Sự bùng nổ dịu dàng

Chương 8
Bốn mươi phút sau đó, India đứng tựa lên bục cửa sổ nhìn trân trân vào người mà cô đã có thời từng coi là như anh trai của mình. Không chỉ có cô, cả bà Adele và luật sư Hasting cũng đang trong trạng thái căng thẳng. Chỉ có Nathan là vẫn thản nhiên trước hiệu quả cái tin vừa mới đưa ra, hoặc có thể anh ta vờ phản ứng như vậy. Chắc chắn là anh ta cũng phải hiểu số tiền mà anh ta vừa nói không thể kịp thời huy động được. 
Arnold Hasting là người đầu tiên cất lời – Nhưng chắc rằng ông Aaron… - ông ta dừng đột ngột, dường như sốt ruột với chính mình vì cái giọng nói thiếu đi vẻ cương quyết, rồi lại tiếp tục – Cha anh có những kế toán của mình, anh Kittrict ạ. Tôi tin chắc là nếu có nguy cơ gì thì họ đã báo trước với ông ấy. Tôi không tin một người khôn ngoan như thế lai chịu để ình bị dẫn đến bờ vực của sự phá sản. 
- Phá sản! – tiếng kêu hoảng hốt của bà Adele vang khắp phòng – Anh nói nghiêm túc đấy chứ, Arnold? 
- Ồ! – ông ta liếm đôi môi mỏng – Nếu như những gì con trai của chồng bà vừa nói là đúng. 
- Anh ta thì biết cái gì? – bà Adele không còn quan tâm người ta sẽ nghĩ gì về mình nữa – anh ta mới chỉ vào đây có 5 phút. Chỉ vì anh ta đã nhờ ai lôi ra một đống những số liệu, tôi ngờ là chưa chắc anh ta đã hiểu gì về chúng, mà bỗng dưng chúng ta buộc phải tin là cả khu giải trí nay đang bị đe dọa sẽ đổ sụp đến nơi sao? Thật là lố bịch! Khách sạn đã được đặt kín chỗ cho toàn bộ thời gian còn lại của năm. Thực sự chúng ta còn đang phải đuổi khách đi. Hãy nói cho anh ta đi, India. Chẳng phải là như thế sao? Chúng ta chưa bao giờ bận rộn như thế này. 
Tránh cái nhìn thoáng vẻ giễu cợt của Nathan, India quay sang vì luật sư – Ờ… đúng như vậy đấy, ông Hasting – cô tán đồng với ý kiến của mẹ mình, các ngón tay run run bấu lấy hai bên bục cửa – Tôi… tôi có thể cho ông xem lịch sắp xếp của chúng tôi. 
- Chúng chẳng nói lên điều gì đâu – Nathan chen vào trước khi Hasting kịp nói – India, tôi không phủ nhận là khách sạn đang thu hút rất nhiều khách và dịch vụ mà chúng ta cung cấp không phải là không độc đáo. Điều mà tôi muốn nói ở đây, mặc dù nghe có vẻ không được thuyết phục cho lắm, là chúng ta sẽ không còn đủ khả năng tiếp tục cung cấp những dịch vụ đó nếu không mở rộng khách sạn! 
- Ý anh là biến nó thành một khu nhà nghỉ chứ gì? – bà Adele khích bác – Rồi đưa tên tuổi của chúng ta xếp hàng trong một mớ những quảng cáo của các tour du lịch trọn gói chăng? – bà ta khịt khịt mũi – Khách của chúng ta đến đây là muốn được thoát ra khỏi sự ồn ào, xô bồ. Nếu chúng ta cho khách du lịch đến thì sẽ làm mất đi vẻ độc đáo của mình. 
- Không nhất thiết phải… 
- Dù sao thì chúng ta cũng không thể mở rộng được – India lẩm bẩm, giọng cô khẽ đến nỗi phải chăm chú lắm mới nghe được. Mặc dù không phải là kiến trúc sư nhưng cô cũng có hiểu biết chút ít, những dự án kiểu này rất tốn kém – Chúng ta không có đủ diện tích. 
- Chúng ta có thể có – Nathan đã nghe được câu nói và kiễng hai chân sau của ghế lên, anh nhìn cô chăm chú – Như tôi đã nói, trong thời gian ngắn, một dãy bên cạnh của khách sạn sẽ làm được việc đó. Chỉ thêm 30 phòng nữa là chúng ta sẽ đứng vững. 50 phòng thì chúng ta sẽ có lãi to. 
India quay đi. Cô không thể nào chịu được cái kiểu tự mãn của anh. Anh ta hẳn phải biết họ không có cơ hội nào để cứu vãn khách sạn. Có phải đó là cách anh ta báo trước là tương lai sẽ đem bán nó? 

- Nhất định phải có một giải pháp khả thi nào khác. 
Arnold Hasting vừa nói vừa nhìn Nathan một cách sốt sắng. India thắc mắc không biết tại sao ông ta lại dễ dàng chấp nhận những nhận định của Nathan trước cả cô. Tất nhiên, ông ta hiểu rằng, cho dù thế nào thì Nathan cũng là người quyết định duy nhất ở đây. Còn họ, tức là cô và mẹ cô thì chẳng qua chỉ có mặt lấy lệ. Dù thế nào thì… 
- Giải pháp khác, nếu ông muốn gọi nó như thế, là phải tăng vọt giá cả dịch vụ lên – Nathan đáp lại một cách khô khan – Và thực lòng mà nói, tôi không thấy ai làm như thế bao giờ. Có thể viện rằng dự toán ban đầu bị lập sai nhưng sẽ không có ai cho chúng ta tiền từ thiện chỉ vì ta đã mắc sai lầm. Theo kinh nghiệm của tôi, những người làm như vậy chỉ là phung phí tiền thôi. 
- Tất nhiên anh biết tất cả những người như thế – bà Adele mỉa mai – Anh Arnold – bà quay sang ông luật sư – Tại sao không liên hệ với các kế toán viên ở London? Nếu có vấn đề gì, mà thực ra tôi không tin là có, thì chắc chắn họ có thể giúp chúng ta khắc phục. 
- Ôi, thưa bà thân mến – khuôn mặt mỏng, khắc khổ của ông Hasting bắt đầu ửng đỏ – tôi e rằng họ sẽ không giúp gì được đâu. 
- Tại sao lại không? 
- Ồ, những con số… 
- Những con số! – bà Adele quắc mắt nhìn ông ta – Lạy Chúa, anh Arnold, anh không định nói với tôi là đã bắt đầu chấp nhận những lời của một kẻ không biết tí gì về kinh doanh khách sạn đấy chứ? 
- Không biết gì ư? 
Luật sư Hasting nhắc lại những lời đó với vẻ bối rối rõ rệt và India tự hỏi không biết Nathan đã nói những gì với ông ta. Nhưng cho dù là chuyện gì đi nữa, viên luật sư này nhất định phải biết những điều mẹ cô đang nói là đúng. Cho dù Nathan đã biết về công việc kinh doanh của cha mình nhiều tới mức độ nào trước khi anh ra đi thì anh cũng không thể đánh giá hết tiềm năng của khách sạn bây giờ. 
- Tôi đã biết đủ mức cần thiết! – Nathan nói ngay, ngăn lại lời nhận xét mà ông luật sư sắp sửa đưa ra – Tôi đã từng làm việc trong lĩnh vực khách sạn, và tôi có thể đọc được các báo cáo tài chính, các vị có tin hay không thì tùy. 
Bà Adele tỏ vẻ tức giận nhưng India lại quan tâm tới vẻ mặt của ông Hasting nhiều hơn. Ông ta dường như chết điếng người và dáng vóc gầy gò, gân guốc của ông ta hơi run run vì một cảm xúc nào đó đang phải cố gắng che giấu. Nhưng tại sao? Nathan đã làm gì để khiến ông ta phản ứng như vậy? Và tại sao Arnold lại nhìn như van nài ông anh hờ của cô để cho ông ta được thoát ra khỏi nỗi khổ sở đó? 

- Anh Arnold! – bà Adele vẫn chưa chịu rút lui – nhất định chúng ta phải có cách gì đó chứ? 
- Có cách – không phải ông luật sư mà là Nathan trả lời bà – Xây một vế mới của khách sạn. 
- Bằng cách nào? – India tham gia vào – Có phải đó là cách anh muốn nói là anh sắp sửa bán nó đi để lấy tiền không? 
- Không… 
- Anh Kittrict – Arnold lấy ra một chiếc khăn mùi xoa chấm chấm lên đôi lông mày ướt mồ hôi dưới mái tóc lưa thưa – Theo tôi hiểu thì có phải anh đang định tự bỏ vốn đầu tư cho việc mở rộng đó phải không? 
- Chắc là anh ta đang định đem khách sạn đi thế chấp – bà Adele lầm bầm một cách uất ức – Và có vẻ như anh ta cần nói một lời xin lỗi. 
- Nhưng sự thực là đã có hai khoản thế chấp trên giá trị của khách sạn này rồi – Nathan nói một cách thản nhiên và India bật kêu lên. 
- Hai ư? 
- Đúng vậy – cặp mắt Nathan nhìn vào cô nhưng dường như quá xa vời – Anh đoán là cha đã biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. 
- Vậy tại sao ông ấy không nói với chúng ta? – bà Adele hỏi như rít lên – Lạy Chúa, điều này thật là tồi tệ, quá mức tồi tệ so với trí tưởng tượng của ta! Nếu không vì số tiền bảo hiểm… 
- Nó tồi tệ hơn mọi điều mà bất cứ ai trong số chúng ta có thể tưởng tượng, mẹ ạ – India nói nhỏ nhẹ, hy vọng bà Adele sẽ không nói gì thêm nữa. Vào những hoàn cảnh như thế này, mẹ cô thường hay tìm cách trút tội lên đầu người khác và cô có thể đoán Nathan sẽ phản ứng ra sao khi bà bắt đầu chỉ trích cha anh. Cô liếm cặp môi khô và tiếp tục – Vậy thì chúng ta sẽ phải làm gì? – cô sửa lại – Ý tôi là… anh định sẽ làm gì? 
- Như tôi đã nói với các vị – vẻ thản nhiên của Nathan dễ khiến người ta điên tiết – Xây thêm một vế mới. Theo con số tính toán hiện tại thì có thể nói chỉ hai triệu là trang trải đủ. 

- Hai triệu? – India thấy thật tức cười, mặc dầu nó chẳng buồn cười chút nào – Với lại… anh nghĩ làm cách nào mà anh xoay được số tiền đó? 
- À, để tôi xem xem. 
Nathan vặn các ngón tay, lông mày nhíu lại dường như đang suy nghĩ nhưng India biết anh chỉ cố tình làm ra vẻ lưỡng lự. Anh ta đang đùa giỡn, cô ngờ vực nghĩ, và cố tình kéo dài sự chờ đợi của họ. Có cái gì đó mách bảo cho cô biết là anh đã biết đích xác sẽ làm gì để có được số tiền đó. Một mặt cô cảm thấy nhẹ nhõm nhưng mặt khác lại thấy lo lắng. Cô không thể nghĩ ra một cách nào chính đáng để có được số tiền lớn như thế, trừ phi anh ta dự định cải tạo gian sảnh thành một sòng bạc. 
Trước khi anh kịp nói tiếp thì mẹ cô cất lời: 
- Tôi biết rồi – bà nói và nhìn trân trân vào mặt anh và India khó chịu khi thấy vẻ sững sờ thoáng hiện trên khuôn mặt thanh tú của anh: 
- Đó là ma tuý phải không? – bà ta nói tiếp – Anh đã từng sống ở miền trung Mỹ. Anh chắc sẽ kiếm số tiền đó từ một tổ chức nào đó của Colombia khi đồng ý cho bọn họ dùng hòn đảo này làm bàn đạp để tấn công vào nước Mỹ. 
Sự im lặng sau lời buộc tội đó chỉ có thể là dấu hiệu của một sự bối rối. 
Không một ai, kể cả India có thể tin rằng bà Adele thực sự nghĩ vậy, còn Nathan sau tất cả sự căng thẳng trước đó, suýt bật cười và anh phải cố nén lại. 
- Ôi, tôi chưa bao giớ nghĩ tới điều đó – anh kêu lên, vẻ hài hước lộ rõ làm Arnold Hasting mỉm cười nhẹ nhõm – Tôi tự hỏi không biết mình phải làm cách nào để quen biết với bọn họ. Đăng tin trên báo, bà có nghĩ thế không? Hay là bay đến Bogota và rao tin khắp mọi nơi? 
Bà Adele lộ rõ vẻ bất bình nhưng India đoán là bà cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì Nathan phản ứng vui vẻ. Tuy vậy, vấn đề vẫn còn đó và mặc dù Nathan cố làm ra vẻ giễu cợt nhưng tình hình vẫn còn rất căng. 
- Có phải anh đang nghĩ đến việc… bán cổ phần của khách sạn? – India đánh bạo hỏi, cố ý để Nathan thôi không hướng vào mẹ cô nữa và cặp mắt của Nathan chuyển sang phía ông luật sư. 
- Tôi không nghĩ là chúng ta sẽ kiếm được nhiều người muốn mua đâu – anh nhận xét trong khi Arnold gõ gõ một cách sốt ruột lên chiếc cặp của mình – Có đúng vậy không, ông Hasting? Người ta thường muốn thấy tiền đầu tư của mình có triển vọng sinh lời? 
- Vâng, đúng vậy. 
- Thế thì anh định sẽ làm gì? – bà Adele hỏi – India nói đúng. Nếu không có tiền để mở rộng thêm thì cuối cùng anh sẽ… phải bán nó thôi. 

- Tôi không nói là không có tiền – Nathan ôn tồn sửa lại. Anh vẫn tiếp tục nhìn vào Arnold – Có phải thế không, thưa ông? Có lúc nào tôi ám chỉ tình hình này là vô vọng chưa? 
- Thế tại sao anh không nói cho chúng ta hay anh định sẽ làm gì? – bà Adele hỏi cộc cằn và thần kinh của India căng lên khi anh quay sang phía bà. 
- Tôi định sẽ đầu tư một số tiền của mình – nếu điều kiện cho phép. 
- Anh ư? 
Cả India và mẹ cô đều đồng thanh thốt lên mặc dầu cô nói rất nhỏ, gần như chỉ thì thầm. 
- Đúng vậy, chính là tôi – Nathan thừa nhận, hạ hai bàn tay xuống mặt bàn và nhìn tất cả mọi người với vẻ hài lòng – Với điều kiện là các vị nhất trí sẽ mở rộng theo hướng tôi đã đề nghị và India chấp nhận ở lại vị trí giám đốc điều hành. 
India xuống xe đạp và dắt nó vào chỗ những đụn cát. Phía dưới kia, mặt biển bao la và nguyên sơ của Vịnh Abalone nằm yên lặng dưới cái nắng nóng gay gắt của buổi trưa. Ngoài cặp dã tràng đang cuống quýt bò khỏi lối đi, cái vịnh này hoàn toàn hoang vắng. Vào giờ này của buổi trưa, ngay cả những chú chim cũng vắng mặt để đến chiều tối trở lại, khi thuỷ triều dâng trút trả lại bờ tất cả những thứ trôi dạt. 
Những lúc này, nơi nay là của riêng cô. India đá đôi giày cao cổ bằng vải bố và nhón chân đi xuống bãi cát. Cô giấu xe đạp trong một dãy cỏ lúp xúp, và theo kinh nghiệm của những lần trước, cô biết sẽ không có ai động đến nó. 
Thực sự cô cũng không tin là có nhiều người biết đến sự tồn tại của cái vịnh này. Nó rất kín đáo, cách xa vịnh Abaco và những khu phụ cận đông dần. Phía Bắc của hòn đảo gần như không có ai đặt chân tới và cũng rất xa xôi. Nếu không được Nathan chỉ cho, có lẽ cô chẳng bao giờ biết đến nó. Một mình là con gái, chắc cô không bao giờ dám đi lang thang ra ngoài phạm vi của khách sạn. 
Nhưng Nathan đã nhiều lần đưa cô tới đây và bây giờ cô đã đủ tự tin để đến một mình. Hơn nữa, chính sự biệt lập của nó đảm bảo cho cô được an toàn vì không có nguy cơ bị những kẻ hiếp dâm tấn công. 
Tìm được một vị trí thích hợp, India bỏ chiếc balô nhỏ đang đeo xuống. Trong đó có hai lon Coca-cola được gói cẩn thận trong túi giữ lạnh và khăn tắm. Ngoài cái lược và chiếc áo tắm màu xanh ra, trong balô không còn gì khác nữa. 
Cô đứng lại vài phút để ngắm nhìn xung quanh. Chẳng có nơi nào giống như nơi này, cô nghĩ, say sưa ngắm mặt nước trong xanh tung những lớp bọt mềm mại như ren lên bãi cát. Chỉ có mặt trời, mặt biển và âm thanh ầm ĩ dằng xa của những con sóng đổ vào Mũi Mèo cách đó chừng nửa dặm. Không có một chiếc dù, chiếc ghế hay một bóng người nào. Thật tuyệt vời! 
Cởi chiếc quần short ra, India cẩn thận liếc nhìn quanh trước khi lột chiếc áo phông đang mặc. Không phải cô sợ có ai trông thấy mình. Đó chỉ là một phản ứng tự nhiên mà cô chưa bỏ hẳn được. Tuy nhiên, dấu hiệu duy nhất của con người ở đây chỉ là một cánh buồm ở xa tít phía chân trời, quá xa để khiến cô phải bận lòng. 
Thật lạ, cô cảm thấy ớn lạnh dọc sống lưng mặc dù trời vẫn nắng nóng. Lần đầu tiên, cô cảm thấy không được thư giãn và tìm ra được nguyên nhân không khó khăn gì. Đương nhiên, đó chính là Nathan và những kế hoạch áp đảo của anh ta đối với tương lai của cô. Anh ta làm thế nào để có được số tiền trang trải cho việc mở rộng khách sạn như đã tuyên bố? Và làm sao cô có thể tiếp tục ở lại khi không có được niềm tin vào anh ta? Cố gắng không nghĩ về nó nữa, India bước lại gần mặt biển. Cô không vội vàng. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui