Sự ân sủng của hoàng đế

Chương 7
Mang theo nụ cười ngọt ngào trong giấc mộng Tôn Phật Nhi mở mắt tỉnh dậy, cô vui vẻ cử động chân tay, vặn mình.
“Ui!” Cô chau mày, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhăn nhó giống như quả quýt bị khô quắt lại. Mới hơi vặn người mà toàn thân, hai trăm linh sáu đốt xương như bị xe cán phải, cả người không chỗ nào là không đau nhức, nhất là phần hông và... Đột nhiên toàn bộ tế bào trên cơ thể cô như bừng tỉnh, cô giật bắn người lên như bị sét đánh, ngón tay thon dài trắng như tuyết chỉ vào người trên giường, “Anh... anh...”
“Sao thế, không nhận ra anh sao?” Quan Sơn Nguyệt khỏa thân ngồi dậy, một chút xấu hổ cũng không có, đôi môi quyến rũ xuất hiện một đường cong rất ám muội, “Em quên cũng không sao, chúng ta sẽ ôn lại một lần nữa, lập tức em sẽ nhớ ra thôi.” Cánh tay rắn chắc đặt ngang eo cô kéo cô lại gần, dính chặt vào vồng ngực mạnh mẽ của anh, cánh tay gian xảo của anh lại bắt đầu chu du trên cơ thể cô.
Khóe mắt cô nhìn thấy mặt trời lặn bên ngoài cửa sổ, tiêu biểu cho việc một ngày mới đã lại qua đi, màn đêm buông xuống. Những đam mê của buổi chiều hôm qua như lửa cháy kích thích trí nhớ, nhất thời kéo đến như những con sóng lớn ập vào vừa nhanh vừa mạnh, toàn thân Tôn Phật Nhi lập tức nóng lên, cảm thấy cả người bủn rủn không chút sức lực, “Đừng mà, người ta không chịu nổi nữa.” Cô kinh hoàng cầu xin, cánh tay nhỏ bé đẩy cánh tay to lớn trên người mình ra, nhưng giọng nói khàn khàn vốn đã không có sức thuyết phục, ngược lại càng làm thêm khiêu khích.
Nhất thời Quan Sơn Nguyệt cảm thấy phía dưới lại dâng lên cảm giác nóng bừng quen thuộc, con ngươi đen thăm thẳm của anh như càng đen hơn, ngọn lửa dục vọng lại cháy lên.
“Thật sự... em thực sự không muốn!” Cô mở to mắt kinh hoàng, cố gắng giãy giụa, không biết là vui mừng hay sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy.
Ngọn lửa phía dưới thiêu đốt lý trí của anh, anh quên mất rằng cơ thể mảnh mai của cô đã trải qua một đêm vùi dập, không thể chịu nổi thêm nữa. Anh như con chim ưng rất nhanh chóng, chuẩn xác vồ chặt lấy đôi môi anh đào mọng đỏ của cô, đôi tay nóng bỏng khơi lên những ngọn lửa trên cơ thể mềm mại của cô, khiến cho ý thức của cô lại lần nữa trầm luân...

Không hổ danh là một trong “tứ đại công tử” phong lưu, anh tuấn trong giới kinh doanh, tinh lực hơn người quả là “siêu cấp đế vương”, thật vượt qua khả năng thừa nhận của người bình thường.
Khi ngón tay anh tiến sâu vào giữa hai chân êm mượt của cô, đột nhiên cô thở hắt ra một tiếng đầy kinh hoàng, cô đẩy mạnh anh ra, lập tức nhảy xuống giường chạy trốn.
Quan Sơn Nguyệt ngạc nhiên, động tác cũng nhanh nhẹn không kém, sải bước  đuổi theo, Tôn Phật Nhi mới cầm được áo sơ mi còn chưa kịp mặc lên người liền bị anh bắt lại đẩy lên tường, đôi chân mềm mịn trắng như ngọc bị nhấc bổng khỏi mặt đất, đá đá trong không trung một cách bất lực.
“Dừng một chút, anh hãy dừng lại một chút... em có... có lời...” Lưng Tôn Phật Nhi dán chặt vào bức tường lạnh như băng thở hổn hển, hai tay ôm cổ anh vội vàng kêu dừng lại.
“Có gì muốn nói...” Cánh tay to lớn của anh tách đôi chân mềm mại của cô ra, quặp chặt lấy hông của anh, chuẩn bị tốt vị trí, phần dưới cử động, ngay khi tiếng thét của cô vang lên, anh không chút chậm trễ tiến sâu vào cơ thể cô.
Khuôn ngực vững chắc như cây tùng của anh bắt đầu thở ra, thân dưới bắt đầu chuyển động, hừ nhẹ nói: “... em nói đi, anh không có lấp đầy miệng em.”
Khuôn mặt Tôn Phật Nhi đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái. Lúc này còn nói được sao? Dường như cô thừa nhận không chịu nổi sự lấp đầy của anh giống như bị đâm phải, cánh tay yếu ớt di chuyển trên cơ thể rắn chắc của anh, mười ngón tay dần dần vòng qua lưng anh.

Đôi tay Quan Sơn Nguyệt ôm trọn mông cô, dồn lực tiến đến, hưởng thụ khoái cảm ngây ngất của sự lấp đầy nơi mềm mại của cô mang lại, đột nhiên, anh vỗ vỗ vào má mềm mại kiều diễm đỏ hồng của cô, yêu cầu cô nhìn vào mình.
“Nhìn anh, không được nhắm mắt lại!” Thấy cô mở mắt, anh thô bạo ra lệnh: “Nói! Bây giờ người em yêu là ai?”
Cái gì cơ? Tôn Phật Nhi trừng mắt nhìn anh đầy phẫn nộ, quay mặt đi không thèm để ý đến anh.
Phần dưới của Quan Sơn Nguyệt đẩy mạnh hơn, trừng phạt đẩy cô sát vào tường.
“Anh... làm cái gì?” Cô kinh hoàng nói, nhưng vẫn cứng giọng. Cô gần như thở hổn hển.
“Nói, em không được phép trốn tránh!” Anh rời khỏi cơ thể cô một cách mạnh mẽ, những cơ bắp săn chắc đồng thời nảy lên, ẩn chứa một tinh lực vô biên, ngọn lửa trên người cô như lan ra, như dâng trào, anh ở ngoài phần nữ tính nhất của cô mà mơn trớn, dập dìu, đó chính là không cho cô thỏa mãn.

Cơ thể cô dính chặt vào anh, cố giãy giụa nghênh đón anh, nhưng anh lại gian xảo cố tình né tránh, cô vừa thẹn vừa hận, “Anh không thể đối xử với em như vậy! Em...” Phía dưới đột nhiên trống rỗng và ngứa ngáy khổ sở, nhanh chóng bức bách cô phải khuất phục. Cô bật khóc nói: “Anh, là anh, chính là anh... đã được chưa! Anh đừng đi quá giới hạn.”
“Ngoan, đừng khóc.” Anh dịu dàng hôn cô, xóa đi những giọt nước mắt ấm ức trên đôi môi cô, anh tiến vào cô một cách mạnh mẽ dứt khoát, một lần nữa lấp đầy cô, hai người lại một lần nữa hợp thành một thể, cảm giác thỏa mãn no đủ khiến cô thở hổn hển.
“Hãy xem! Thân thể chúng ta phù hợp với nhau như thế, anh muốn em hãy mở mắt ra nhìn cho kĩ, em đã là người của anh rồi, kiếp này em chỉ có thể thuộc về anh, trời sinh ra chúng ta là một đôi, cho nên chúng ta yêu nhau như vậy cũng là lẽ đương nhiên, ngoại trừ sung sướng ra, anh không muốn em vì thế mà cảm thấy xấu hổ.”
Đời này chỉ thuộc về anh ư? Nói cái gì thế, sao không có ai bắt cái tên độc tài chuyên bắt nạt phụ nữ này đi vậy? Tôn Phật Nhi tức giận ấm ức nghĩ, nhưng vô thức ánh mắt lại chấp nhận lời nói của anh...
Kỳ thực cô cũng cảm thấy mình thật kỳ quái, đã sớm muốn biết anh làm thế nào mà có thể tạo nên cái cảm giác vui sướng bức bách cô đến phát điên này.
Tôn Phật Nhi lặng lẽ mở mắt ra, ánh mắt lấp lánh như được phủ một bức rèm mỏng, rụt rè sợ hãi nhìn khuôn mặt tuấn tú vui sướng của anh, lướt xuống đến mạch máu đang đập dồn dập ở cổ anh, đến khuôn ngực rộng lớn như biển, xuống đến...
Cô hít mạnh một hơi, tầm mắt của cô tập trung ở một điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, đến nỗi chỉ cần chạm vào là máu liền chảy ra. Nhìn thấy anh ra vào trong cơ thể mình, từ tận đáy lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ và mê hoặc khó nói thành lời, cửa mình của cô run rẩy co rút lại...
Phần cứng rắn của Quan Sơn Nguyệt đi chuyển trong cô, khiến anh ngây ngất không ngừng lại được, sự co rút run rẩy này càng khiến anh thêm thở dốc rên rỉ, khiến cho động tác của anh càng thêm mạnh mẽ hoang dại, một lần rồi lại một lần càng khiến tâm trí người ta thêm lãng đãng tự nhiên mà tấn công càng mạnh liệt, cô hét lên một tiếng, bỗng nhiên cả người bủn rủn, mềm nhũn, giống như đang phiêu du trong đại dương vùng nhiệt đới ấm áp, dạt dào.

Anh sau những lần tiến tới, sự nóng bỏng trong cơ thể cuối cùng cũng giải phóng vào cơ thể cô, đầu óc anh cũng theo đó mà trống rỗng, cả hai người cùng ngồi trên tấm thảm, khuôn mặt tuấn tú của anh đầm đìa những giọt mồ hôi no đủ, anh vùi mặt vào hõm cổ cô thở dốc.
Hơi thở ổn định, Quan Sơn Nguyệt đứng dậy bế Tôn Phật Nhi về giường, đôi mắt lim dim nhìn cô, thân thể cân đối mềm mại của cô duỗi thẳng ra, ánh mắt lười biếng lơ đãng càng thêm gợi cảm sau cuộc hoan ái, những động tác mãnh liệt vừa rồi dường như đã rút cạn hết sức lực của cô, bây giờ ngay cả đầu ngón tay cô cũng không nhúc nhích được.
Quan Sơn Nguyệt ngồi bên cạnh cô, ánh mắt anh nhìn cô giống như bậc quân vương đang đi thị sát lãnh địa của mình, ngạo nghễ mà đi tuần tra khắp cơ thể mềm mại yêu kiều của cô, đôi môi anh khẽ nhếch lên nụ cười đắc ý.
A, cô đã thuộc về anh rồi! Đôi tay trên cơ thể ngọc ngà trắng như tuyết của cô ve vuốt, cảm xúc tuyệt vời như vậy khiến anh lưu luyến mãi không thôi.
Sự ngọt ngào tuyệt sắc của Tôn Phật Nhi chỉ có anh mới thưởng thức được, sau này đương nhiên chỉ có mình anh thưởng thức. Đối với quyết định này Quan Sơn Nguyệt vô cùng kiên quyết, hơn nữa anh đã quán triệt, với đồ trong tay mình, ham muốn chiếm hữu trong anh vô cùng mãnh liệt, một chút cũng không để người khác chạm vào.
Chỉ là chăm chú nhìn cơ thể như băng như ngọc của cô đỏ hồng lên sau cuộc hoan ái, khí nóng ở phía dưới của anh lại dâng lên cuồn cuộn, rõ ràng anh không phải là người coi trọng tình dục, vì sao...
Hàng lông mày của cô nhíu lại, cô cảm nhận được trong những động tác dịu dàng của anh mang theo chút căng thẳng gấp gáp và nóng bỏng, Tôn Phật Nhi đã hiểu ý nghĩa của câu “phòng bệnh hơn chữa bệnh”, lập tức gạt cánh tay Lộc Sơn[2] của anh ra, cố gắng vận sức để thân thể mệt mỏi của mình ngồi dậy, nhanh chóng cuộn mình vào chiếc chăn mỏng.
[2] Cánh tay Lộc Sơn là một điển tích của Trung Quốc. Chuyện kể về Dương Ngọc Hoàn tức Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi, nhưng kì thực mối quan hệ của hai người này là tình nhân. Hai người thường lén lút quan hệ khi Huyền Tông không có ở đó. Trong một lần quan hệ do mạnh tay quá mà An Lộc Sơn làm cho ngực của Dương Ngọc Hoàn bị thương, nên từ đó mới có điển tích này. (Còn về ý nghĩa ta không giải thích nữa mọi người tự hiểu nha ^^)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận