Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào!


[...]
Tử Phong sững người trước câu nói của cô.

Những tấm ảnh về Điềm Điềm được gửi đến, anh đã cho người tìm kiếm thông tin của người gửi.

Truy đuổi ngày đêm mới tóm được hai tên trong số đấy.

Chính là Lão Hổ và Lão Mộc.

Công nhận họ rất lì đòn, cứng đầu.

Dù Tử Phong có dùng hình tra tấn thế nào thì bọn họ cũng không chịu khai ra tung tích của người còn lại.

- Anh với cô ấy cũng đã...với nhau rồi còn gì, hức
Cô thậm chí còn cho rằng Tử Phong và Linh Chi đã làm chuyện đó với nhau.

Làm sao mà anh có thể phân biệt thật giả ngay lúc ấy được cơ chứ.

Điềm Điềm uất nghẹn không nói nên lời.

Cô quơ tay lung tung để biểu thị ý mình muốn nói.

- Ngốc...đừng có suy diễn lung tung.

Anh và người phụ nữ ấy không có xảy ra chuyện gì hết.

Ngay sau lễ đám cưới anh đã nhận ra cô ta không phải là em rồi.

Tấm thân này chỉ để mỗi Điềm Điềm chà đạp thôi.

Điềm Điềm nửa tin nửa ngờ.

Linh Chi có khuôn mặt giống y đúc với cô cơ mà.


Cũng phải tốn một khoảng thời gian để nhận ra điểm khác biệt giữa tính cách của hai người chứ.

- Bằng cách nào mà anh lại có thể...!
Tử Phong chỉ cười trừ, không lẽ bây giờ anh lại nói mình phân biệt dựa vào size ngực sao? Thôi thì đành chôn vùi bí mật này vậy.

Có những thứ không nên biết sẽ tốt hơn.

- Nhưng mà...em nghĩ anh xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn em.

Bởi, bởi vì vào ba năm trước em đã...!
- Suỵt...!
Tử Phong dùng ngón tay đặt lên môi cô, ngăn không cho Điềm Điềm nói thêm một lời nào.

- Anh biết em muốn nói cái gì...nhưng anh không quan tâm chuyện đấy.

Không vì em đã mất đi
' tấm màng mỏng ' đó mà bỏ mặc, quay lưng với em.

Đó chỉ là sự cố ' nho nhỏ ', chính Điềm Điềm cũng không muốn như vậy mà, phải không?
Điềm Điềm không ngờ người đàn ông này có thể cao thượng đến vậy.

Sẵn sáng chấp nhận, yêu thương cô.

Thế nhưng cô vẫn còn e ngại, mặc cảm với cơ thể của mình lắm.

Anh một thân như ngọc, còn cô thì đã bị vấy bẩn.

- Nhưng mà.

Tử Phong ngay lập tức cắt lời Điềm Điềm.

- Không có nhưng nhị cái gì hết.

Em định bỏ mặc anh một lần nữa sao? Em có biết trong mấy năm qua tôi đã khổ sở như thế nào khi không có em bên cạnh không? Tôi như biến thành một thằng điên.

Thế mà bây giờ tìm thấy em rồi, thì em lại luôn muốn đẩy anh ra xa.

Như vậy liệu có công bằng đối với anh không Điềm Điềm?
Tử Phong nói ra một tràng, nước mắt cũng bắt đầu rưng rưng, lưng tròng.

Anh xoay người bước xuống giường, tính đi ra khỏi phòng thì phía sau có một vòng tay bé nhỏ vòng qua ôm anh từ phía sau.

Điềm Điềm gục mặt vào tấm lưng vững chắc của Tử Phong, nói.

- Em xin lỗi, em...em chỉ sợ anh chê em mà thôi.

Em cảm thấy rất mặc cảm, anh cho em rất nhiều thứ thế mà em không có cái gì để đáp lại anh cả.

Tử Phong đột nhiên xoay người lại, ôm chặt lấy Điềm Điềm sau đó ngã người xuống giường.

Anh gục mặt vào hõm cổ của cô mà oà khóc.

- Anh thật sự không có chê.

Sao em cứ không chịu tin chứ.

Anh năm nay đã ba mươi mốt, ba mươi hai, ba mươi ba tuổi rồi.

Anh sắp già rồi còn em lại đang trong độ tuổi xanh mơn mởn.


Anh còn đang lo sợ em chê anh đây này.

Lúc nãy nếu tên nhóc kia không gọi em là chị thì anh còn tưởng tên đó là trai mới của em...anh rất buồn.

Tử Phong chưa bao giờ điều tra về Doãn Thần, anh gặp cậu ta một lần duy nhất khi Tử Tần dẫn hai mẹ con họ về nhà.

Lúc đấy tên nhóc mới chỉ có ba tuổi, đến nói còn chưa rõ chữ.

Vậy mà giờ hắn lớn quá, anh không tài nào nhận ra.

Tử Phong vừa dãy nảy khóc lóc, vừa kể lể như một đứa trẻ.

Anh như giải toả hết những giọt nước mắt, buồn tủi mà mình phải đè nén trong ba năm qua.

Nước mắt nước mũi đã ướt ẩm cổ áo của Điềm Điềm.

- Em sẽ không như vậy nữa.

Em xin lỗi, anh khóc nữa là em khóc theo đó.

Điềm Điềm vừa nói vừa vuốt tóc của anh.

Cô cũng khổ sỡ đau kém gì anh.

Anh chỉ tổn thương về mặt tinh thần nhưng Điềm Điềm lại tổn thương đến cả thể xác.

Trải qua vô số căn bệnh về tâm lý, thế mà chỉ cần gặp lại anh.

Những căn bệnh ấy như được chữa khỏi.

Có lẽ vì anh là người cô yêu, cho nên anh là người khác giới duy nhất mà cô không thấy sợ.

- Điềm Điềm.

Tử Phong dùng giọng nói nhõng nhẽo, gọi tên cô.

- Hả?
- Điềm Điềm, nếu anh không buông tay thì em cũng đừng buông tay có được không? Anh sợ cảm giác cô đơn, một mình, không có niềm vui lắm rồi.

Híc.

Điềm Điềm không đáp mà chỉ gật đầu.


Tử Phong trở người, nằm sang bên cạnh.

Kéo Điềm Điềm vào trong lòng.

Tham lam hít lấy mùi hương trên có thể cô.

Điềm Điềm vốn sau chuyện đó, rất nhạy cảm.

Hơi cựa quạy, tránh né.

- Nằm yên, anh muốn ngủ.

Từ lúc lạc mất Điềm Điềm, Tử Phong không có một đêm nào ngủ ngon cả.

Lúc gì giật mình lúc nửa đêm, lúc thì thiếu hơi cô mà không ngủ được.

Phải dùng cả thuốc ngủ để vào giấc.

Nghe được tiếng thở đều đều của Tử Phong ở trên đỉnh đầu.

Điềm Điềm cũng nằm yên là gối ôm cho anh.

Rồi cũng chợp mắt, dần dần rơi vào ảo mộng.

Tử Phong phía trên vẫn chưa ngủ.

Anh ngắm nhìn người con gái trong lòng, trên môi nở một nụ cười gian manh, thoả mãn khi đã đạt được mục đích.

Đối với Tử Phong mà nói vứt bỏ cả liêm sỉ, lòng tự tôn của bản thân, hay sử dụng một chút quỷ kế hèn mọn nhưng giữ được vợ thì có gì mà sai? Để vụt mất người mình yêu thương đó mới là sai lầm lớn nhất mà những người đàn ông thường phạm phải.

- Điềm Điềm, cả đời này em đừng mong rời xa khỏi vòng tay của anh!
Like - Theo Dõi - Vote cho tui nha!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui