“Anh, anh đúng là đồ bỉ ổi vô liêm sỉ!", người trước giờ ngoan hiền như Phương Thủy Y cũng chỉ muốn dùng mấy từ như vậy để chửi.
Nhưng Mạnh Thanh Vân lại không hề để bụng mà lớn tiếng cười: “Chờ cô lên giường rồi thì sẽ biết thế nào là bỉ ổi vô liêm sỉ!”
“Này con điếm, đừng nói là tôi chưa cho cô cơ hội, thế lực nhà họ Mạnh tôi ở Thượng Đô thế nào cô không tưởng tượng nổi đâu. Tôi cho cô thời gian ba ngày, nếu không gia đình cô cứ chờ mà ra đường xin ăn đi!”
Mạnh Thanh Vân lạnh lùng hừ một tiếng rồi rời đi, nhưng Trương Trần lại giơ tay lên cản trước mặt hẳn.
“Nói được làm được đấy nhé!”, Trương Trần võ tay, lập tức xung quanh có mấy người đàn ông to lớn đi đến.
Sắc mặt Mạnh Thanh Vân vô cùng u ám, hắn ta lạnh lùng nói: “Trương thần y, dù mày có cái danh sếp Mạt Lâm, nhưng nếu dám ra tay, mày chắc chắn sẽ phải hối hận đấy, sau khi các người điên cuồng tấn công tập đoàn Xương Thịnh, sức lực chắc cũng không còn được như trước nữa nhỉ?”
Triệu Chí Hào lặng lẽ đi đến phía sau Trương Trần, kéo tay áo anh, mong anh có thể lý trí một chút.
Mạnh Thanh Vân nói không sai, sau trận chiến đó với tập đoàn Xương Thịnh, dù thăng nhưng cũng chỉ là thắng hiểm.
Bây giờ tình hình bên chỗ tỉnh An Hoa còn chưa biết thế nào, nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn lại đang nhăm nhe, bên nào cũng là ông lớn, giờ mà đắc tội nhà họ Mạnh, bọn họ chẳng khác nào rơi vào cảnh bốn bề đều có địch.
Sau đó, chưa chờ Trương Trần ra tay, đám người của cục công an thành phố lại đến.
“Chúng tôi nhận được tin báo, anh có liên quan đến hung thủ mưu sát Trương thần y vào hồi chiều nay, mong anh đi cùng chúng tôi một chuyến!”, người đến lạnh lùng nói, sau đó cúi đầu chào. Trương Trần.
Nếu xét về trình độ thì Trương thần y chính là một con gấu trúc lớn, nếu anh xảy ra chuyện ở Hoài Bắc, vậy thì cả thành phố sẽ rơi vào vòng dư luận. Tới lúc đó, đừng nói là bọn họ mà cả cái thành phố Hoài Bắc này cũng sẽ bị liên lụy!
Một anh hùng có thể đè đầu đám Hàn y, lấy lại thể diện cho Long Quốc mà lại xảy ra chuyện ở Hoài Bắc thì e là không chỉ giới y học không tha cho bọn họ, mà cả người dân Long Quốc cũng sẽ chỉ trích bọn họ.
“Cái gì? Tên chết dẫm này còn phái người chặn giết Trương thần y? Đúng là đáng chết!”
“Đừng ai cản tôi, tôi phải giết chết hắn ta
Một nhóm bác sĩ bệnh viện thành phố đã bị anh làm cho tâm phục khẩu phục sau khi tận mắt chứng kiến y thuật của Trương Trần, nghe thấy tin này, bọn họ không nhịn được mà nhao nhao lao lên phía trước đạp Mạnh Thanh Vân mấy cái!
Mấy y tá xinh đẹp còn dùng móng cào lên mặt Mạnh Thanh Vân, người của cục công an lặng lẽ quan sát, tới khi hả giận rồi bọn họ mới đưa Mạnh Thanh Vân đi.
Bên chỗ Trương Trần, vì sự nài xin của đám bác sĩ, anh đã phải nán lại một lát để chia sẻ một số kiến thức liên quan đến Đông y, lúc này mới có cơ hội rời đi.
Trong phòng điều dưỡng cao cấp, Trương Quốc Hồng nằm trên giường, còn Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng lo lắng ngồi bên cạnh.
Cuối cùng, Phương Thiên Bàng không nhịn được nói: “Thủy Y à, một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, chúng ta không đối phó được Mạnh Thanh Vân đâu, hay là con đi tìm Trương Trần giúp đỡ đi, xem xem cậu ta có cách gì không, cậu ta quen biết Trương thần y mà”.
“Lúc đầu bố còn muốn con li hôn với Trương Trần để đính hôn với Mạnh Thanh Vân cơ mà, sao bây giờ lại nhớ tới người ta rồi, giờ thì bố vừa lòng rồi chứ?”
Phương Thủy Y vốn đã thấy áy náy, do dự có nên nói một tiếng xin lỗi với Trương Trần không, bây giờ vừa nghe thấy Phương Thiên Bàng dùng giọng điệu này nói chuyện, cô nhất thời không nhịn được mà trách ông ta một câu.
“Con đừng trách bố, lúc đầu bố cũng không biết thăng nhóc đó quen biết Trương thần y mà, tại nó không nói sớm, cứ che che giấu giấu, trách ai được?”, Phương Thiên Bàng lo lắng không thôi nói.
Phương Thủy Y đã chẳng còn tâm trạng mà nghe Phương Thiên Bàng nói, càng nói cô càng thấy hổ thẹn.
Cô năm chặt điện thoại trong tay, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đi ra hành lang bấm số của Trương Trần.
“Alo?”, đầu bên kia truyền đến giọng nói của Trương Trần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...