Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng

“Ngũ Hành chi tâm đã tề tụ……”

Hứa gia gia chủ tuy rằng không biết Mộ Lê Thần từ đâu đến mà lại có lòng tin như vậy, nhưng ông ta lại mảy may không hoảng hốt, bởi vì ông ta rất tin tưởng thủ đoạn cuối cùng của mình, không ai có thể sống sót.

Ông ta nhìn thoáng qua hàn băng đang chậm rãi tiếp cận, sau đó cầm trường thương trong tay hung hăng cắm vào mặt đất. Lúc này, toàn thân trường thương mảnh dài đều biến thành màu đỏ sậm, giống như khối sắt được nung nóng.

Mộ Lê Thần bỗng cảm nhận được một cỗ nguy cơ, hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ năng lượng hệ Hỏa khổng lồ nóng rực cuồng cuộng tỏa ra từ trong thân thể Hứa gia gia chủ vốn không hề có dị năng, dòng năng lượng khổng lồ này tuyệt đối không phải thứ một Hỏa hệ dị năng giả nào có thể có được, kia chỉ có thể chứng minh dòng năng lượng này phát ra từ — Viêm Hỏa chi tâm.

Quả nhiên, khi trường thương cắm xuống mặt đất, một cỗ nham thạch nóng cháy màu trắng phun bạo từ chỗ Hứa gia gia chủ cắm xuống, làm hàn khí Mộ Lê Thần phóng thích cơ hồ trong nháy mắt bị trung hòa.

Chẳng qua dòng nham thạch này không phân được địch ta, không chỉ tấn công về phía Mộ Lê Thần, mà ngay cả người của căn cứ X thị cũng không thể thoát khỏi.

Ngay từ đầu, khi Hứa gia gia chủ bị nham thạch nóng cháy nuốt chửng, ông ta đã biết một khi thực hiện sát chiêu này thì toàn bộ căn cứ X thị cơ hồ cũng sẽ bị hủy diệt.

Gần như theo bản năng, Mộ Lê Thần liên tiếp phóng ra tường băng dày đặc, trong phút chốc hơn mấy trăm tường băng được dựng lên đều bị nham thạch nuốt sống, nhưng mục đích khi những tường băng được dựng lên đã thành công đạt được, vì Mộ Lê Thần đã có thể tranh thủ hai giây, mở túi da rắn bên hông ra.


Hắn biết, nếu mình không sử dụng đến Ngũ Hành chi tâm, một mình hắn đấu với Viêm Hỏa chi tâm mà nói, khả năng trọng thương rất cao, thậm chí còn có thể chết.

Hắn không dám đánh cược Hồn tinh của mình có thể chống lại được công kích của Viêm Hỏa chi tâm hay không, cho nên hắn phải dùng đến Ngũ Hành chi tâm.

Một viên lớn cùng hai viên nho nhỏ bay lên giữa không trung, kim sắc, lục lam sắc, quang mang màu vàng vì hắn chặn lại nham thạch nóng cháy của Hứa gia gia chủ.

Duệ Kim chi tâm tử khí trầm trầm không còn sức sống dần dần khôi phục sinh khí, bắt đầu giống như những viên khác mạnh mẽ đập từng nhịp.

Viên phát ra quang mang lục lam do Mộc Hoa chi tâm và Huyền Thủy chi tâm dung hợp thành bắt đầu tản mát ra từng luồng sóng dao động vô hình, luồng sóng dao động này hấp dẫn những viên khác vây lại gần.

Duệ Kim chi tâm và Hậu Thổ chi tâm bay đến bên cạnh dần dần cùng nó dung hợp lại, quang mang càng phát ra chói mắt khiến người ta không thấy rõ tình huống cụ thể bên trong.

Khi quang mang chiếu rọi mọi chỗ, nham thạch bắt đầu cô đọng lại, nhiệt độ nóng cháy cũng dần biến mất…… Mộ Lê Thần nheo mắt, muốn thấy rõ tình huống bên trong trung tâm của luồng sáng, đột nhiên cảm giác tay phải bị người kéo lấy, sau đó xung quanh liền xuất hiện thảm cỏ xanh.

An Dương ôm chặt lấy Mộ Lê Thần, trong giọng nói mang theo phập phồng khi sống sót sau tai nạn: “Thật may, thật may em không sao rồi……”

Mộ Lê Thần nghe tiếng tim đập liên hồi trong ngực An Dương, không giãy dụa, mặc cho hắn ôm.

Hắn đợi một chút cũng ôm lấy An Dương, vuốt lưng An Dương, trấn an nói: “A Dương, tôi không sao, không cần lo lắng.”

An Dương vội vàng phản bác: “Em bảo anh làm sao không lo lắng được? Vừa rồi khi nham thạch trào ra, anh suýt tý nữa đã xông ra kéo em vào đây, nhưng không gian không ổn định nên không ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn em sắp bị nham thạch bao phủ, anh rất sợ em có biết không?”

Hắn ôm Mộ Lê Thần, tay đến bây giờ vẫn còn run rẩy: “A Thần, chúng ta mặc kệ những chuyện khác đi có được không? Chúng ta ở trong Càn Khôn giới sống một đời đi có được không?”

Tang thi, nhân loại, biến dị thú, Ngũ Hành chi tâm…… Hết thảy, hết thảy đều không quan trọng, hắn chỉ cần A Thần của hắn sống tốt, hắn chỉ cần có thể cùng A Thần sống thật tốt……

Mộ Lê Thần vuốt vuốt lưng hắn, không muốn khiến hắn tiếp tục bất an, liền nói sang chuyện khác: “Anh cho tôi xem tình huống bên ngoài đi.”


An Dương ổn định lại tâm tình, để cảnh tượng bên ngoài hiện ra giữa không trung bên trong Càn Khôn giới.

Duệ Kim chi tâm, Mộc Hoa chi tâm, Huyền Thủy chi tâm, Hậu Thổ chi tâm còn đang dung hợp, quang mang bốn loại màu sắc chói mắt cơ hồ chiếu rọi đến từng góc.

Bên trong lòng đất có rung chuyển nhẹ nhẹ, rung chuyển dần trở nên kịch liệt, sau đó một đạo quang mang màu vàng đất bắn ra từ khối Ngũ Hành chi tâm đã dung hợp, mặt đất liền nứt ra một cái khe, một viên ngọc màu hồng đỏ còn đập mạnh mẽ nhanh chóng bay lên.

Không đợi An Dương kịp nhìn vào trong cái khe, Viêm Hỏa chi tâm đã bay lên trên mặt đất, khe nứt cũng khép lại, ai cũng không biết nơi Viêm Hỏa chi tâm vừa bay lên đến tột cùng là nơi như thế nào……

Đợi sau khi Viêm Hỏa chi tâm dung nhập, quang mang liền biến thành ngũ sắc, kim mộc thủy hỏa thổ, Ngũ Hành chi tâm đã tề tụ……

Ngũ Hành là cội nguồn của thế giới, Ngũ Hành chi tâm tề tụ chẳng khác nào……

Quang mang ngũ sắc bắn ra, chiếu rọi mỗi một góc trên thế giới, chỉ cần là những thứ có sở hữu trí tuệ và sinh mệnh trong thế giới đều ngửa đầu nhìn quang mang ngũ sắc này, đắm chìm trong nó.

Mộ Lê Thần và An Dương đứng bên trong Càn Khôn giới đều khiếp sợ nhìn ngũ sắc chiếu đến cả mỗi một góc của Càn Khôn giới.

Cây cối hoa cỏ càng thêm xum xuê, núi cao càng thêm cao, nước càng thêm trong, dinh dưỡng trong đất càng thêm phong phú, nguyên tố hỏa cũng tăng lên…… Thoạt nhìn bên trong Càn Khôn giới không có biến hóa gì, nhưng Mộ Lê Thần và An Dương vẫn cảm nhận được cái loại cảm giác kỳ diệu bí ẩn đó……

Mộ Lê Thần lẩm bẩm: “Xem ra Ngũ Hành chi tâm vượt quá xa tưởng tượng của tôi, bảo vật Càn Khôn giới cũng không trốn khỏi quang mang ngũ sắc chiếu rọi.”


Bất quá quang mang ngũ sắc chiếu lên người lại phi thường thoải mái, khiến ngũ hệ dị năng của hắn điên cuồng tăng trưởng.

Mộ Lê Thần biết quang mang ngũ sắc nếu chiếu rọi lên người khẳng định sẽ có ưu việt, hắn vội vàng nói với An Dương: “Chúng ta đi ra ngoài!”

Mộ Lê Thần cảm giác được, An Dương tự nhiên cũng cảm giác được, cho nên hắn rất nhanh liền hiểu rõ ý tứ Mộ Lê Thần, kéo Mộ Lê Thần ra khỏi Càn Khôn giới.

Càn Khôn giới dù sao cũng không giống với thế giới chân thật bên ngoài, không cùng không gian, quang mang Ngũ Hành chi tâm có thể chiếu vào Càn Khôn giới cũng yếu bớt. Mà khi đi ra, bọn họ so với những người khác trên toàn thế giới gần Ngũ Hành chi tâm nhất.

Hai người vừa ra khỏi không gian, quang mang Ngũ Hành chi tâm liền bao bọc toàn thân bọn họ, cảm giác nhẹ nhàng thư thái giống như còn ở trong bụng mẹ, ấm áp, rất đổi say mê, làm cho bọn họ nhịn không được mà trầm mê trong đó, không còn một cảm giác gì với những thứ xung quanh……

Tác giả có lời muốn nói: Thựa sự rất rối rắm, kết cục viết thật lâu, sửa chữa làm sao cũng không hài lòng.

Bởi vì tôi muốn thứ năm tuần trước là đã có thể kết thúc truyện này, cho nên vẫn là viết ra như vậy, hi vọng mọi người có thể nhận được kết cục này.

Còn có một chương phiên ngoại, ngày mai đăng, bất quá chính văn không tồi lắm, trong phiên ngoại sẽ nói một chút về Ngũ Hành chi tâm mang đến thay đổi cho thế giới như thế nào, cùng với địa vị thống trị thế giới của Mộ Lê Thần và An Dương…… Vậy đó ╮(╯▽╰)╭


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui