Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Trương Trần khẽ cười, anh nhìn Phương Thủy Y nói: "Điều quan trọng nhất của một con người là đừng để bị che mắt một cách dễ dàng. Cô luôn tin tưởng người ngoài, cũng được thôi, nếu tôi nói với cô rằng lúc ở phòng thay quần áo, tên Mạnh Thanh Vân này đã tới tìm tôi và làm tốn khá nhiều thời gian của tôi, muốn tôi không kịp tới cứu mẹ cô thì cô có tin không?"

"Không, không thể nào!", Phương Thủy Y lập tức. lắc đầu.

Mạnh Thanh Vân quan tâm mẹ cô hơn cả cô, sao lại làm chuyện đó cơ chứ!

Mạnh Thanh Vân cũng nhíu mày không chịu thừa nhận: "Trương thần y, nói gì cũng phải có chứng cứ. Vì bạn anh nên anh ngứa mắt tôi, tôi có thể hiểu được, nhưng anh vu oan cho tôi, làm Thủy Y hiểu lầm tôi thì quá ác độc rồi đấy. Một người hành y mà lại làm ra chuyện như vậy sao?"

Chỉ mấy câu đơn giản nhưng lại khiến mọi người ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Ai mà ngờ chuyện này lại phức tạp như thế.

Lúc này, một giọng nói vang lên. Một nữ bác sĩ trẻ tuổi bước tới, cầm một tờ hóa đơn tới trước mặt Phương Thủy Y.

"Bởi vì cấp trên đã thông báo rằng lần này Trương thần y không thu phí phẫu thuật, bệnh viện chúng tôi cũng muốn chúc mừng chuyện Trương thần y ghé thăm, vậy nên đã quyết định miễn hết viện phí. Đây là hóa đơn mà cô đã thanh toán, nếu không có vấn đề gì thì cô ký tên rồi ấn dấu tay vào, bệnh viện chúng tôi sẽ gửi tiền cho cô".


"Chính Mạnh Thanh Vân đã nộp phí, cô đưa cho anh ấy đi", Phương Thủy Y nói.

"Xin lỗi cô, tôi không biết Mạnh Thanh Vân nào hết, bệnh viện chúng tôi chỉ làm theo tên, tên người nộp lúc đầu là Trương Trần, nhưng chúng tôi không liên lạc được với anh ấy. Cô là vợ anh ấy, chỉ có cô mới có tư cách ký tên thôi!", bác sĩ đó nói.

"Cái gì?', Phương Thủy Y kinh hãi, cô cầm hóa đơn lên nhìn, trên đó có tên Trương Trần thật.

"Anh Mạnh, chuyện này là sao? Chẳng phải anh nói chính anh đã nộp viện phí sao?"

Phương Thủy Y chỉ cảm thấy choáng váng.

Mạnh Thanh Vân thầm mắng đen đủi, hắn gượng cười nói: "Sao lại thế được? Tôi đã bảo trợ thủ của tôi đi nộp mà, cậu ta cũng báo lại với tôi là đã nộp rồi".

"Cô đợi tôi gọi điện thoại hỏi xem sao".


Mạnh Thanh Vân cảm thấy căng thẳng, nữ bác sĩ kia nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa, nếu người của anh tới nộp thì kiểu gì chúng tôi cũng sẽ ghi lại, nói cứ như kiểu bệnh viện chúng tôi ém tiền của anh vậy!"

Vừa nói hết câu là tất cả các bác sĩ ở đây đều nhìn Mạnh Thanh Vân bằng ánh mắt tức tối.

Giấy trằng mực đen bày ra đấy, trên đó còn có dấu của bệnh viện thành phố, số tiền này đúng là được nộp dưới tên Trương Trần.

Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng nghệt mặt ra, nếu bệnh viện không nhầm lẫn gì thì đúng là Trương Trần nộp, nhưng Trương Trần lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Tiền tiêu vặt mà Phương Thủy Y cho Trương Trần chỉ có hai trắm tệ một tháng mà thôi.

"Mạnh Thanh Vân, vì sao anh lại lừa tôi, còn mặt dày ôm công lao vào mình?"

Phương Thủy Y lớn tiếng chất vấn. Hiện giờ cô mới biết cả tiền viện phí và việc Trương thần y tới đều là do Trương Trần lo liệu, nực cười làm sao khi cô luôn cho rằng chính Mạnh Thanh Vân đã làm những chuyện đó.

Mà điều tởm lợm nhất là Mạnh Thanh Vân chưa bao giờ phủ nhận điều này.

Giờ khắc này Phương Thủy Y cảm thấy hai má nóng bỏng, không phải bởi vì xấu hổ, mà là áy náy và lúng túng.

Trương Trần làm nhiều điều vì cô như thế, nhưng cô lại chẳng hề để tâm, còn nói anh như thế, chắc chắn là đã làm tổn thương anh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui