Sự bùng nổ dịu dàng

Chương 7
 Nathan buông mình xuống chiếc ghế bọc da cũ kỹ đã sờn và nứt đằng sau bàn làm việc của cha mình. Anh đưa những ngón tay căng thẳng miết miết lên hai cánh tay. Anh nhớ hồi bé anh từng kéo ghế sát vào bàn và chơi trò làm người quản lý khách sạn. Tất nhiên, lúc đó khách sạn cũng chỉ là một khu nhà khiêm tốn và mặt bàn này chưa được là phiến đá granit như thế này. Anh đoán có lẽ cha đã cố giữ lại chiếc ghế khi người ta đến để thay các đồ đạc trong phòng. Đó là vật duy nhất trong căn phòng nhắc anh nhớ đến cha, nó và bức chân dung với khuôn mặt cương nghị đang mỉm cười của ông treo trên tường.
Nathan lắc lắc đầu khi anh xoay ghế để nhìn lên bức chân dung đó. Việc để người ta vẽ mình không phải là thứ ông Aaron muốn. Chắc chắn chỉ là làm theo ý của Adele. Bà ta thường tâm đắc với các kiểu khuếch trương, quảng cáo đó lắm. 
- Adele… 
Nathan rên lên. Lạy Chúa, anh không biết ai trong hai người ngạc nhiên hơn khi đêm hôm qua anh bước vào phòng bà. Lúc đó, mặt anh đớ ra vì hoảng sợ và bà ta cũng quá căng thẳng nên không nhận ra phản ứng đó ở anh.
Nhưng cánh cửa sổ mở theo lời India đã nói và anh như con chuột bị rơi vào bẫy. Hơi rượu đã nhạt nhưng máu trong người anh vẫn còn bốc. Quá bốc, anh nghĩ một cách dữ tợn, nếu không hẳn anh chẳng bị India xỏ mũi dễ dàng như thế. 
Tuy nhiên, nó nguội ngay tức thì trong không khí căng thẳng nơi phòng ngủ của bà Adele. Bà ta cũng vừa mới về đến đó, ơn Chúa, vì vẫn còn mặc đầy đủ áo xống. Anh không biết mọi sự sẽ như thế nào nếu bà ta đã lên giường và tắt hết đèn. Quỷ thật, da anh nổi gai lên vì hoảng sợ. Anh có thể tưởng tượng người đàn bà đó sẽ làm gì sau chuyện đó và lần này chắc anh sẽ không còn chỗ nào để mà chui xuống nữa. Quai hàm Nathan đanh lại. Thật may nó đã không xảy ra. Mà cũng không phải nhờ India. Chính cô đã đẩy anh đến đó và anh đã không thể kìm giữ nổi cơn giận dữ trước sự phản bội của cô. Cô ta muốn gì với anh, Nathan tự hỏi. Muốn treo anh lên mấy lần hay sao? Hay đó là cách cô ta muốn anh thấy cô nghĩ gì về những lời xin lỗi của anh? 
Điều mỉa mai là ở chỗ phản ứng đầu tiên khi anh nhìn thấy bà Adele là hoảng sợ. Hoảng sợ thật sự! Chúa ơi! Anh đã phải trải qua những giờ phút tồi tệ nhất trong suốt những năm qua: những buổi sáng tỉnh dậy người vẫn còn run bắn vì ác mộng, những đêm không ngủ được phải đi đi lại lại trong phòng vì cứ nhắm mắt là lại hình dung ra khuôn mặt giận dữ của ông Aaron. Giấc mơ, ác mộng hay bất cứ cái gì mà anh gọi, tất cả chung quy đều chỉ là một thứ: sự diễn lại vô thức cái buổi sáng khủng khiếp đó, khi anh ngủ dậy và thấy ba mẹ ghẻ đang trần truồng nằm trên giường mình. 
Có vẻ thật điên rồ nhưng đó chính là cái cảm giác đêm hôm qua anh đã sống lại. Anh thấy lại như mình ở tuổi 22, nhìn trừng trừng vào khuôn mặt gạ gẫm của bà Adele. Việc anh đã gạt phắt đôi tay sờ soạng và hất bà ta ra khỏi giường chẳng có nghĩa lý gì 8 năm trước đó. Anh vẫn bị buộc tội – và có cả bằng chứng – là đã cố tình cưỡng hiếp mẹ kế của mình. 

Ơn Chúa, cái cảm giác đó không kéo dài lâu đêm hôm qua. Nếu có cái gì đó giúp xua tan những tác dụng còn sót lại của rượu trong đầu anh thì đó chính là việc nhận thấy mình đang ở trong phòng của bà Adele. Thêm vào đó, anh không còn là cậu thanh niên khờ khạo ngày xưa. Anh không còn nghĩ rằng việc nói ra sự thật là sẽ được tin. Bây giờ anh đã là một người đàn ông, với những suy nghĩ và cảm xúc của một người đàn ông, nhất là khi chúng được tôi luyện trong cái nắng nóng ngột ngạt của miền trung Mỹ. Nếu trước kia sự hoảng sợ thường làm anh bị tê liệt thì giờ đây nó chỉ càng kích thích trí não của anh. Với lượng adrenalin trong máu tăng, anh có thể xử trí trong mọi tình huống, kiểm soát mọi cảm xúc của mình. Trừ khi, anh cắn môi, trừ khi anh đang đối mặt với mẹ kế của mình 
Gạt những ý nghĩ đó sang một bên, Nathan với tay lấy tập tài liệu trên bàn ngay trước mặt anh. Ngay từ sáng sớm, anh đã lấy số tài liệu đó, mở cửa phòng và làm việc trên máy tính rất lâu trước khi những người trong khách sạn ngủ dậy. Sau những gì India đã làm với anh đêm qua, anh không thể nào ngủ được và có vẻ như đây là thời gian thích hợp để anh nghiên cứu những kết quả mình đã tìm được. 
Nathan thở dài, những ngón tay mệt mỏi đưa lên vò vò mái tóc đen dày. Mặc dù khách sạn có vẻ rất thành công và tạo dựng được uy tín nhưng tình hình tài chính của nó rất đáng ngán ngẩm. Thật đáng buồn. Cân đối thu chi hàng ngày chỉ là hòa vốn và dự đoán dài hạn thì thực sự bị thâm hụt. Thật đơn giản khi nghĩ rằng, ở đâu đó, có ai đó đang bòn rút tiền đi. Những khoảng hụt quá lớn để có thể xuôi theo khả năng đó. Theo anh nghĩ thì cái khách sạn này quá to và quá đắt đỏ trong khi chỉ chứa được một số ít khách ở. Nếu không thay đổi phương cách kinh doanh thì họ sẽ gặp khó khăn lớn. 
Cần phải đầu tư một lượng vốn khổng lồ, nhưng không phải để duy trì hiện trạng như thế này. Hoặc phải rút bỏ một số trang thiết bị, hoặc xây dựng thêm để tăng số phòng. Theo phán đoán của anh thì trước mắt họ cần thêm ít nhất 30 phòng với đầy đủ các tiện nghi và số lượng nhân viên phục vụ tăng lên tương ứng để đảm bảo duy trì cấp hiệu 5 sao của khách sạn. 
Thật đúng là một bước đi vòng vèo, Nathan nóng nảy nghĩ. Anh ném tập tài liệu sang một bên và cắn môi. Theo như anh hiểu India thì cô sẽ phản đối rất gay gắt phương án này. Cô sẽ nói nó làm mất đi sự độc đáo của khách sạn, mà có thể là như thế thật. Nhưng dù sao thì khách sạn này cũng đã đến lúc phải đẻ ra tiền. 
Vậy tại sao cha anh không nhận ra điều đó, Nathan thắc mắc. Hay là ông ấy đã thấy? Và vì không có đủ vốn để khắc phục, nên ông đã vùi đầu mình trong cát và hy vọng tình hình sẽ tự nó sáng sủa lên? Nhưng nhân viên kế toán chắc phải chỉ ra cho ông thấy. Theo hướng kinh doanh như hiện tại thì khách sạn Kittrict không thể làm được điều đó. 
Có lẽ việc này làm sáng tỏ chuyện thừa kế của anh, Nathan nghĩ chắc chắn. Có phải đó là lý do tại sao cha anh đã để lại tài sản này cho anh, chứ không phải là India hay mẹ cô ta? Có phải vì có quá nhiều gánh nặng nên ông ấy không muốn trút trách nhiệm đó lên vai vợ con mình? Hơn thế nữa, anh nghĩ một cách cay đắng, ông ấy chắc không thể dễ dàng quên đi, dễ dàng tha thứ như thế. 
Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở và Nathan quắc mắt nhìn một cô gái trẻ đang lúng túng đứng ở đầu bên kia tấm thảm Trung Hoa. Trong chiếc áo cộc tay màu trắng và váy màu đen bó sát gọn gàng, cô thư ký của India trông thật xinh đẹp, duyên dáng. Nhưng ngay lúc này, má cô đang đỏ bừng, và tay mân mê lọn tóc màu nâu vàng một cách căng thẳng. 

- Ôi, ông Kittrict – cô kêu lên – tôi không biết là đang có ai ở đây. Tôi đang định kiểm tra lại tất cả mọi thứ trước khi ông Hasting đến. 
Nathan thu lại cái nhìn dữ dội nhưng vẫn không có ý định đứng dậy: 
- Ông Hasting thường hay làm việc ở đây sao? 
- Ồ không – cô gái lắc đầu – India, à… cô Kittrict là người duy nhất, không kể cha ông thường hay đến đây. Nhưng từ khi… ông Hasting đến để… để đọc di chúc… 
- Ông ta đọc nó ở đây – Nathan ôn tồn nói – Thôi được rồi. Tôi đã hiểu. Thế nghĩa là cô muốn tôi rời đi phải không? 
- Tất nhiên không phải vậy – cô gái có vẻ bối rối hơn – Ơ tôi có thể mang cho ông cà phê hay cái gì đó không? Luật sư Hasting chắc chưa thể đến đây trong một tiếng đồng hồ tới. 
Nathan cau mày, chợt nhận ra mình chưa ăn gì suốt từ bữa tối hôm qua mà sự có mặt của bà Adele và India ở gần đó khiến anh không còn thấy bữa ăn ngon lành gì. 
- Cô có thể mang cho tôi một chiếc bánh ngọt và cà phê được không? – anh hỏi cô với thái độ đã dịu đi khi nhìn vào khuôn mặt đang lo lắng của cô – Tôi sẽ rất cám ơn, Linda. Đó có phải việc của cô không? – và khi cô gái gật đầu, anh nói tiếp – Tất nhiên là nếu cô có thời gian. 

- Ồ, không có gì đâu – cô thư ký lộ vẻ nhẹ nhõm và trước khi quay ra cửa, cô mỉm cười với anh – à, mà tôi có nên nói với India là ông đang ở đây không? Tôi nghĩ là cô ấy đã đi tìm ông lúc nãy đấy. 
- Thế ư? – Nathan ngạc nhiên. Sau chuyện đêm qua anh tưởng India không dám nghĩ đến chuyện gặp anh nữa. Nhưng quỷ tha ma bắt, ai mà đo được bụng dạ đàn bà. – Được thôi. Tại sao lại không – anh nói tiếp với vẻ ngờ vực – có lẽ cô nên mang cà phê cho cả cô ấy nữa. 
Anh đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn nét uốn lượn của biển thì chợt nhận ra có người vừa bước vào phòng. Lúc trước, cặp mắt anh đang theo dõi theo những con sóng xanh của Đại Tây Dương đổ trên những tảng đá dưới chân vách núi thì ngay sau đó sự chú ý của anh bị kéo trở vào bên trong phòng bởi ý thức được không khí thù nghịch vừa xuất hiện. 
India, anh nghĩ thầm một cách buồn bã, rút cánh tay nãy giờ đặt trên bục cửa sổ và quay người lại nhìn vào mặt cô gái. Nhưng tại sao cô lại có vẻ thù hằn như vậy trong khi chính anh mới là người có lý do để cảm thấy bị lừa thì anh không thể hiểu nổi. 
- Anh là đồ xấu xa! – India rít lên. Cô đóng lại cánh cửa phía sau mình và bước vào trong phòng – Không biết anh đang bày trò gì nữa thế? 
Đôi lông mày của Nathan nhướng lên: 
- Xin lỗi anh không hiểu em đang nói gì? 
- Thôi đi! Thôi đi cái kiểu vờ vịt không biết gì đi – cô kêu lên – Anh đã nói gì với mẹ tôi đêm hôm qua? Anh đã làm gì khiến cho bà ấy thậm chí còn thay đổi suy nghĩ về anh? 
Nathan nheo nheo cặp mắt: 

- Anh đoán là em vừa mới nói chuyện với mẹ sáng nay phải không? 
- Tất nhiên là tôi đã nói chuyện với bà ấy – cặp mắt của India tối sầm và dữ dội – Lạy Chúa, việc anh dụ dỗ tôi chưa đủ hay sao? Có phải anh đang cố chứng tỏ mình là đàn ông bằng cách lặp lại những gì đã cố làm nhiều năm trước đây? 
- Nào, hãy chờ một chút… 
Nathan ngạc nhiên trước phản ứng đầu tiên của mình. Anh đã nghĩ anh có thể bóp cổ cô. Chắc chắn đêm hôm qua anh đã nghĩ như vậy. Khi anh bước vào phòng ngủ của bà Adele và nhận ra India đã làm gì với mình, anh cảm thấy lúc đó giận dữ đến mức có thể giết người được. Nhưng giờ nhìn sắc mặt tái nhợt, lo lắng của cô, anh lại thấy mềm lòng. Thực sự anh đang tìm cớ để biện hộ cho cô thì đúng lúc đó cô lên tiếng gay gắt với anh. 
- Anh có chối là không vào phòng mẹ tôi không? 
- Không… 
- Tôi cũng nghĩ như vậy. 
Cái miệng đầy đặn của India cong lên và anh biết lẽ ra anh phải tập trung vào những lý lẽ của mình thì mắt lại hút vào bộ ngực căng tròn sau chiếc áo bó của cô. Sáng nay cô mặc lại đúng bộ trang phục khi ra đón anh ở sân bay và sự bối rối càng làm lộ ra vẻ hớ hênh hấp dẫn của cô. Nó nhắc anh nhớ lại chuyện đêm hôm qua, lúc ấy cô cũng bị kích thích như anh. Hay chí ít anh đã nghĩ như thế. Những chuyện xảy ra tiếp theo đã khiến anh buộc phải đắn đo trong những giả thiết của mình. 
- Anh nghĩ là anh sẽ đạt được cái gì? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui