Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Không biết mình về khách
sạn bằng cách nào, An An

gồi trên giường đầu óc
vẫn còn trống rỗng. Mọi thứ diễn ra như một giấc mơ, nhưng những rung cảm và
hồi hộp ban nãy lại quá chân thực. Bất giác cô đưa tay lên môi mình, cảm giác
mềm mại của đôi môi hắn khiến trái tim cô vẫn đang loạn nhịp.

Cô ngây ngất ngả ra
giường, nhắm mắt lại, tâm trí hỗn loạn, nh tới ánh
mắt hắn lúc kiềm chế dục vọng, cô biết Tiểu Vũ rất khổ sở, chấp nhận sự giày vò
đến vậy đơn giản chỉ vì cô. Hắn luôn nói không quan tâm đến người khác, nhưng
lần nào cô cũng ngạc nhiên khi phát hiện ra sự dịu dàng chu đáo của hắn, nó
tình cờ lặng lẽ vây lấy tâm trí An An, xâm nhập vào tâm can khiến cô đắm chìm
không cách nào thoát ra được.

Ông trời ơi, cứu tôi với!
Phải làm thế nào đây mới có thể yêu hắn, mới có thể đáp ứng những điều hắn
muốn? Đôi chân mệt mỏi, tự ôm lấy mình, nhìn ra phía biển thămthẳm ngoài xa
kia, cô rất muốn toàn tâm toàn ý đáp lại tình cảm của con người này, nếu như thật
sự có thể, cô sẽ dành cho Tiểu Vũ nhiều yêu thương hơn để bù đắp lại những tình
cảm mà hắn đã mất đi trong quá khứ.

Trong khoảng thời gian
này hãy lãng quên tất cả mọi thứ, đây là Đại Liên, nơi thuộc về hắn và cô. Đừng

nghĩ đến những trách nhiệm đáng ghét kia, hãy cứ vui vẻ sống hết một tuần này,
mặc cho tương lai xảy ra bất cứ chuyện gì.

Trong bóng tối An An nở
nụ cười kiên định, vứt bỏ muộn phiền, đây là hạnh phúc mà họ đã đánh cắp của
Thượng Đế, chỉ cần ở bên hắn, và tận hưởng những ngọt ngào chỉ thuộc về hai
người.

Trong một căn phòng tối
đen khác, Tiểu Vũ lặng lẽ ngồi dựa vào đầu giường, tay cầm điếu thuốc, căn
phòng tỏa đầy khói, hắn lại mất ngủ. Hôm nay anh chàng đồng nghiệp cùng phòng
sang phòng bên đánh bài, chỉ còn một mình hắn thẫn thờ ngồi đây. Trong đầu chỉ
toàn là hình bóng cô, đôi môi ngọt ngào, cơ thể mềm mại và vành tai nhỏ nhỏ
đáng yêu đó.

Một buổi tối diễn ra như
trong phim, những hình ảnh tái hiện lại trong đầu, cảm giác như cơ thể hắn lại
không thể kìm nén nổi. Nhớ tới tiếng rên quyến rũ từ đôi môi mọng đỏ bật ra
kia, hắn khẽ cười, lúc tên hắn được cô thì thầmcảm giác thật vô cùng tuyệt
diệu.

Khát vọng trong lòng hắn
không hề giảm bớt khi được cô chấp nhận, ngược lại nó còn mãnh liệt hơn, giống
như thuốc phiện, càng nếm trải bao nhiêu thì càng đòi hỏi bấy nhiêu.

Đôi mắt trầm lắng cụp
xuống, cảm giác nhớ nhung giày vò này đến lúc nào mới có thể dừng lại.

Hai người đề nghĩ rằng
sau đêm nay khoảng cách giữa họ sẽ thu hẹp lại, mà Thượng Đế cũng ngầm chấp
thuận để hai người lặng lẽ tận hưởng cảm giác hạnh phúc chỉ thuộc về nhau.
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý muốn. Hạnh phúc ngắn ngủi như một
giấc mơ, khi bình minh ló rạng vào buổi sớm mai, lúc bạn còn đang nhớ nhung lưu
luyến thì nó sẽ lặng lẽ ra đi. Sự mất mát đó có thể đánh tan một giấc mơ đẹp.

Sáng sớm hôm sau, An An
còn chưa tỉnh dậy thì chuông điện thoại của Minh Minh vang lên. Cái giọng nói
mệt mỏi ấy truyền tới khàn đặc: “Mama, gấu không vui, mấy cô em hôm qua xấu
quá, còn xấu hơn cả em cơ”. Nghe cái âm thanh ngỡ như xa lạ nhưng hết sức quen
thuộc này, trái tim cô chùng xuống, nằm trên giường im lặng nghe anh phàn nàn,
giọng nói như vẫn đang chuếnh choáng: “Anh chơi suốt đêm à? Lại không ngủ hả?”.
Trái tim cô vẫn khôngthể nhẫn tâm dù biết chỉ những lúc buồn chán anh mới nhớ
tới mình, biết vậy nhưng không kìm được an ủi anh.


“ừm ừm, cún ngốc không ở
nhà, chơi chẳng vui chút nào.” Cô nghe giọng anh trách, không nén được cười
khổ, phải chăng khi cách xa mới nhận ra được mình từng có một người ở bên cạnh.

“Được rồi, cuối tuần mama
về, chẳng phải anh đang ở ngoài sao? Cũng không về được mà.” Cô cố ý đề cập đến
điều đó, khoảng cách luôn tồn tại, lẽ nào vì chuyến đi này nên nó mới trở nên
rõ ràng hơn?

“Không vui, không nói
nữa, cún ngốc đúng là chán ngắt”, rồi anh tắt máy.

Nhìn màn hình điện thoại
tối dần rồi tắt hẳn, trái tim cũng như chìm xuống đáy, An An từ từ ngồi dậy,
chân trần bước xuống giường, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy biển thấp
thoáng ngoài xa. Cơn gió ban sớm thổi tới, cái lạnh như thấm từ lòng bàn chân
từ từ truyền lên đến đỉnh đầu. Cô ôm lấy bờ vai, thì ra bản thân không hề chạy
trốn, vẫn nghĩ nơi đây là bầu trời hạnh phúc riêng của cô, nhưng dường như ông
trời đã không nghe thấy lời thỉnh cầu đó, ngay khi cô vừa chạm tay tới hạnh
phúc thì đồng thời lại kéo cô trở về với thực tại đầy tàn khốc. Đúng thế, cô có
quyền gì được tận hưởng hạnh phúc chứ? Bản thân mìnhchẳng phải còn đang ràng
buộc với người khác sao? Từ trong đáy mắt của An An hiện lên nỗi đau khổ sâu
xa, hạnh phúc quả thật luôn quá ngắn ngủi.

Cả ngày đi đào tạo theo
giáo án, cố gắng kìm nén sự lo lắng trong lòng để giữ nụ cười, cô muốn mượn
công việc giải đáp thắc mắc của mọi người để quên đi mọi phiền não. Tinh thần
của học viên đang lên rất cao, họ tham gia từ đầu đến cuối các trò chơi để trải
nghiệm ý nghĩa thực sự của việc xây dựng một tập thể. Cô cũng tham gia cùng họ,
không để bản thân mình có chút nghỉ ngơi nào, sợ nỗi buồn sẽ ập đến ảnh hưởng
đến tâm trạng của cô.


Buổi đào tạo hôm nay diễn
ra rất suôn sẻ, lúc kết thúc Đồng chủ nhiệm từ tốn đi đến bên cô, nói nhỏ: “An
An à, tối nay cô rảnh không? G giám đốc Lưu nghe nói việc đào tạo đội ngũ nhân
viên gần đây có phản hồi rất tốt, nên muốn mời cô ăn tối, nói chuyện”. Cô vừa
thu dọn giáo án, vừa im lặng lắng nghe, ánh mắt đang cụp xuống không thể thấy
bất cứ biểu hiện cảm xúc nào trên gương mặt. Lúc ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng
rỡ không hiểu hiện lên từ lúc nào: “Đương nhiên là có rồi, người trong công ty
tôi cũng đi mà”.

Đột nhiên cô có chút lo
lắng khi phải đối diện với Tiểu Vũ, sợ rằng mình chẳng thể che giấu được tâm
trạng không vui hôm nay nếu đứng trước mặt hắn. “À, công tychúng tôi còn có anh
Tống và một số quản lý của bộ phận kinh doanh cũng đi”. Đồng chủ nhiệm vội trả
lời, đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Thế này nhé, xe đang đợi ở bãi rồi, tôi và cô
đi cùng luôn”. Cô khẽ cười gật đầu, cũng tốt, chí ít lúc này có thể trốn đâu đó
một lúc.

Sắp xếp giáo án và cất
máy tính xách tay xong xuôi, thấy Đồng chủ nhiệm đang đứng ngoài hành lang gọi
điện thoại, cô cũng bước tới bên cửa sổ rút di dộng ra. Do dự một lúc rồi nhắn
cho Tiểu Vũ một tin: “Tối nay có chút việc, không đi ăn cùng cậu được”. Nhìn
biểu tượng tin nhắn được gửi đi, tự nhiên lại thấy giống như trái tim cô, không
biết làm thế nào mới có thể quay lại được. An An thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, tại
sao ngay cả trời cũng oi bức, u ám đến vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận