cô ấy về nhà; luôn
gợi cảm bên mình khi ra ngoài thì từ trước đến nay trong mắt tôi An An vẫn luôn
gợi cảm; nỗi nhớ phương xa thì những lúc xa cách trong tâm trí đều chỉ nhớ về
cô ấy”. An An nghe xong đầy xúc động, không nghĩ hắn thẳng thắn thể hiện tình
yêu với cô, sâu đậm và nồng nhiệt như vậy. Bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn quên
hết mọi thứ xung quanh.

Bọn họ nhìn Tiểu Vũ và An
An ngọt ngào như vậy, lòng đầy ngưỡng mộ, thì ra khi yêu một người thì trong
mắt chỉ có người đó, không ai có thể xen vào được. Vệ Tử Minh khó chịu liếc mắt
nhìn Mần Nhất Hàng, tỏ ý hai người đó như đôi bóng đèn, rõ là chướng mắt.

Mần Nhất Hàng phá tan bầu
không khí yên lặng: “Phụ nữ thật ra cũng như vậy thôi, họ cũng cần ba loại đàn
ông. Một là loại ở nhà biết quan tâm con cái, hai là người tìnhvà ba là biết
yêu vợ”. Bình thường thấy Mần Nhất Hàng rất ít nói, không ngờ là đầu óc lại
nghĩ ra lắm thứ đến vậy.

Tiểu Vũ không nhịn được:

“Mấy cậu người nào cũng thành chuyên gia tình yêu hết rồi. Vậy sao không mau đi
tán gái đi”. Hắn thực tình muốn hai tên này mau biến thật nhanh.

Vệ Tử Minh cố ý cười đểu:
“Tiểu Vũ, nhìn cậu hấp tấp vậy, không phải hai ngày nay đều ‘gác không’ đấy
chứ?”. Mần Nhất Hàng vừa nghe xong liền bật cười. An An không hiểu quay sang
nhìn Tiểu Vũ thấy mặt hắn khó chịu, họ nói gì mà khiến Tiểu Vũ không vui vậy?

“Cần cậu lo à? Cậu có thì
tối nay đi lái Ferrari đi.” Bị họ đả kích Tiểu Vũ càng bực mình.

“Ferrari thì không lái
nổi, nhưng có thể lái Mercedes-Benz ấy”. Vệ Tử Minh trêu tức Tiểu Vũ.

Hừ, Tiểu Vũ ôm lấy An An,
ghé sát vào tai cô bực mình nói: “Chán quá đi”.

An An nghe không hiểu nãy
giờ họcái gì, nhưng cảm giác Tiểu Vũ đang bị lép vế, cô ôm lấy hắn an ủi: “Muốn
lái xe hả? Vậy anh đi đi”. Tiểu Vũ nghe cô nói xong nhìn thẳng vào cô, cô gái
ngốc này có biết mình đang nói gì không thế? Hai người bạn nghe thấy liền trêu
chọc, đắc ý cười: “Tiểu Vũ, An An bảo cậu đi tìm xe lái kìa... .ha ha”.

“Hai cậu biến đi được rồi
đấy, chuyện khác không cần mấy người lo”, Tiểu Vũ càng nóng nảy.

Hahaha, Vệ Tử Minh và Mần
Nhất Hàng thấy hắn dọa càng cười to hơn.

Bốn người - kẻ hí hửng và
người chán nản cứ thế dùng bữa trưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận