Một tháng sau,
Mọi vết thương trên cơ thể Điềm Điềm cũng đã lành hẳn, được Tử Phong bôi thuốc thường xuyên nên cũng chẳng để lại một chút sẹo nào.
Chân của cô được anh đưa đi bệnh viện chụp CT vào tuần trước, bác sĩ cũng nói chân đã hồi phục hoàn toàn.
Về sau sẽ không còn đau nhức gì.
Nhưng vẫn phải chú ý đừng để bị chấn thương thêm lần nào nữa.
Tử Phong cũng vì cô đã thay đổi điều lệ của công ty.
Ngoại trừ Khương Đình ra thì không ai được phép lãng vãng ở tầng làm việc của anh khi không được chỉ định, phân phó.
Để tạo cho Điềm Điềm cảm giác an toàn khi đến công ty chơi, thì anh cũng đã bỏ luôn văn phòng làm việc cũ.
Chọn một căn phòng khác cách xa chỗ đấy làm nơi làm việc.
Nói văn phòng cho sang vậy thôi chứ thực chất nó như một nơi vui chơi cho mèo nhỏ.
Khắp phòng toàn là gấu bông, và đồ chơi, bánh kẹo của Điềm Điềm.
Đến nỗi hầu hết mọi vật dụng trong này đều phủ toàn màu hồng, chỉ duy nhất chiếc bàn làm việc của Tử Phong thì cô không động vào.
Vẫn là màu đen nguyên thủy của anh.
Cả tuần nay, ngày nào Điềm Điềm cũng theo anh đến công ty chơi.
Mấy lần trước thì cô vẫn còn hơi sợ sệch, ám ảnh vì chuyện cũ.
Nhưng rồi đi nhiều cũng quen, Điềm Điềm đã thoát ra được cái bóng tâm lý ấy.
Tử Phong gọi người đem lên một tách cà phê đen và một ly sữa nóng.
Anh cầm ly sữa cẩn thận đưa đến trước mặt mèo nhỏ đang say mê với chiếc điện thoại được Tử Phong mua tặng.
Cô nằm sấp trên sô pha, chân còn đung đưa qua lại.
Tà váy vì thế cũng bị hỏng lên trên bắp đùi.
Anh một tay cầm ly sữa một tay kéo lại tà váy cho mèo nhỏ, chứ để như vậy chắc anh chết mất.
- Uống sữa rồi chơi.
- Ngấy lắm, em không uống nữa đâu.
Ngày nào đến đây anh cũng đều bắt cô uống sữa.
Đến ngán luôn rồi này.
Cô nhiều lần muốn uống thử cái thứ đen đen được gọi là cà phê gì đó mà Tử Phong lại không đồng ý.
- Anh cho em uống thử đồ của anh đi.
Chỉ một tí thôi mà.
- Được.
Nhưng em phải uống hết chỗ sữa này trước.
Thật kì lạ, mấy lần trước dù cô có xin xỏ thế nào thì anh nhất quyết không cho.
Vậy mà giờ lại đồng ý dễ dàng nhanh như vậy.
Điềm Điềm hớn hở đón lấy ly sữa từ anh vừa uống vừa thổi.
Đến khi còn lại một phần ba ly sữa thì cô không uống nỗi nữa.
Mới đưa lại cho Tử Phong, anh nhận lấy một hơi nốc sạch.
Sau đó anh về bàn làm việc cầm tách cà phê lên đi đến chỗ cô.
Điềm Điềm thậm chí còn dang tay ra để chuẩn bị đón lấy.
Thế mà Tử Phong lại nhấp nhẹ một ngụm, rồi đặt lại trên bàn sô pha.
Cô không hiểu anh đang định làm gì, Muốn chồm người lấy thứ đó thì bỗng dưng bị anh kéo lại.
- Ưm...ưm.
Điềm Điềm bị hôn bất ngờ không kịp phản kháng, hai tay bất động giữa không trung, chỉ biết kêu lên những tiếng kháng nghị.
Dần dần trong khoang miệng của cô cảm nhận được vị đắng đắng, nhẫn nhẫn từ môi anh đem tới.
- Đ...ắ...n...g quá.
Bỏ ngoài tai những lời rên la của Điềm Điềm.
Tử Phong mút mát, trêu đùa môi lưỡi cô chán chê mới chịu buông ra.
Giữa hai người còn kéo ra một sợi chỉ bạc lấp lánh ánh nước.
Điềm Điềm ngượng chín cả mặt, quay đầu sang hướng khác.
Cô vì thiếu dưỡng khí ôm ngực thở hồng hộc, ánh mắt còn gầm gừ liếc nhìn như đang lên án hành động của anh.
Rõ ràng là muốn cô chết ngạt mà.
- Muốn nếm nữa không?
- Không mà...đắng lắm.
Điềm Điềm vội lắc đầu từ chối, đắng chết đi được.
Còn khó uống hơn cả thuốc nữa.
Sao anh có thể dùng được thứ đồ uống này hằng ngày được nhỉ?
- Vậy lần sau không được đòi nữa.
- Dạ.
Em thà uống sữa còn hơn.
Tử Phong thầm cười trong lòng.
Gương mặt hiện rõ nét lưu manh.Vừa được hôn, lại vừa trị được mèo nhỏ.
Chuyến này anh lời rồi.
Tử Phong xoa đầu cô, rồi quay về bàn tiếp tục công việc đang dở.
Điềm Điềm mở tivi lên xem, cô chuyển hết kênh này sang kênh khác.
Đến một kênh đang chiếu trực tiếp một buổi lễ đám cưới đang diễn ra.
Điềm Điềm bị sự lộng lẫy, lãng mạn trong khung cảnh ấy cuốn hút, cô ngồi xem đến hết mới thôi.
- Anh...em muốn kết hôn, đám cưới giống như vậy.
Nhìn đẹp quá đi à!
Khụ
Cô chỉ tay vào trong màn hình ti vi.
Quay sang nói với Tử Phong.
Nãy giờ anh cũng quan sát được hết biểu cảm của mèo nhỏ.
Nhưng lại không ngờ đến cô lại đòi kết hôn với anh ngay và luôn.
Anh đang uống nước cũng phải xém sặc vì cô.
- Thật sự muốn?
- Tất nhiên rồi, nhìn cái chị trong đó khoác lên người bộ váy trắng như công chúa vậy.
Em cũng muốn mặc thử.
- Không hối hận?
- Sao lại phải hối hận? Mà sao anh hỏi nhiều thế.
Anh không muốn cưới em sao?
Điềm Điềm đã chuẩn bị tinh thần rơi nước mắt nếu như anh trả lời là ' Không '.
Cô mở to đôi mắt ướt lệ chờ đợi anh trả lời.
- Đương nhiên là không....!
- Oa...Anh, anh là cái đồ,...đồ tra nam...huhu.
Điềm Điềm nặn mãi mới ra được từ ngữ cho phù hợp.
Tử Phong muốn chọc ghẹo mèo nhỏ nên cố tình nói chậm từng chữ một.
Có điều là mới nói đến từ ' không ' thì cô đã oà khóc, nức nở cả lên.
- Tránh ra đi, em ghét anh.
Rốt cuộc anh xem em là gì...huhu.
Anh cuốn cuồng đi đến chỗ cô, muốn đưa tay lau đi những giọt lệ thì bị Điềm Điềm gạt ra..
- Đương nhiên là không thể không cưới rồi.
Ngoan...tôi xin lỗi, tôi chọc em đấy.
- Em từ chối lấy anh rồi...Hứ.
Điềm Điềm nghe đến đây thì dừng khóc hẳn.
Cô đấm mạnh vào lòng ngực anh.
Bậm môi, phồng má tức giận trông như một con cá nóc vậy.
Không biết nên gọi cô là mèo nhỏ hay là cá nóc nhỏ đây.
- Tôi vẫn cứ cưới em đấy!
Ting...!
Điện thoại anh kêu lên một tiếng, là âm thanh báo hiệu có tin nhắn đến.
Tử Phong mở ra xem thì sắc mặt liền thay đổi.
Nhìn anh có vẻ như sắp tức giận rồi.
Like - theo dõi - vote cho mình nha! Comment để mình có thêm động lực viết tiếp nữa ạ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...