Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Trong công việc, An An cố
tình tránh ở một mình với Phương Hoa. Cô biết anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ
là do còn kiêng dè người khác nên không dám làm gì.

Trưa thứ Năm, tại phòng
họp của đối tác có tổ chức một cuộc họp trực tuyến, bao gồm trưởng phòng và các
thành phần chủ chốt của hai phòng kinh doanh và kỹ thuật, Phương Hoa vừa thấy
An An bước vào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Cô bực mình tìm một chỗ cách xa
anh ta nhất, ẩn sau mấy người đồng nghiệp đ ngăn
cái ánh mắt đáng ghét đó lại.

Công ty yêu cầu mỗi nhân
viên đều có một tài khoản MSN để thuận tiện cho việc tiến hành họp trực tuyến.
Mỗi người một máy tính xách tay, một tai nghe, cô phụ trách mở hộp thoại cho
mọi người, sau đó thêm từng người vào. Lúc thêm Phương Hoa vào, anh ta gửi cho
cô một tin nhắn: “Gần đây rất vui nhỉ! Thằng nhóc quả nhiên có khả năng, có thể
chơi với cô lâu thế”. Cô vừa nhìn thấy li đóngngay cửa sổ hội thoại lại. Con
người này không ngờ lại liều lĩnh làm loạn đến thế, trong cuộc họp mà dám nói
những câu vô liêm sỉ vậy. Tuy nhiên, cô vẫn thêm anh ta vào không để bị ảnh
hưởng bởi sự quấy nhiễu đó, tiếp tục cuộc họp.

Sau khi thử âm thanh, cô
bắt đầu bằng thông báo với mọi người chủ đề của buổi họp hôm nay, đầu tiên là
báo cáo công việc sau đó là kế hoạch thực hiện. Rồi bộ phận kinh doanh và kỹ
thuật báo cáo tiến độ công việc của họ, còn phần kế hoạch công việc thì do An
An trực tiếp báo cáo.


Sau khi tổng kết các công
việc, giám đốc bắt đầu truyền đạt chỉ thị mới nhất, yêu cầu các bộ phận chú ý
tiến độ công việc, đặc biệt là các vấn đề nhỏ, không được chủ quan. Tiện thể
cũng biểu dương bộ phận kỹ thuật và chương trình đào tạo của An An, nghe nói
đối tác phản ánh rất tốt, hiệu quả thấy rõ. Còn bộ phận kinh doanh, có người
phản ánh nói là một số ít nhân viên kinh doanh mượn công việc để có quan hệ
nhạy cảm với một số nữ nhân viên của công ty đối tác. Giám đốc nhắc nhở yêu cầu
Tống Bộ quản lý cấp dưới chặt chẽ hơn, không được để một ấn tượng xấu nào trong
mắt khách hàng, ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty. An An cười khinh bỉ, đoán
được đó là kẻ nào rồi.

Trên màn hình lại hiện ra
một tin nhắn của Phương Hoa. Thật đáng ghét, nhưng cô vẫn mở ra. “Không ngờ cô
cũng thủ đoạn quá, thì ra lén lút báo cáo với sếp, cẩn thận không tôi lôi tên
nhóc của cô ra ngoài ánh sáng đó”, anh ta đe dọa.

Đồ điên, cô mà thèm quan
tâm đến chuyện của tên này, cô chỉ muốn anh ta đừng có quấy nhiễu mình, nước
sông không phạm nước giếng. “Tôi chẳng rảnh rỗi để làm mấy chuyện đó, không
liên quan gì đến tôi”. Cô không sợ sự đe dọa của Phương Hoa, chỉ là cảm thấy
con người này thật vô vị, cái gì cũng đổ lên đầu cô, bực mình liền đóng hộp
thoại của anh ta lại.

Lúc anh ta gửi tiếp tin

nhắn đến thì cô quyết định mặc kệ, mỗi lần nhận được cô đều thẳng tay tắt đi.
Rốt cuộc cũng yên, tập trung vào cuộc họp, cuối cùng giám đốc yêu cầu bộ phận
kinh doanh và kỹ thuật xúc tiến để rút ngắn thời gian, gần đây công ty vừa nhận
được một họp đồng mới nên mọi người đang rất khẩn trương.

Cuộc họp kết thúc, An An
ngồi lại chỉnh lý biên bản cuộc họp, thấy mọi người đều đang đứng dậy ra về,
Phương Hoa còn ngồi ngay đối diện, cô hơi giật mình. Gập máy tính lại, vội vã
đi ra phía cửa, nhưng đúng lúc đó anh ta gọi lại: “An An, cô đợi một chút”. Đầu
cô căng ra, vội kéo Tống Bộ đang đứng ngay bên cạnh: “Tống Bộ, giám đốcvừa dặn
dò mấy việc, chúng ta ở lại nói chuyện một chút, anh đừng về vội”, rồi quay lại
nhìn Phương Hoa, mặt anh ta đã tối sầm, trong lòng không khỏi đắc ý, còn cười
hỏi: “Chuyên viên Phương, có việc gì?”.

Anh ta thấy Tống Bộ cũng
ở đây, hơn nữa sắc mặt sếp có vẻ khó coi vì vừa bị giám đốc chỉ đích danh ra,
nên bản thân cũng không dám nói nhiều: “À, biên bản cuộc họp vừa rồi cô gửi cho
tôi một bản, có vài thứ tôi quên ghi lại”. An An cười gật đầu: “Không vấn đề
gì”. Phương Hoa nói xong ngượng ngùng đi ra.

Cô thở phào nhẹ nhõm,
tuyệt đối không để cho anh ta có bất kỳ cơ hội nào, con người này đúng là trắng
trợn một cách vô sỉ.


Cô quay người sang Tống
Bộ, biết là tâm trạng anh không vui. Cô vội nói: “Tống Bộ, giám đốc tối qua có,
công việc của bộ phận kinh doanh ở đây có thể giảm bớt thời gian không, nếu như
có thể thì rút một hai người về trước. Công ty đang cần người về nhận hợp đồng
mới, nếu không e là mấy người mới vào không thể ứng phó được”, nói xong nhìn
Tống Bộ chờ ý kiến của anh.

Tống Bộ suy xét một chút
rồi gật đầu: “À, rút một hai người thì có thể. Tôi hiểu giám đốc muốn gọi ai về
rồi. Nhưng họp đồng này chủ yếu là do anh ta xúc tiến, nếu bỏvề e rằng khách
hàng sẽ có ý kiến”. Cô hiểu là Tống Bộ cũng biết giám đốc đang ám chỉ Phương
Hoa, thật tình anh là con người rất hiểu chuyện.

“An An, đối tác bên đây
nhờ cô đi xoa dịu giúp, giám đốc Hàn và Đồng chủ nhiệm đều rất tin tưởng cô.”
Cô nghĩ ngợi một lúc, cũng đành phải thế. Tống Bộ thở dài lắc đầu: “Phương Hoa
này, ngay cả Đồng chủ nhiệm cũng phản ánh qua với tôi rồi”. Thì ra, bên đấy
cũng đã có ý kiến về chuyện công tư không rõ ràng của anh ta.

Thứ Sáu, Tống Bộ thông
báo vì công ty cần người lo cho họp đồng mới nên sắp xếp Phương Hoa và một nhân
viên kinh doanh khác về trước. An An không nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của
Phương Hoa lúc đó, biết chắc anh ta rất oán hận cô. Có điều việc này chẳng liên
quan gì đến cô, do anh ta tự tung tự tác, sống bừa bãi, thật đáng đời.

Không lâu sau công việc
của cô cũng kết thúc, tất cả đều vô cùng thuận lợi, cuối cùng đã có thể xả hơi.
Thứ Bảy, Tiểu Vũ vẫn phải đào tạo, thời gian của họ còn rất ít. Cô quyết định
đi dạo một mình, mua ít quà cho Tiểu Vân và mấy cô nàng ở công ty, tiện thể

chọn cho Minh Minh một cái. Không biết anh giờ thế nào, chắc cũng chẳng có gì
thay đổi, anh đã quá quen với việc không có cô ở bên cạnh rồi. Đối với Tiểu Vũ,
càng ngày càng quen với việc có được cô. Hắn thường hôn trộm cô giữa chốn đông
người, ngay lúc cô còn đang ngỡ ngàng thì hắn lại đánh trống lảng như không có
chuyện gì quay sang chồ khác, khiến An An cảm thấy tất cả giống như ảo giác;
khi nắm tay, hắn cũng bất ngờ ôm eo, kéo đầu cô vào vai hắn giống như những đôi
yêu nhau khác; lúc dạo phố hắn sẽ lặng lẽ từ phía sau nhét vào tay cô một thứ
gì đó, có thể là một món đồ nho nhỏ cô vừa xem nhưng không mua.

Mỗi đêm nhớ lại những hành
động lén lún đó của hắn, cô luôn cảm thấy ấm áp. Thì ra yêu cuồng nhiệt là thế,
luôn có những hành động trẻ con. Bỏ mặc những người xung quanh, nếu thế giới
này chỉ còn hai người th biết mấy.

Lần nào cũng vậy, khi về
đến nơi Tiểu Vũ đều ở trong phòng tắm gọi điện cho cô, thỉnh thoảng vọng lại
tiếng nước chảy, chắc là sợ bạn cùng phòng nghe thấy nên cố ý mở vòi nước giống
như đang tắm. Cô nằm trên giường, cầm điện thoại lắng nghe âm thanh từ bên kia
truyền tới. Thật không ngờ, bình thường lạnh lùng như thế, vậy mà suốt ngày nói
những lời âu yếm với cô. An An xót tiền điện thoại, thường giục hắn nói ít đi,
mau tắt máy, nhưng Tiểu Vũ không thèm để ý, còn hận giá như không phải ngủ,
than thở ban ngày đã mất tám tiếng để đi đào tạo, nên khi nhớ không thể gặp được.
Buổi tối mới chỉ được ở bêncô một chút đã phải chia tay rồi. Hắn hay cố ý làm
nũng nói không muốn ngủ, nên cô cứ phải nhỏ nhẹ dỗ dành, chẳng khác gì một cậu
nhóc đòi mẹ kể chuyện xong mới chịu lên giường.

Thời gian cứ như vậy trôi
qua trong sự quấn quýt và say mê. Một tuần cũng sắp hết, ngày mai đã là Chủ
nhật rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận