Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

“Cũng phải, người đàn ông của cô ta là một tên vô dụng, các cậu nhân cơ hội này không chừng có thể sung sướng một phen đấy, được lợi còn có thể không tốn tiền!”

Mấy người đàn ông đó đỏ mặt, họ quả thực muốn xảy ra chút chuyện gì đó với Phương Thủy Y nhưng bây giờ lại không còn ý nghĩ này nữa. Họ vừa muốn khuyên nhủ vài câu, chỉ nghe Vương Nhị Ngưu hừ một tiếng: “Chỉ cần các cậu không sợ ngày nào đó xảy ra tai nạn xe thì có thể đến thử!”

Lúc này, không còn ai dám nói gì nữa, nhà 'Vương Nhị Ngưu có một người anh hoành hành trong giới xã hội đen. Thời buổi bây giờ, ai dám tự tìm phiền phức, suốt ngày cứ sống trong lo sợ, nhất thời làm anh hùng lợi chẳng bằng hại.

“Nhị Ngưu, mẹ khó chịu, cô ta đánh mẹ bị thương, nhất định phải trả hai trăm ngàn tiền thuốc men!”, bà cụ Hình đứng đó, cả người không nhìn thấy một vết sẹo. Mọi người đều không khỏi cảm thấy khinh thường, người này không biết xấu hổ gì hết.

Nhưng Vương Nhị Ngưu lại nghiêm túc gật đầu, nhìn Phương Thủy Y nói: “Cô đưa hai trăm ngàn tiền thuốc men đây là có thể đi!”

“Tôi không có tiền, hơn nữa tại sao tôi phải đưa tiền thuốc, bà ta chẳng hề hấn gì cả!”, trong lòng Phương Thủy Y dâng lên nỗi oan ức, nước mắt càng không ngừng rơi như mưa khiến người khác nhìn mà đau lòng không thôi.

“Không có tiền thì lột đồ của con tiện nhân này ném lại đây đi, tôi phải để mọi người thấy rốt cuộc cô ta lẳng lơ đến mức nào!”, bà cụ Hình tức giận nói, Phương Thủy Y còn dám đánh lại, bà ta phải để Phương Thủy Y chịu gấp trăm lần.


Lần này, ngay cả Vương Nhị Ngưu cũng nhíu mày, làm vậy quả thật hơi quá đáng, trước mặt bao. nhiêu người như vậy. Bỗng nhiên hai mắt hắn sáng lân, nói: “Mẹ à, mẹ xem làm vậy có được không? Đem cô ta đến chỗ anh con, dưới trướng của anh con có rất nhiều đàn ông lực lưỡng, vừa lúc có thể trả thù!”

Bà cụ Hình gật đầu cười nói: “Vẫn là cách của con cao thâm, mẹ thấy con đê tiện này rất biết cách phục vụ đàn ông, nói không chừng bây giờ cô ta đang nghĩ đến chuyện này. Nếu không cô ta nào có khả năng mua được biệt thự, chắc chắn là như vậy!”

Quả thực mọi người không thể nhịn nổi nữa, không chọc vào nổi thì bỏ đi, cũng có người có lòng tốt lén báo cảnh sát, bây giờ lại thấp thỏm đợi cảnh sát đến.

Ngay lúc này, Trương Trần đẩy đám đông ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người, sau đó ôm Phương Thủy Y vào lòng.

Phương Thủy Y nhìn thấy Trương Trần cũng ôm chặt lấy eo anh, khóc to hơn. Lúc này cô không cần Trương Trần phải thế này thế kia, cô chỉ muốn có một bờ vai vững chắc để tựa vào, khóc ra hết mọi uất ức trong lòng.

Theo tiếng khóc nức nở của Phương Thủy Y, gương mặt Trương Trần cũng trở nên lạnh như băng.

“Này, đây chẳng phải là tên vô dụng đó sao?”, Vương Nhị Ngưu nhìn thấy Trương Trần hoàn toàn không xem anh ra gì. Hắn cũng muốn lẻn vào biệt thự của Phương Thủy Y để cắm cho Trương Trần một cặp sừng, nhưng Phương Thủy Y lại không thường ở nhà nên hắn không tìm được cơ hội.

“Không sao rồi, em đừng khóc..”, Trương Trần không quan tâm đến Vương Nhị Ngưu, anh xoa đầu Phương Thủy Y, nhìn gương mặt khóc nức nở và vết máu nơi khóe miệng của cô, anh chỉ cảm thấy vô cùng tức giận. Trương Trần không thể kìm chế được cơn giận của mình, vậy thì cứ để anh bộc phát đi.

“Trương Trần, chúng ta đi thôi!”, Phương Thủy Y đã bình tĩnh lại, cô nói với Trương Trần. Cô sợ nếu Trương Trần ra tay thì cũng sẽ bị đánh ở đây, người thiệt lại là anh, dù sao đợi cảnh sát đến là được.

“Đi, nhưng phải đợi một lát nữa!”, anh đau lòng xoa gương mặt sưng đỏ của Phương Thủy Y. Trương Trần xoay người lại nhìn Vương Nhị Ngưu và bà cụ Hình, giọng anh lạnh như băng nói: “Đây đều là do các người làm à?”


“Tôi nói cho tên vô...”

“AI”, Vương Nhị Ngưu còn chưa nói xong, hắn chỉ cảm thấy một bóng đen tiến đến gần. Sau đó ngực đau nhói, cả người hắn bị hất văng ra ngoài như bao cát!

“Đánh vợ của tôi à, tôi cảm thấy mấy người đang muốn chết đấy!”, Trương Trần tức giận nói, anh nắm lấy tóc bà cụ Hình, tay phải vả bôm bốp vào mặt bà ta.

Những người khác đều ngẩn người, trong phút chốc chẳng ai hoàn hồn lại được. Họ nào có từng thấy vẻ mặt hung hãn như vậy của Trương Trần, nếu Trương Trần trước đây chỉ là một con chuột mặc người ta xâu xé, thì bây giờ anh chính là một con hổ đang phát cuồng, cảm giác trái ngược này khiến họ ngây người!

“A a a, thằng vô dụng, tao giết mày..”, Vương Nhị Ngưu bò dậy, sau đó thấy mẹ mình bị xách lên như con lợn nái đang chờ xử tử, bị Trương Trần tát đến choáng váng. Lúc này hắn tiện tay nhặt một biển báo đỗ xe rồi lao về phía Trương Trần.

Trương Trần đá bà cụ Hình ra, không hề né tránh bị Vương Nhị Ngưu đánh một cái, nắm đấm của anh cũng cùng lúc đập vào sống mũi của Vương Nhị Ngưu.

Bang bang bang...

Trương Trần không có ý dừng tay, trái đánh phải nện, cưỡi lên người Vương Nhị Ngưu hung hăng đánh hắn.


“Trời ạ, đây là Trương Trần sao?”, lúc này, có người đã hoàn hồn lại không thể tin nhìn hai người đang đánh nhau trước mặt, không đúng, chính xác hơn là một người bị đánh, một người đánh.

Mấy người khác cứng ngắc lắc đầu, họ cũng không thể tin tên Trương Trần cao chưa đến một mét tám, trông có vẻ ốm yếu thế kia mà lại cưỡi lên người Vương Nhị Ngưu gần một trăm kg mà đánh. Chuyện này mà nói ra có ai mà tin cho được?

“Hay là đi lên khuyên một câu đi, nếu còn đánh nữa, e là Vương Nhị Ngưu chết mất!”, một bà cô lẩm bẩm nói, thế nhưng chẳng có ai đáp lại lời người nọ.

Lúc này ai mà dám đi lên? “Tất cả không được cử động, giơ tay lên!", sau đó, một tiếng hét vang lên, bảy tám cảnh sát bước

đến kéo Trương Trần và Vương Nhị Ngưu ra.

“Xảy ra chuyện gì đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận