Từng giây từng phút trôi đi, Phương Thủy Y bắt đầu thấy sốt ruột, còn Mạnh Thanh Vân đứng bên cạnh lộ ra ý cười. Thời gian dự liệu ban nãy đã qua rồi, chỉ có hắn mới biết, chỉ e hôm nay thần y Trương không đến được rồi.
“Thủy Y! Đừng vội, có lẽ thần y Trương bận quá hoặc có thể bị tắc đường, dù sao thời gian này cũng đúng lúc đi làm mà”.
Mạnh Thanh Vân cười an ủi một câu, nói: “Tôi đi thúc giục hỏi tình hình xem có chuyện gì?”
Đi ra bên ngoài, Mạnh Thanh Vân tìm một nơi hút điếu thuốc. Tại sao thần y Trương đến muộn, trong lòng hắn rõ nhất. Hắn đang mong Trương Quốc Hồng đi gặp Diêm Vương sớm, lúc này đâu còn quan tâm đến những chuyện khác.
Không bao lâu, trợ thủ của Mạnh Thanh Vân chạy lại, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, tin vui, Trương Quốc Hồng đã bị chuyển đến phòng cấp cứu rồi, bệnh viện cũng cử ra đội ngũ bác sĩ xuất sắc vào cấp cứu. Bà ta không còn bao lâu thời gian nữa”.
“Tốt quá rồi, đến lúc đó Trương Quốc Hồng. chết, tôi sẽ tiết lộ cho Phương Thủy Y lý do thật sự Vương Hiển Chỉ không đến được, còn thần y Trương chỉ đến khảo sát thôi chứ căn bản không biết chuyện ở đây. Anh nói xem, Phương Thủy Y có hận Trương Trần đến chết không?”
“Cậu chủ sáng suốt”, trợ thủ đó cười hì hì.
Lúc này, bên ngoài bệnh viện có mấy xe đi tới. Bên sườn xe bị xước sơn nghiêm trọng, vừa nhìn đã biết chắc vừa bị va chạm mạnh.
Mọi người đang đứng trước bệnh viện lúc này vội vàng lên trước nghênh đón, còn Mạnh Thanh Vân cũng tìm một nơi yên tĩnh để quan sát.
Nhưng đợi khi tất cả mọi người trên xe xuống hết, nhưng họ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của thần y Trương.
“Xin lỗi, trên đường xảy ra chút chuyện, chỉ e thần y Trương phải lỡ chút thời gian, chúng tôi đến trước để truyền đạt ý của anh ấy”.
Lúc này mọi người có chút thất vọng. Nhưng nghĩ đến lời Trương Trần nói nên nói khách sáo vài câu rồi tiễn những phóng viên dường như vẫn không cam tâm đi.
“Tốt lắm”, tận tai nghe thấy kết quả, Mạnh Thanh Vân cười hì hì, không ở lại nữa mà đi vào trong bệnh viện.
Lúc này, Triệu Chí Hào bị thương nhẹ đang băng bó trong phòng nghỉ nội bộ của bệnh viện, còn Tôn Khuê Sơn phụ trách giải quyết một số chuyện linh tỉnh. Bọn họ vào từ cửa sau, chính là vì muốn che chắn tai mắt của mọi người để Mạnh Thanh Vân không nghi ngờ gì.
“Cậu Trương! Người của tôi đã bao vây nơi này rồi. Nếu như Mạnh Thanh Vân dám xông ra thì
người mai phục của chúng ta sẽ đánh phế hắn”, Tôn Khuê Sơn nói.
“Tốt, thông báo cho bác sĩ chữa trị cho Trương Quốc Hồng, tôi muốn biết tình hình chẩn đoán của bà ấy”.
“Tôi biết rồi, họ sẽ đến ngay ạ”, rất nhanh một bản báo cáo được đưa đến. Trương Trần lật nhìn tình hình cụ thể, bên ngoài đã truyền đến tạp âm.
“Cậu Trương, hành tung đã bị bại lộ”, Tôn Khuê Sơn trầm giọng nói.
“Không sao!”, Trương Trần khoát tay, anh cũng không nghĩ có thể giấu được bao lâu. Hôm nay bệnh viện thành phố tập trung đông người thế này cũng là vì anh, vì thế rất dễ bị phát hiện khi có quá nhiều người theo dõi.
“Đi thay quần áo vô trùng đi”, Trương Trần đẩy cửa bước ra, bên ngoài là đám bác sĩ, phóng viên và một số bệnh nhân đang vây chặt hành lang.
“Cái gì? Hän đến rồi sao? Đến lúc nào?”, Mạnh Thanh Vân cũng nhận được tin, lúc này kinh hãi hô lên.
“Chúng tôi cũng không biết, tạm thời không liên lạc được với Dã Lang. Hiện giờ thần y Trương đã thay sang quần áo vô trùng, nếu không có gì bất ngờ thì rất nhanh sẽ đi vào phòng phẫu thuật”, trợ thủ vội nói.
“Chết tiệt”, Mạnh Thanh Vân hung hăng đập. một cái, vội chạy về phía phòng thay đồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...