Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

“Tin à? Tôi tin cái cmn ấy!”, bộ trưởng Vương đã thật sự lo lắng, ông ấy nắm lấy cổ áo của trưởng Ngô, giận dữ hét lên: “Ngô Khôn Lương, ông có thù với tôi sao, ông đứng canh ở ngoài cửa mà để cho người ta vào à? Bảo vệ bệnh viện các ông ở đâu? Ông nghĩ răng nếu người bên trong thật sự không qua khỏi, cái bệnh viện này của ông sẽ thoát tội sao?”

Bên dưới, đại diện của hai bên đông và tây y cũng toát mồ hôi lạnh, mặc dù đến lúc đó họ sẽ không phải chịu trách nhiệm gì, nhưng sợ rằng tiền đồ trong tương lai sẽ chẳng thể đi xa hơn được nữa.

Trong lòng họ còn thầm trách viện trưởng của mình vô dụng, thậm chí một người cũng không ngăn cản được, nhưng bọn họ lại không dám nói thẳng, chỉ có thể thầm nguyền rủa Tiền Sinh Bình, sau đó nguyền rủa thăng nhóc khốn kiếp. không biết trời cao đất dày là gì kia.

Ngô Khôn Lương cũng không nói nên lời, ông ta cũng muốn nói với bộ trưởng Vương rằng mình bị oan, lúc ấy Tiền Sinh Bình trực tiếp đá ông ta ra, những người khác nào dám ngăn cản Tiền Sinh Bình đức cao vọng trọng chứ.

Như vậy mới để thằng nhóc kia chui tọt vào bên trong.

Nhưng, những nói những lời này ra liệu bộ trưởng Vương có nghe không?. Tìm‎ 𝒕𝐫uyệ𝓷‎ hay‎ 𝒕ại‎ ||‎ T𝐫‎ 𝐔mT𝐫uye𝓷.ⅤN‎ ||

“Ngô Khôn Lương à Ngô Khôn Lương, tôi sẽ xử lý ông sau, còn không mau dẫn tôi đi xem tình hình ra sao!”, bộ trưởng Vương buông Ngô Khôn Lương ra, vẻ mặt tức giận hét lên.

Sau đó, nhóm người đi theo Ngô Khôn Lương vội vã đến phòng cấp cứu, không ngạc nhiên khi vừa đến nơi cổ áo của Tiền Sinh Bình cũng bị nắm lấy.


Những người khác trố mắt nhìn không dám tiến lên can ngăn.

“Đừng vội, đừng vội..”, Tiền Sinh Bình ngược lại rất bình Tĩnh, ông ấy đã nghĩ đến hậu quả rồi, bây giờ Trương Trần đang ở bên trong cứu người, nếu như ông không thể xử lý những việc vặt vãnh bên ngoài này, vậy thì quá thất bại rồi!

“Bộ trưởng Vương, lão Ngô, vẫn là câu nói đó, tình huống xấu nhất là gì? Còn gì có thể xấu hơn tình trạng bây giờ sao, lẽ nào Trương Trần không vào trong đó thì người bên trong có thể sống lại sao, hơn thế nữa, kỹ năng của người thanh niên đó còn cao hơn tôi gấp nhiều lần!”

“Cao hơn cả ông?”, nghe thấy câu này bộ trưởng Vương mới lới lỏng cổ áo của Tiền Sinh Bình, kinh ngạc nói: “Bệnh viện các người có một cao thủ như vậy từ bao giờ, tuổi còn nhỏ mà đã có kĩ năng cao cường?”

“Kĩ năng cái rằm, tôi là viện trưởng mà còn không biết hẳn ta, không cần biết là đông hay tây y, còn trẻ như vậy thì lấy đâu ra kinh nghiệm chứ?”, Ngô Khôn Lương bĩu môi nói.

Tiền Sinh Bình cũng nổi giận, Ngô Khôn Lương là viện trưởng nên trước giờ ông đã hết sức tôn trọng rồi, lần này ông giơ chân đạp ông ta bay thẳng ra ngoài, nếu không có người khác giúp thì Ngô Khôn Lương chắc chắn sẽ phải rụng hai cái răng cửa!

“Người bên trong phải chấp nhận rủi ro rất lớn, vốn dĩ không liên quan gì đến người ta, nhưng cậu ấy đã bước vào không do dự, nếu các người ở bên ngoài gây ồn ào, có bản lĩnh thì tự mình vào trong đi”.

“Cái gọi là bác sĩ, trách nhiệm và y đức cơ bản nhất của các người rơi sạch rồi à, các người có còn mặt mũi nữa không?”

Tiền Sinh Bình không quan tâm đến thân phận của Ngô Khôn Lương và bộ trưởng Vương nữa, chửi như tát nước vào đám người.

Ông cũng coi như nể mặt hai người này rồi, những bác sĩ ưu tú kia đã trực tiếp bị ông mắng cho té tát, thiếu chút nữa thì phải chui vào ống quần mà trốn.

Sau khi bình tĩnh lại, bộ trưởng Vương cũng thở dài, ván đã đóng thuyền, còn có cách gì khác chứ, bây giờ xông vào. bên trong kéo Trương Trần ra cũng vô dụng, chỉ có thể cầu nguyện thôi!

Lúc này, ánh đèn đỏ chói trong phòng cấp cứu đột nhiên vụt tắt, thay vào đó là màu xanh lá dịu nhẹ, sự thay đổi này khiến mọi người sững sờ, sau đó mọi người nhìn nhau với ánh mắt khó tin.


Đèn đỏ có nghĩa là đang cấp cứu, đèn xanh có nghĩa là thoát khỏi nguy hiểm, không lẽ...

Khi mọi người còn đang ngờ vực thì một y tá bên trong bước ra, cởi bỏ khẩu trang cười nói: “Người bên trong đã cứu được bệnh nhân của hiệp hội Y học, bây giờ đang hoàn thành bước cuối cùng!”

Lúc này, cho dù là Ngô Khôn Lương, bộ trưởng Vương hay những người khác đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt bất giác mang theo nụ cười, cảm giác từ địa ngục bước đến thiên đường này cũng thật là kích thích!

“Thật sao!”, bộ trưởng Vương hỏi thêm một câu! Người y tá gật đầu: “Lát nữa ông sẽ biết ngay thôi!”

“Được được được!”, bộ trưởng Vương kích động trả lời liên tục ba lần!

Lại thêm mấy phút trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu lại một lần nữa được mở ra, Trương Trần bước ra với khuôn mặt mệt mỏi, anh thấy một đám người đang nhìn chằm chằm vào mình, biết rằng thân phận của người bên trong, anh liền giải thích: “Tất cả đều tốt, mọi thứ đều an toàn...”

“Cậu tên là Trương Trần?”, bộ trưởng Vương nhìn Trương Trần hỏi, anh gật gật đầu!

“Xin nhận một lễ của tôi!”, bộ trưởng Vương đột nhiên lùi về sau một bước, hai tay nằm lại cúi gập người về phía Trương Trần.

Ngô Khôn Lương và Tiền Sinh Bình cùng những người khác cũng đồng thời lùi về sau một bước, hai tay nắm đấm cúi người, đối với những người của hiệp hội Tây y, họ không hiểu năm về lễ nghi này của Long Quốc, nhưng họ cũng để tay trước ngực, cúi đầu thật sâu!


“Không dám!”, Trương Trần vội vàng bước lên đỡ họ dậy.

Bộ trưởng Vương đứng thẳng người lên cười nói: “Đương nhiên là có thể nhận, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, hậu quả e rằng khó lường hơn cậu tưởng nhiều!”

Hôm nay Hàn Y đến đây khiêu khích, Hoài Bắc đang đứng đầu sóng ngọn gió, nếu như người của hội Y học xảy ra chuyện gì, điều này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến quan hệ quốc tế, thể diện của Long Quốc cũng theo đó mà mất sạch!

Có thể nói, Trương Trần không chỉ cứu một mạng người!

Các thành viên của hiệp hội Y học cũng vô cùng biết ơn Trương Trần, tất cả đều nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.

Sự nhiệt tình của những người này làm cho Trương Trần có chút đau đầu, hết người này đến người khác nắm tay, lại còn hàng loạt lời cảm ơn nữa.

Qua cả nửa ngày, đám người đó mới trở lại bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui