Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Một đêm không ngủ, ai
nhìn vào gương cũng phải giật vì khuôn mặt của An An, hai mắt thâm quầng, cô
vội lấy mấy viên đá trong tủ lạnh chườm lên. Hôm nay xem như là ngày đầu tiên
trở lại sau chuyến công tác, đến c nhất định không thể xuất hiện trong bộ dạng
quá xấu xí, An An trang điểm kỹ càng, nhìn vào gương thấy vừa ý mới đi tới
phòng chính lấy túi xách, mẹ Minh Minh vẫn đang ngủ, không dám kinh động bà ta,
chỉ sợ con người đó mà tỉnh dậy lại nhiếc móc cô.

Vừa bước vào cổng công
ty, nhìn thấy đồng nghiệp, An An liền tươi cười
chào. Họ cũng chào lại nhưng cô thấy có gì đó không ổn, mấy cô nàng này sao hôm
nay không hào hứng đến đòi quà? Mặc kệ, cô bước vào phòng, Nhạc Vân đã có mặt,
cô liền mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, Tiểu Vân”. Nhạc Vân ngẩng đầu lên, vẻ
mặt kỳ cục nhưng cười đáp lại: “Chị An về rồi à?”.

“Gần đây chắc em bận lắm
hả?” Cô ngồi vào bàn, sau đómở túi ra gọi Tiểu Vân lại: “Tiểu Vân, đây là quà
Đại Liên, em mang đi chia cho mọi người nhé, chị chỉ mua về một chút đồ ăn vặt
thôi”.

Tiểu Vân bước tới nhận
quà, cười gượng: “Đến trưa em mang chia cho mọi người ăn nhé, sắp giờ làm rồi”.
An An gật đầu: “Vậy đi”. Tiểu Vân cầm túi đứng bên cạnh khẽ nói: “Chị An, phó
giám đốc có dặn khi nào chị về thì bảo đến phòng bà một chút”. An An nghi ngờ,
hơi lo lắng, phó giám đốc Phương à? Bà ấy rất hiếm khi tìm cô, có chuyện gì
đây? Cô thuận miệng hỏi: “Giám đốc không ở văn phòng à?”. “Giám đốc Kiều mai
mới về, đã đi Thượng Hải rồi”.


An An khẽ gật đầu, rồi
cầm theo máy tính xách tay đi ra, xung quanh mọi người đều im lặng, không ồn ào
giống như mọi khi, công ty đang xảy ra chuyện gì sao? Sao người nào người nấy cũng
ngoan ngoãn thế? Cô nghi ngờ bước vào phòng của phó giám đốc Phương.

Khẽ gõ cửa, nghe thấy có
người đáp lại cô mới đẩy cửa vào. Phó giám đốc đang nghe điện thoại, đây là một
phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, bình thường chỉ quản lý công việc kinh doanh, rất
ít khi hỏi tình hình công việc trong phòng An An. Nhưng về rồi cũng phải chào
hỏi một tiếng, An An yên lặng đứng trước bàn. Phó giám đốc Phương giơ tay ra
hiệu cô ngồi xuống.

“An An, lần công tác này
có thu hoạch được gì không?”, bằng giọng khàn khàn, phó giám đốc Phương hỏi. An
An ngẩn ra, thu hoạch gì? “À, việc quản lý của đối tác bên đó rất tốt, chỉ cần
điều chỉnh một chút để hoàn thiện hơn”. Cô tường thuật lại cặn kẽ cảm nhận về
chuyến công tác Đại Liên lần này.

Bà Phương nhìn chằm chằm
cô: “An An, tôi biết giám đốc Kiều luôn đánh giá cao cô. Tôi tin cô cũng là một
người thông minh, hơn nữa làm việc gì cũng khiến mọi người rất an tâm”. An An
có chút bồn chồn, sao tự nhiên bà ấy lại khen ngợi cô, chỉ có điều giọng điệu
giống như đang mỉa mai. Cô không lên tiếng, đợi phó giám đốc Phương nói tiếp.

“An An, gần đây chuyện
bạn trai cô thế nào rồi? Dự định khi nào uống rượu mừng đây? Bà ta chuyển chủ
đề hỏi đến chuyện riêng của cô, cuối cùng là bà ta muốn gì? An An phấp phỏng:
“Chuyện đó vẫn tốt, chúng tôi đang lên kế hoạch”. Cô không muốn để bà ta biết

quá nhiều, cảm thấy đây là chuyện riêng đâu nhất thiết phải báo cáo.

“Có dự định kết hôn rồi?
Vậy.Phó giám đốc bưng tách trà lên, nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn cô. An An cảm
thấy chuyện hôm nay đến gặp người này là một việc không sáng suốt. “Gần đây sao
nghe nói, cô còn đi lại vớimột người đàn ông khác?”, quả nhiên bà ta không phải
tìm cô để nói chuyện về công việc. Phương Hoa! Tên tiểu nhân bỉ ổi này, nhất
định là anh ta đã nói xấu sau lưng cô.

An An khẽ nhắm mắt lại
rồi mở ra nhìn phó giám đốc Phương: “Phó giám đốc Phương, tôi nghĩ hôm nay chị
gọi tôi đến để tìm hiểu tình hình tiến độ công tác ở Đại Liên. Chuyện riêng của
tôi với những vấn đề này chẳng liên quan gì”, giọng nói có phần bực mình.

“Vu An An, tôi chỉ quan
tâm đến cô một chút. Nhìn cô cũng đâu còn ít tuổi nữa, sắp kết hôn rồi thì đừng
để bên ngoài có những lời đồn thổi không hay”, bà ta vẫn không chịu buông tha.

“Lời đồn thổi nào?”, An
An nhíu mày, cô muốn biết xem cái tên tiểu nhân Phương Hoa đã đặt điều những
gì.

“Cũng không có gì, chỉ là
gần đây trong công ty rỉ tai nhau chuyện cô đang đi lại với một cậu thanh niên.
Cô đã hai mươi tám rồi, sao còn học kiểu của mấy cô gái trẻ, mơ tưởng những
điều không thực tế vậy”, mặt bà ta lộ rõ vẻ khinh thường.


An An hít một hơi thật
sâu: “Phó giám đốc Phương, tôi không biết ai ác ý đồn thổi. Nhưng tôi không
nghĩ là chuyện riêng của mình lại phải cần mọi người xen vào bàn tán. Việc công
việc tư rõ ràng, tôi không làm ảnh hưởngđến công việc”.

“Tuy nhiên cô cũng cần
chú ý đến hình tượng một chút chứ. Một trưởng phòng nhân sự, cả ngày phải nói
chuyện với những người khác về văn hóa doanh nghiệp, về cách quản lý. Cô thế
này thì những người kia họ nghĩ ra sao?” Bà ta khẽ liếc mắt nhìn An An, giọng
nói cũng nhấn mạnh hơn, “Tôi nghĩ, cô mới về đến nơi chắc mệt rồi, giờ có thể
về nghỉ ngơi, suy nghĩ cho kỹ càng mọi thứ. Cô định để những lời đồn thổi này
còn lan truyền đến bao giờ nữa?”.

An An kinh ngạc nhìn chằm
chằm vào bà ta, lại còn đuổi cô về? Ai muốn nói gì cô đâu có quản được, lẽ nào
cấp trên cũng vì chuyện này mà không ghi nhận đóng góp của cô? Chưa nói đến
chuyện cuộc sống tình cảm của cô phải cần họ bình luận sao?

“Phó giám đốc Phương, xin
lỗi chị! Chuyện này tôi không làm được, công việc hiện giờ của tôi vẫn đang tiến
triển bình thường, chưa nhận được chỉ thị của giám đốc Kiều, tôi sẽ không tự ý
tùy tiện bỏ vị trí của mình”, An An nghĩ giờ cũng chẳng cần phải tôn trọng bà
ta làm gì, chỉ cần công việc của mình hoàn thành tốt là được rồi. “Nếu không
còn việc gì khác, tôi xin đi trước thưa phó giám đốc”, nói xong, cô đứng phắt
dậy đi ra cửa

“Vu An An, cô..bà ta chưa
kịp nói hết câu thì cánh cửađã đóng lại.

An An ôm chắc máy tính
trong tay, đi ra hành lang, không thèm để ý đến những ánh mắt tò mò xung quanh.

Thẳng lưng đi một mạch vào phòng.

Thật là phiền phức, sao
mọi việc cứ dồn đến một lúc. Mẹ Minh Minh, bà phó giám đốc Phương đều như mấy
oan hồn, ở bên cạnh gây ra biết bao phiền phức. Cô ngồi trên ghế, giận dữ nghĩ,
nhất định là tên tiểu nhân Phương Hoa không biết ở sau lưng cô, anh ta đã nói
những điều gì. Ngay cả bà phó giám đốc cũng lên tiếng, bình thường bà ta rất
thích Phương Hoa mà, gã miệng lưỡi lươn lẹo thế chắc đã đến đặt điều để trả
thù, khiến bà ta mất cảm tình với cô.

Nhạc Vân lúc này mới thận
trọng bước đến chỗ cô. “Chị An, phó giám đốc Phương tìm chị có việc gì vậy?”,
thấy An An không trả lời chỉ lắc lắc đầu cô nàng tiếp tục nói: “Có phải là tìm
chị để nói chuyện đó..An An đột nhiên mở trừng mắt nhìn Tiểu Vân, lẽ nào người
trong công ty đều biết hết? “Mọi người đều đang bàn tán chuyện chị ở Đại Liên
đi lại với một cậu thanh niên, hơn nữa rất đẹp trai. Có phải chính là người em
gặp hôm đó, mà chị bảo là ‘em họ’ không?”, Tiểu Vân nhìn An An hoài nghi.

An An chán nản, “Tiểu
Vân, người trong công ty truyền tai nhau thế nào?”. Nhạc Vân đưa mắt ra phía
ngoài, ánhmắt né tránh: “Là việc có người nhìn thấy chị với cậu trai kia ở Đại
Liên đi ngoài phố ôm ôm ấp ấp. Còn nói chị vì mải yêu đương mà công việc đào
tạo không tốt, đối tác cũng có kiến nghị đến giám đốc”. An An sắp tức muốn
chết, Phương Hoa, anh ta quả là thừa bỉ ổi, rõ ràng là tung tin đồn nhảm bêu
xấu cô. Cô kìm chế cơn tức giận, khẽ cười: “Tiểu Vân, nếu như thật sự có việc
này thì người bị triệu về trước, không phải là người nào khác mà phải là chị
mới đúng”.

An An đứng dậy, khẽ vỗ
vào vai Tiểu Vân: “Chị ra ngoài một chút, em cứ an tâm làm việc. Việc của chị,
chị sẽ tự đi giải quyết”. Cô quyết định phải đi tìm tên thối tha bỉ ổi kia để
nói cho ra nhẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận