Lăng Dương Tử cảm thấy tức ngực, "Phụt—" phun ra một ngụm máu đen, lúc này mới phát hiện thân kiếm kia đã đỏ lên, hóa ra là bị tẩm độc.
Đó là loại độc chuyên dùng để giết Ma tộc, tên là Ngũ Quỷ Ương Tâm...
"Chưởng môn sư huynh!"
"Bây giờ phải làm sao đây!"
Xung quanh hỗn loạn cả lên, chẳng ai bận tâm đến kẻ nghịch đồ xa xa kia.
Lăng Dương Tử ánh mắt trở nên lạnh lẽo, suy nghĩ Phong Tiêu chắc chắn đã biết điều gì đó, rồi lại lập tức khôi phục vẻ mặt hiền từ, đau lòng nói:
"Tiêu Nhi chắc chắn đã bị Yêu tộc mê hoặc, mau xem nàng có sao không, ta sợ cú đánh của ta không nhẹ đâu."
Quảng Dương Tử nghe vậy, hằn học nói:
"Sư huynh, nàng ta đã giết thẳng tới trước mặt huynh rồi, ta nghĩ giết ngay tại chỗ cũng không phải là quá đáng!"
Lăng Dương Tử trong lòng phiền muộn, hai mắt híp lại, Quảng Dương Tử thấy vậy không dám nói thêm, thổi râu trừng mắt chỉ huy đệ tử:
"Các ngươi mau đi xem Phong Tiêu."
Các môn phái khác sau biến cố vừa rồi đều xì xào bàn tán, lén lút quan sát.
Gần đây hành động của Thiên Kiếm Tông thật sự quá kỳ quặc.
Mấy đồ đệ của Lăng Dương Tử, Hạ Bất Minh đã mất tích nhiều ngày, Giang Ngọc Trần giết chết Giang Vân Mặc.
Còn Phong Tiêu, rõ ràng nàng nổi tiếng vì thương yêu tiểu sư muội, hôm nay lại còn bảo vệ Giang Ngọc Trần, rồi quay lưng lại đâm một kiếm vào chính sư tôn của mình.
Thiên Kiếm Tông này, chẳng lẽ tất cả đều bị tà ma ám rồi sao?
Những đệ tử kia vốn luôn bị Phong Tiêu áp chế, lúc này hả hê không thôi, thô lỗ xách người đang bất tỉnh dậy, còn cố tình lắc mạnh.
Cảm thấy chưa đủ, họ đang định vỗ mặt nàng thì bỗng cảm thấy một cơn đau nóng rát.
"Á—"
Cánh tay của một người bị một lực mạnh mẽ xé toạc, máu tươi phun xối xả.
Những người khác kinh hãi chạy tán loạn, kẻ còn lại run rẩy dùng tay còn lại ôm lấy vết thương, mồ hôi lạnh chảy ròng, nhìn lại thì Phong Tiêu đã biến mất.
Mọi người đều kinh sợ, chỉ thấy một người mặc bộ áo trắng, trên tay cầm một cánh tay đứt lìa, chính là cánh tay của đệ tử Thiên Kiếm Tông.
Người áo trắng ngực vẫn còn chảy máu, ném cánh tay đứt lìa kia xuống giống như vứt bỏ đồ bỏ đi.
Tay còn lại cẩn thận ôm lấy Phong Tiêu đang bất tỉnh, động tác vô cùng trân trọng.
Mọi người bị khí thế của hắn làm cho kinh hãi, đang ngờ vực không hiểu, thì thấy hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Dương Tử.
Là Giang Ngọc Trần.
Hắn dung mạo tuấn tú, tóc đen như mực, nhưng không còn vẻ thanh nhã xuất trần như trước.
Ánh mắt hắn đầy hận thù, phối hợp với bộ áo trắng còn nhuốm máu, khí thế âm u lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
Giống hệt như Ngọc Diệt Tu La từ địa ngục bò lên.
Lăng Dương Tử nhíu mày, giơ tay định tấn công trước mặt hắn, đột nhiên cảm thấy Kim Đan bị những sợi tơ mỏng quấn quanh, từ từ siết chặt lại.
Ngọc Cương Mão lập tức vỡ nát, Ngũ Quỷ Ương Tâm thật sự bá đạo như vậy...!Lăng Dương Tử nghiến răng, chậm rãi buông tay xuống.
"Giang Ngọc Trần, ngươi còn mặt mũi trở về đây!"
Quảng Dương Tử giận đến mức thịt rung lên, đệ tử của ông ta như tìm được chỗ dựa, vừa khóc vừa chạy tới,
"Xin sư tôn làm chủ cho ta!"
Nhìn đệ tử vô dụng và không có tiền đồ của mình, Quảng Dương Tử càng thêm bực tức, trừng mắt liếc hắn một cái, rồi bước về phía trước, tay lật ra bản mệnh phi kiếm.
Trưởng lão Thái Thanh Cung trong lòng nghĩ, tới thật đúng lúc.
Vừa nãy để hắn chạy mất, còn chưa biết phải giải thích với chưởng môn thế nào.
Theo sau cũng vội vàng triệu hồi bản mệnh pháp bảo.
Các môn phái khác cũng lập tức noi theo, tức thì các loại pháp khí, trận pháp từ bốn phía ập tới, tầng tầng lớp lớp bao vây người nọ.
Lăng Dương Tử vẻ mặt tỏ ra chính nghĩa lẫm liệt, nhưng trong lòng thì hả hê.
Tiểu tử kia không giống như Phong Tiêu, nhìn trận thế này, hắn chắc chắn không thoát được.
Giang Ngọc Trần thấy Thái Thanh Cung đi đầu tàu gương mẫu, đôi mắt đầy hận thù dần dần nổi lên sương đỏ, đôi tai bắt đầu nhọn ra, gương mặt cũng dần trở nên dữ tợn.
Ngay lúc đó, hắn nghe thấy người trong lòng khẽ rên một tiếng, dường như bừng tỉnh, lập tức khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Chỉ thấy người đứng giữa vòng vây, không biểu cảm, vung tay áo lên.
Trưởng lão Thái Thanh Cung ở gần, sợ hãi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, Giang Ngọc Trần và Phong Tiêu đã biến mất.
Các pháp bảo đỉnh cấp của các môn phái lại không thể giam giữ nổi một yêu tộc đang bị thương.
Mọi người náo loạn.
Lăng Dương Tử thở dốc, chỉ cảm thấy máu trong người đang chảy ngược lên đỉnh đầu.
*****
Gió như mang theo máu, Giang Ngọc Trần di hình hoán ảnh, cảm thấy trong cổ có vị tanh ngọt.
Khi nhìn thấy thứ trong tay là Long Ngâm Kiếm, hắn đã biết đại sự đã hỏng.
Bản mệnh kiếm tương đương với mệnh môn, vậy mà lại trao cho hắn, hành động này sao có thể khiến người ta yên tâm?
Chớp mắt, hắn đã đến Cô Hoạch Sơn, Giang Ngọc Trần cuối cùng cũng rảnh rỗi cúi đầu nhìn người trong lòng.
Người lúc nào cũng sống động kia giờ đang nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt, máu bên khóe miệng nhuộm đỏ áo trắng.
Giang Ngọc Trần run rẩy tay đi thăm dò nội tức của nàng.
Kim đan tuy vỡ, nhưng vẫn còn kịp.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy đôi chân mềm nhũn.
"Hoan nghênh tôn thượng trở về."
Giải Trĩ canh giữ trước Yêu Nguyệt Động Phủ, thấy yêu vương trong lòng ôm một nữ tử, thần sắc khẽ biến, trong lòng hiếu kỳ nhưng không dám hỏi nhiều.
Giang Ngọc Trần bảo vệ Phong Tiêu, bước nhanh vào trong,
"Mau gọi Tứ Thần Hóa Thân đến, bày Xá Linh Trận."
Giải Trĩ * trong lòng chấn động, vội vàng ứng tiếng rồi giương cánh bay đi.
*giống trâu mà không phải trâu
Phong Tiêu trong màn đen vô tận cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, đột nhiên thấy một ánh sáng, nàng mơ màng bước theo ánh sáng đó.
"Sư tỷ."
Sương mù tan đi, Vân Mặc mặc một bộ đồ trắng, đứng trên Vãn Lai Phong, trong mắt chứa đựng nụ cười dịu dàng đang vẫy tay với nàng.
"Tiểu sư muội..."
Phong Tiêu thấy nàng cười vui vẻ, nhưng chỉ cảm thấy buồn bã, nước mắt không khỏi lăn dài.
Cảm thấy sự ẩm ướt trên mặt, nàng quay lưng lại lau vội.
"Sư tỷ, bảo vệ tốt bản thân nhé." Vân Mặc đột nhiên tiến đến gần, bàn tay nhỏ xòe ra, trong lòng bàn tay là một viên Ngọc Cương Mão.
Đó là pháp bảo nàng tặng cho Vân Mặc.
Lúc nguy cấp có thể coi như một mạng thứ hai.
Trên trời dưới đất, chỉ có một viên.
Kiếp trước khi thấy thứ này rơi ra từ ngực Lăng Dương Tử, nàng chỉ muốn xé xác lão già đạo mạo giả nhân giả nghĩa kia.
Phong Tiêu bừng tỉnh, trừng lớn mắt.
Ngọc Cương Mão! Liệu Ngũ Quỷ có có thể có tác dụng không?
Trong lòng đang lo lắng, Vân Mặc nhẹ nhàng đẩy nàng một cái, nàng chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, nhìn lại thì thấy mình đang trôi dần ra khỏi Vãn Lai Phong.
Thần hồn trở về, Phong Tiêu vẫn còn ngỡ ngàng, môi cảm nhận được sự mềm mại mang theo khí lạnh như tuyết, hình ảnh kỳ lạ bất chợt hiện lên trong đầu nàng.
Một con dị thú hình dạng như con trâu, lưng phủ đầy lông dài, trán có sừng, miệng ngậm một nhánh cỏ Lam Xa Bách Ý bước tới.
Nó cung kính cúi người xuống, miệng thốt lên tiếng người: "Tôn thượng, đã hái được vật này."
Con trâu kỳ lạ này trông giống hệt như con Kỳ Lân, mà người nó đang nói chuyện chính là tiểu sư đệ của nàng.
Tiếp đó, nàng lại thấy tiểu sư đệ gật đầu, nhận lấy linh thảo rồi đưa đến trước ngực một nữ tử áo trắng bên cạnh.
Ánh sáng nhẹ nhàng ẩn vào trong cơ thể của nữ tử, tiểu sư đệ cúi đầu hỏi: "Có cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Nữ tử ấy ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, mỉm cười nói, "Quả nhiên không còn đau nữa, cảm ơn Tiểu Cửu."
Hả? Sao ta lại có thể nhìn thấy chính mình?
Phong Tiêu nhíu mày, mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt anh tuấn của sư đệ đang gần sát nàng, chính là đang truyền linh khí cho nàng.
Giang Ngọc Trần thấy nàng đã tỉnh, hơi thở có chút ngưng lại, nhưng sau đó liền tỏ ra như không có gì, lùi lại một chút.
"Sư… ngươi vừa rồi thất hồn lạc phách, cần linh khí để ổn định lại."
Phong Tiêu không để tâm gật đầu, linh khí tụ ở miệng, đan thành rồi hòa khí, truyền linh khí qua miệng là cách nhanh nhất để giúp người khác hồi phục.
Nàng ngồi dậy chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là ngực.
Cú đánh của Lăng Dương Tử đã dồn hết toàn bộ linh lực vào, nàng cứ tưởng Kim Đan của mình chắc chắn sẽ bị đánh vỡ.
Không ngờ được lại còn sống sót.
"Đây là đâu?"
Phong Tiêu mơ màng nhìn xung quanh, nơi này không rộng lắm, đồ đạc cũng không nhiều, chỉ có một cái bàn đá, ghế đá, cộng thêm chiếc giường ngọc dưới thân nàng.
Đơn giản, không cầu kỳ.
Tường được lắp một vòng Dạ Minh Châu, ánh sáng dịu nhẹ khiến nơi tĩnh lặng trở nên bình yên.
Giang Ngọc Trần ngồi cạnh nàng, bình tĩnh nói:
"Đây là Yêu Nguyệt Động phủ."
Nơi ở của yêu vương? Tiểu sư đệ đã đưa nàng về nhà hắn?
Hiểu được nguyên nhân, Phong Tiêu lo lắng sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm, vội vàng hỏi:
"Ngươi sao lại quay về?"
Nghĩ nàng tức giận, Giang Ngọc Trần cúi đầu không nói.
Phong Tiêu lo lắng kiểm tra vết thương trên cơ thể hắn, chỉ thấy trên ngực còn lưu lại những vết máu.
Rõ ràng, nơi duy nhất bị thương chính là chỗ nàng đâm.
Phong Tiêu cảm thấy áy náy, sờ sờ mũi mình, nhưng lại vô tình động đến chỗ đau, khiến nàng phải nhăn nhó vì đau.
"Hiện tại không thể động đậy."
Một luồng khí trong trẻo như sương bao phủ, Giang Ngọc Trần tụ linh khí trong lòng bàn tay, từ từ xoa dịu cơn đau.
Phong Tiêu ngoan ngoãn nằm yên, không dám động đậy, nhìn tiểu sư đệ lạnh lùng như trước, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Kiếp trước khi hắn bị đưa đến Thái Thanh Cung, ánh mắt ngày thường lạnh lùng hờ hững luc đó nhìn nàng tràn ngập bi thương.
Cảnh tượng đó như một mũi tên đâm vào trái tim nàng, mỗi lần nghĩ đến đều khiến nàng rất hối hận.
Nhìn hắn vẫn giữ hình dáng như trong ký ức, nàng cảm thấy ít nhất đã làm đúng một việc khi sống lại.
"Tiểu Cửu, Lăng Dương Tử là Ma Vương, nên ta đã dùng Ngũ Quỷ Độc đâm hắn.
Nhưng độc đó có thể không có tác dụng, hắn… đã giết Vân Mặc, trên tay còn có Ngọc Cương Mâu."
Nghe thấy cách xưng hô lâu ngày, Giang Ngọc Trần như trở về thời kỳ trước, vô thức gật đầu.
Khi mới gia nhập môn phái, hắn là người nhỏ tuổi nhất, đúng vị trí thứ chín.
Một nhóm trẻ em đều sợ sệt, lo lắng sợ phạm sai lầm.
Lúc đó, sư tỷ cũng còn nhỏ, nhưng lại mải mê chạy nhảy khám phá khắp núi, không sợ các trưởng lão và sư tôn…
Phong Tiêu nói ngắn gọn, thấy hắn bình thản, đột nhiên cảm thấy, “Ngươi đã sớm biết?”
Giang Ngọc Trần lấy lại tinh thần, thấy trán nàng toát mồ hôi, quay đầu nhìn ra ngoài Động phủ,
"Dù không biết hắn là Ma Vương, nhưng biết rằng Giang Vân Mặc là do hắn hại."
Phong Tiêu càng thêm hận bản thân, sư đệ biết sự thật, nhưng lại bị vây hãm bốn phía, cô lập không có ai hỗ trợ.
Nàng không chỉ làm hắn bị thương mà còn nói những lời đó…
"Nếu ta phát hiện sớm hơn…"
Vân Mặc cũng sẽ không có việc gì, hắn cũng sẽ không bị vu oan.
Tại sao kiếp trước nàng lại ngốc nghếch như vậy, tại sao không thể sống lại sớm hơn một chút?
"Không phải lỗi của ngươi."
Giang Ngọc Trần nhẹ nhàng nói, ánh mắt còn thấy người kia đưa tay lại gần, không khỏi nín thở lại.
Vết máu trên ngực sư đệ quá rõ ràng, khiến nàng không kìm được mà kiểm tra, khi nhìn thấy, nàng nhíu mày.
Dù nàng đã kịp thời rút tay, nhưng mũi kiếm đã chọc vào.
Dù là Long Ngâm Kiếm, dù sư đệ là Yêu Vương, vết thương nhẹ này giờ mới bắt đầu kết vảy.
Không biết đứa nhỏ này bị thương như thế nào mà vẫn mang nàng rời khỏi Thiên Kiếm Môn.
Phong Tiêu cảm thấy hối tiếc, đau lòng nhìn Giang Ngọc Trần,
"Là lỗi của ta, Tiểu Cửu, xin lỗi.
Vết thương còn đau không?"
Sư tỷ đặt tay lên ngực hắn, Giang Ngọc Trần ngẩng đầu lên, trầm tư.
Dưới ánh sáng mờ ảo, môi nàng mở ra khép lại, nhưng hắn không nghe rõ nàng đang nói gì.
Chỉ cảm thấy lúc này thế giới yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập như trống.
Quá ồn ào… Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhảy lên tay người này.
Giang Ngọc Trần đột ngột đứng dậy.
Phong Tiêu rút tay lại, cảm thấy miệng ngậm đắng nhưng cảm thấy mình xứng đáng với điều đó.
Lẽ ra phải che chở và bảo vệ, nhưng giờ lại trở thành kẻ xấu, ai có thể cảm thấy dễ chịu được?
Chờ khi sư đệ không còn chán ghét nàng nữa, nàng sẽ xin lỗi thật sự.
Trong im lặng, hai người cùng chìm trong suy nghĩ, một người thì áy náy không yên, một người thì kìm nén cảm xúc.
Lúc này, một con xích ngưu chậm rãi bước vào, miệng cầm một cây linh thảo lá xanh biếc, cúi người chào Giang Ngọc Trần, nói:
"Tôn thượng, đã hái được vật này."
Tại sao lại cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc như vậy.
Chưa kịp nắm bắt ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Giang Ngọc Trần cầm cây Bách Ý Thảo, nhẹ nhàng ấn vào ngực nàng.
Bách Y Thảo phát ra ánh sáng mờ ảo, từ từ hòa vào trong cơ thể nàng.
Nàng cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, linh khí lưu động không còn cản trở.
Thầm thở dài, quả nhiên Bách Ý Thảo là vật trị thương tuyệt vời.
Giang Ngọc Trần thấy sắc mặt Phong Tiêu dễ chịu hơn, trong lòng mới yên tâm, nhẹ nhàng hỏi:
"Có cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Nghe thấy sự quan tâm của sư đệ, nàng cảm thấy ấm lòng, ngẩng đầu cười nói:
"Quả nhiên không còn đau nữa, cảm ơn Tiểu Cửu."
Nói xong, Phong Tiêu ngẩn ra.
Cảnh tượng vừa rồi bỗng dưng trùng khớp, trong chớp mắt, nàng phóng xuống giường, khiến Giang Ngọc Trần hoảng hốt bước lên phía trước,
"Sư tỷ bình tĩnh, hiện tại không phải lúc báo thù."
Hắn trong lúc hoảng loạn quên mất không nên gọi sư tỷ nữa, nàng vốn dĩ là người mạnh mẽ, yêu ghét rõ ràng, nên hắn không muốn nói nhiều về Lăng Dương Tử.
Giang Ngọc Trần ánh mắt u sầu, đúng vậy, nàng yêu thương Giang Vân Mặc như thế, chắc chắn không muốn chờ thêm một phút giây nào nữa.
Hắn cao lớn đứng thẳng không để lại dấu vết mà dịch bước chân chắn ở lối ra khỏi của động phủ.
Dù bị sư tỷ ghét bỏ, hắn cũng không thể để nàng ngay lập tức đi tìm báo thù.
"Lăng Dương Tử để ta đi giết, ngươi đừng..."
Giang Ngọc Trần nhẹ nhàng khuyên, chỉ cảm thấy vết thương âm ỉ đau.
"Tiểu Cửu, ta có thể hôn ngươi một cái không?"
Hắn đang nói dở, như thể nghe thấy điều gì không thể tin nổi, ngẩng đầu lên đầy mơ hồ.
Đôi mắt nàng lấp lánh như sao, dù bị thương vẫn không che giấu được khí thế anh hùng, như ánh sáng chiếu rọi trong động phủ tối tăm.
Đúng là sư tỷ của hắn, nhưng “Hả?”
Phong Tiêu thấy Giang Ngọc Trần vẻ mặt ngơ ngác, trông rất đáng yêu, không khỏi bước tới hai bước, nâng mặt hắn lên rồi hôn vào môi hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...