Sự Chiếm Hữu Ngọt Ngào!


Điềm Điềm vừa đi vừa lẩm bẩm gọi tên Tử Phong.

Cô cứ đi, cứ đi mặc kệ mình sẽ đi đến đâu.

Bây giờ cô đâu còn tâm trí để quan tâm đến những thứ xung quanh.

Đi theo quán tính thì Điềm Điềm cũng đã dần ra đến đường cái lớn.

Quần áo rách bươm, tóc tai bù xù, khuôn mặt lem luốc, những vết thương trên má vẫn đang rỉ máu.

Lúc Điềm Điềm đang băng qua đường thì từ xa có một chiếc ô tô chạy đến.

Người lái xe không có ý định giảm tốc độ mà còn dẫm ga mạng hơn.

Đây rõ ràng là muốn giết cô mà.

Điềm Điềm không né, không tránh.

Cứ đứng im đấy chờ đợi chiếc xe đó đến đâm mình.

Bây giờ cô sống cũng đâu còn ý nghĩa gì.

Với cái thân thể dơ bẩn này liệu Tử Phong vẫn sẽ chấp nhận cô sao?
Dù có đi chăng nữa thì cô cũng không còn mặt mũi nào để gặp anh.

Nhưng mà có lẽ bây giờ anh đang rất hạnh phúc với lại người đã giả mạo mình rồi.

Rầm.

Đúng như Điềm Điềm dự đoán, chiếc xe đã đâm thẳng vào cô.

Điềm Điềm bị hất văng lên không trung, sau khi tiếp đất thì đầu cô bị va mạnh xuống mặt đường.

Máu tươi chảy ra bao phủ khắp gương mặt Điềm Điềm.

Máu chảy vào mắt, làm mắt cô nhoè đi.

Dần dà rơi vào trạng thái hôn mê.

Tạm biệt anh! Tử Phong.

Chiếc xe sau khi tông phải Điềm Điềm cũng đâm vào gốc cây gần đấy.

Trong xe im lặng, không hề có động tỉnh gì.


Dường như người lái xe cũng vì va chạm nhẹ mà tạm thời ngất đi.

Bây giờ đã rất tối, nơi này lại vắng vẻ, quạnh hiu.

Thỉnh thoảng mới có người qua lại.

Cho nên ở đây thường xuyên xảy ra các vụ giết người, cướp bóc, cưỡng hiếp.

Một lúc sau, cánh cửa ô tô mở ra.

Từ trong xe Dương Mẫn ôm đầu, khập khiễng bước ra.

Cô ta dùng điện thoại để chiếu sáng nheo mắt quan sát mọi thứ xung quanh.

Khi thấy một người phụ nữ nằm bất động trên đường, máu me khắp người thì Dương Mẫn hét toáng lên.

Trong lòng bắt đầu lo sợ, vì hôm nay Dương Mẫn phải đi dự tiệc sinh nhật của bạn ở thành phố T.

Nhưng muốn đi đến đấy thì bắt buộc phải đi qua con đường này.

Mấy hôm trước bị Khương Đình khiển trách, cô ta mang nỗi ấm ức này đến bây giờ.

Hôm nay tâm trạng lại không tốt, Dương Mẫn lỡ quá chén,
Trong lúc lái xe bị men rượu điều khiển, cô ta không làm chủ được lí trí.

Đã tông phải Điềm Điềm.

Dương Mẫn lại gần hơn xem thử, thấy hơi thở của Điềm Điềm đã yếu dần.

Xem ra, Dương Mẫn vẫn còn có một chút lương tâm, gọi cấp cứu cho Điềm Điềm rồi leo lên xe chạy đi mất.

- Không phải lỗi của tôi, là cô tự nhiên đứng ở giữa đường.

Tôi chỉ có thể làm được như vậy thôi, còn lại phải dựa vào số phận của cô.

Dương Mẫn vừa chạy xe vừa lẩm nhẩm một mình.

Cô ta sợ rằng nếu ở lại lâu, một lát nữa cảnh sát mà đến thì cô ta sẽ phải ngồi tù.

[...]
Điềm Điềm được chuyển vào bệnh viện tầm trung trong thành phố - Cus.

Từ trong xe cấp cứu Điềm Điềm được đẩy ra.

Trên người cô không có chỗ nào là không có vết thương.

- Làm ơn tránh ra, bệnh nhân đang nguy kịch.

Y tá hô hoáng cho mọi người rẽ sang hai bên.

Điềm Điềm?
Trong đám đông ấy có một chàng trai trẻ đã nhận ra Điềm Điềm.

Không ai khác chính là Diệp Viên Tiêu.

Anh chen chúc để được ra bên ngoài.

Chạy theo xe băng ca có Điềm Điềm nằm trên đấy.

Khi Diệp Viên Tiêu đuổi đến kịp thì cô đã được chuyển vào trong phòng cấp cứu.

- Vui lòng ở bên ngoài chờ.

Y tá ngăn anh lại.

Bóng đèn trên phòng cấp cứu cũng được bật lên.

Đấy là ánh sáng hi vọng, một khi ánh sáng đấy tắt đi nghĩa là bệnh nhân bên trong đã không thể cứu chữa được nữa.

Diệp Viên Tiêu vào mấy tháng trước đã xuất sắc nhận được học bổng du học toàn phần ở Mỹ.

Anh hiện đang theo học ngành quản trị kinh doanh.

Viên Tiêu được Doãn Ngọc nhận làm con trai.

Bồi dưỡng anh thành một người thừa kế, bởi con trai bà ấy vẫn còn rất nhỏ, lại có đam mê về lĩnh vực nghệ thuật không hề thích làm những công việc liên quan đến lĩnh vực kinh tế - chính trị.


Hôm nay Viên Tiêu cảm thấy hơi nhức đầu đã đến bệnh viện lấy thuốc về uống.

Nào ngờ lại gặp được Điềm Điềm mà anh luôn mong nhớ trong hoàn cảnh này.

Đặc biệt hơn là cô còn đang đứng giữa bờ vực cái chết.

- Ai là người nhà của bệnh nhân?
Y tá từ trong phòng cấp cứu chạy ra hỏi.

- Tôi.

- Phiền anh vui lòng kí vào đơn cam kết phẫu thuật.

- Cô ấy bị sao vậy?
- Bệnh nhân phần đầu bị chấn thương nặng, dẫn đến tụ máu bầm trong não.

Cần phải mổ gấp.

Viên Tiêu nhanh chóng kí kết vào đơn cam kết phẫu thuật.

Sau đó đưa lại cho y tá.

- À báo trước cho người nha, phần tóc của cô ấy bị máu bết dính.

Để tiện cho việc phẫu thuật thì chúng tôi sẽ phải cạo hết tóc của bệnh nhân.

Y tá nói xong liền chạy vào trong phòng phẫu thuật.

Diệp Viên Tiêu nhắn tin cho Doãn Ngọc thông báo tình hình và địa chỉ bệnh viện.

Vì sau khi chồng mất, bà cũng dọn qua đây để định cư.

Khoảng mười lắm phút sau thì Doãn Ngọc đã có mặt trước phòng cấp cứu.

- Viên Tiêu, Điềm Điềm con bé sao rồi?
Sau khi nghe tin Điềm Điềm gặp nạn, Doãn Ngọc như chết đứng, thấp thỏm không yên.

Vừa đến nơi đã liên hỏi.

- Dì...yên tâm.

Cô ấy đang cấp cứu.

Sẽ không sao đâu.

Viên Tiêu đỡ bà đến dãy ghế ngồi chờ.

Doãn Ngọc bị bệnh tim, vì lo cho Điềm Điềm mà bà lên cơn khó thở, tim đập liên hồi.

Bà vội lấy hộp thuốc trong túi xách uống vào.

- Dì không sao chứ?
Viên Tiêu lo lắng hỏi.

- Không sao, sao không.


Bệnh già thôi.

Ca phẫu thuật kéo dài đến bảy tiếng đồng hồ.

Đến sáu giờ sáng hôm sau cửa phòng cấp cứu mới mở cửa.

Điềm Điềm được đẩy vào phòng hồi sức.

Đầu cô được quấn băng kín mít.

Chỉ để lộ ra khuôn mặt yếu ớt với những vết thương trên má.

Viên Tiêu lo lắng sau khi Điềm Điềm tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng của bản thân sẽ thế nào khi không còn tóc.

Nhưng với tình huống bắt buộc phải làm vậy.

Tóc còn có thể mọc lại, nhưng mạng sống thì chỉ có một.

Những y bác sĩ bước ra đều mang dáng vẻ mệt mỏi, rã rời.

Doãn Ngọc và Viên Tiêu đi đến hỏi han bác sĩ về tình hình của cô.

- Ca phẫu thuật rất thành công.

Chúc mừng người nhà bệnh nhân.

Ngoài vết thương ở đầu thì khắp người bệnh nhân đều có vết bầm tím nghi là bị xâm hại.

Nhưng vì chúng tôi không có chuyên môn trong việc này nên không có quyền kiểm tra cơ thể bệnh nhân.

Sau khi bệnh nhân tỉnh lại, có thể đưa cô ấy qua khoa phụ trách việc này kiểm tra cho chắc chắc.

Tôi xin phép.

Viên Tiêu và Doãn Ngọc nghe bác sĩ nói mà sững người.

Doãn Ngọc như gục ngã, bà ngồi bệt xuống nền ôm mặt khóc thương cho Điềm Điềm.

- Điềm Điềm...con tôi, tại sao ông trời lại đối xử với con bé như vậy cơ chứ.

Like - Theo dõi - Vote cho tui nha!
Từ đây đến tối nếu có thời gian thì mình viết tiếp!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui