Sự ân sủng của hoàng đế

Chương 6
E dè nhìn Quan Sơn Nguyệt. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Tôn Phật Nhi trở nên trắng bệch. Trong lòng cô rất rối loạn, dụng ý của anh đối với mình cô cũng lờ mờ hiểu được.
Họ đi vào nhà của anh, anh liền một mạch dẫn cô vào phòng ngủ, cô còn có thể không có cảm giác gì sao?
Trở thành sự thật mất rồi!
Không phải anh ta đang đùa chứ? Cô căng thẳng nuốt nước miếng, không được, cô thử kéo dài thời gian xem xem có thể thay đổi được cái ý nghĩ bất lương trong đầu anh không, phân tán sự chú ý của anh đi chỗ khác.
“A, anh... phòng của anh rộng thật!” Cô chộp luôn ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu.
“Uhm, đủ cho hai người chúng ta ở, không phải lo lắng vì quá chật chội.” Quan Sơn Nguyệt gật đầu đồng ý. Đóng cửa, cài khóa, động tác rất dứt khoát.
A, Tôn Phật Nhi lùi lại từng bước, từng bước một, quả thật muốn cắn lưỡi của mình quá, thật là không có cái hồ đồ nào như vậy cả.
Cô liền lên dây cót tinh thần ình, lập tức nói: “Uhm... đồ đạc trang trí trong phòng màu sắc thật đặc biệt, rất có phong cách. Là kiến trúc sư nổi tiếng nào thiết kế vậy? ”
“Thật ra cũng chẳng phải kiến trúc sư nổi tiếng gì, chỉ là lúc anh rảnh rỗi không có việc gì làm, liền thiết kế thôi, sau đó thì cho người thi công, có điều... em cũng thích sao? Có thể thấy khiếu thẩm mĩ của chúng ta giống nhau.” Quan Sơn Nguyệt vừa nói vừa nới cà vạt, cởi nút áo đầu tiên của sơ mi cho thoải mái hơn một chút.
Thiết kế nội thất là một trong những sở thích của anh, anh cũng rất thích phối hợp với cô để hai người có thể tán gẫu một chút, đương nhiên anh biết ý đồ kéo dài thời gian của cô, ngược lại anh cũng chẳng cần phải vội, vì tương lai họ sẽ sống chung với nhau, hiểu nhau cũng là một vấn đề quan trọng.
Nhà họ Quan tọa lạc một khu đất với rừng cây rộng lớn tới hơn nghìn mét vuông nằm ở Bắc Đầu, cũng là nơi mà cha mẹ Quan Sơn Nguyệt đã từng sống. Anh vốn cũng ở nơi đó, nhưng vì không muốn lãng phí thời gian và tinh thần khi phải chạy đi chạy lại từ nhà đến công ty, cho nên đã mua một căn hộ ở khu chung cư cao cấp sống một mình.

Nhà họ Quan hiện tại chỉ có cô em gái Quan Trúc Nguyệt và một số người giúp việc đang ở, một tháng anh về mấy lần, nếu công ty mà bận việc thì thậm chí hai tháng anh mới về nhà một lần.
“A... a...” Sao có thể như vậy, nhìn vẻ hài lòng của anh, cô nghi ngờ bản thân không biết mình có nói lỡ lời không, cô xấu hổ đằng hắng giọng rồi nói: “Mặc dù chỉ là sở thích nhưng có thể thấy được anh rất có tài năng trong việc thiết kế.”
“Em cũng thích cách anh bài trí như thế, vậy em nên ở lại đây, sẽ rất thoải mái đó, không có vấn đề gì đâu nhỉ. Có chuyện gì em cứ hỏi lại, anh tuyệt đối sẽ toàn tâm toàn ý phối hợp cùng em.”
“Em...” Cô muốn cắn lưỡi quá. Làm sao lại nói sai như thế, cô không nén được giận nữa. “Rốt cuộc anh muốn cái gì? Đừng có ăn hiếp người quá đáng.”
“Ăn hiếp?” Anh nhướng mày, “Nhưng anh chỉ muốn em nhận lời cầu hôn của anh thôi.”
“Em không muốn!” Cô từ chối rất kiên quyết.
Cái gì chứ, cô và anh mới chỉ gặp nhau có mấy lần, thời gian quen biết nhau căn bản chưa tới một tháng, như thế mà cũng có thể kết hôn sao?
“Không muốn?” Mặc dù trước ngày hôm nay, anh không hề có ý định kết hôn sớm như vậy, nhưng khi anh đã mở miệng cầu hôn cô thì không cho phép cô được cự tuyệt. “Tại sao? Là do em nói mình và anh không thân không thích, ở cũng anh sẽ bị người khác dèm pha, nếu đã như thế thì chúng ta kết hôn người khác sẽ không có lời nào để nói.”
“Em không muốn.” Ý chí của cô rất kiên định, không thể lay chuyển.
Cô vốn không muốn ở cùng anh, làm thế nào có thể vì cái lí do ấy mà kết hôn với anh.
“Anh cầu hôn với em, em dám nói không muốn sao?” Quan Sơn Nguyệt bị ba chữ “Em không muốn” rất rành mạch rõ ràng là áu nóng bốc lên, lòng tự tôn cao ngất bị thử thách.
Tôn Phật Nhi bị nộ khí của anh dọa làm cho sợ xanh mặt, thiếu chút nữa chạy mất dép.

Lẽ nào chỉ cần anh cầu hôn một cái là cô phải vui mừng như điên, cứ như được “ban ơn trời biển”, không do dự mà lập tức đồng ý hay sao? Tôn Phật Nhi hiểu rõ kết hôn là chuyện trọng đại của cả đời người, cô nên cẩn trọng không phải sao?
Huống hồ không phải cô đã đồng ý cùng anh qua lại tìm hiểu, đợi khi xác định rõ tình cảm của đối phương, quan niệm cách nhìn có giống nhau không, sau khi tìm hiểu kĩ mới bàn đến chuyện kết hôn, kết hôn là gồm những chuyện như vậy. Như thế mới là phương pháp xử lí thấu đáo thành thục, cô nghĩ chẳng có cái gì là không tốt, tại sao anh lại không thể hiểu chứ?
Cô tự cảm thấy đúng lí hợp tình, lí do cũng rất đầy đủ, nhưng vì sự an toàn của mình, cô nên ôn hòa vẫn hơn, đây là thời khắc nói ra lí do, lớn tiếng có lẽ sẽ thắng.
“Quan tiên sinh” bị cái trừng mắt sắc lẻm của anh nhìn cô lập tức sửa lại: “Sơn Nguyệt, kết hôn là việc lớn, quá trình tiến tới của nó cũng rất phức tạp, cả đời em chỉ có một lần kết hôn, cho nên đối với việc này tự nhiên trong lòng sẽ cẩn thận, thận trọng, cũng có nhiều thứ lo lắng. Hơn nữa... hơn nữa...” cổ họng cô thít vào, dường như không phát ra âm thanh, vì thế cô nuốt nước miếng cho thông cổ rồi mới nói tiếp: “Em vẫn còn trẻ, vốn không nghĩ đến những chuyện xa xôi như kết hôn, còn muốn hưởng thụ cuộc sống độc thân tự do tự tại, em vẫn còn có rất nhiều chuyện muốn làm...”
“Trước kia không nghĩ tới, bây giờ nghĩ tới là vừa. Vả lại, em đã hai mươi tư tuổi cũng không tính là tảo hôn. Chúng ta rất ăn ý với nhau như vậy, cách nghĩ cũng giống nhau, cả đời chỉ có một lần kết hôn, cho nên nếu nói hai người chúng ta kết hôn rất hợp cũng không quá. Những điều mà em đã nói hoàn toàn thống nhất với điều kiện của anh, anh và em kết hôn còn có gì phải do dự nào? Sau khi chúng ta kết hôn, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, khiến cho anh yêu em, cưng chiều em, chăm sóc em, như vậy thế nào là không tự do? Hơn nữa sau này cho dù em có làm gì anh đều có thể giúp đỡ, anh đối xử tốt với em như thế, em còn gì không vừa ý nữa nào?”
Sao nghe giống như đang nuôi thú cưng vậy, chẳng giống với tư cách một người vợ độc lập?
“Anh đương nhiên rất tốt, nhưng... ai da, anh làm sao có thể hiểu được chứ.” Tôn Phật Nhi quả thực rất hao tâm tổn trí, bắt đầu thấy đau đầu, không biết làm sao mới có thể giải thích cho thỏa đáng đây.
“Em rất ghét anh sao?” Anh hỏi
“Ư, không phải.”
Đã không ghét, vậy thì là thích rồi! Quan Sơn Nguyệt tự động giải thích lời của cô.
“Tư tưởng của chúng ta không cách nào hòa hợp được sao?”
“Không phải.”

Rất tốt, lại hỏi “Em nghi ngờ tấm lòng của anh?”
“Không phải.”
“Em thích anh, tin tưởng anh, tư tưởng chúng ta lại hòa hợp, vậy chúng ta nên kết hôn, không phải tốt sao?”
“Không thể... ... vốn em phải vắt óc suy nghĩ, bây giờ đã rối như như tơ vò rồi, không thể phân biệt được đầu cuối nữa, cũng chẳng thể giải thích rõ cho anh được.”
“Không thể không tốt vậy thì là quá tốt rồi! Nhìn xem, biểu hiện của em mặc dù mơ hồ, nói không rõ ràng, kỳ thực trong lòng em đã đồng ý, việc này chúng ta đã quyết rồi nhé.”
“Quyết định rồi?” Tôn Phật Nhi giống như bị bóp cổ.
“Em do dự là chuyện rất bình thường. Yên tâm, anh có phương pháp giúp em thêm củng cố quyết tâm.”
“Phương... pháp ư?” Mặc dù vẫn rất không hiểu, nhưng nghe anh nói tới hai chữ “phương pháp”, cô đột nhiên có cảm giác mưa gió sắp đến trong lòng run rẩy lo lắng.
Quan Sơn Nguyệt nhìn cô, một cái nhìn mang ý nghĩa rất sâu xa, lập tức tháo thắt lưng bằng da ra, rồi tiện tay ném đi.
“Anh... đang làm cái gì vậy? Đừng... đừng hù dọa em. Có được không?” Cô nhìn theo chiếc thắt lưng da như một con rắn bay trong không trung tạo thành một đường cong, “bịch” một tiếng, đáp xuống lưng ghế sô pha, tim cô giật mình đánh thót một cái.
“Hù dọa em ư?” Anh nhướng mày một cái rất nho nhã chầm chậm tiến về phía cô, bước từng bước rất có tiết tấu, rút cà vạt ra ném sang một bên, tay anh đưa lên ngực, một hàng cúc áo cũng mở ra theo, chưa tới hai, ba cái, đã lộ ra khuôn ngực rắn chắc. “Anh làm sao có thể thế được? Anh đáng yêu quyến rũ làm động lòng tiểu thư Tôn Phật Nhi, anh có thể đảm bảo với em, con người anh bây giờ tuyệt đối nghiêm túc, một chút trêu đùa cũng không có.”
“Nhưng, nhưng...” đối mặt với “cảnh sắc” mê hoặc như thế Tôn Phật Nhi lùi lại. Nhìn cũng không được, mà không nhìn cũng không được. Cô nhìn lên trên, nhìn xuống dưới, nhìn trái, nhìn phải, cũng không dám nhìn phía trước, mặc dù cô rất muốn nhìn... ai da, giờ là lúc nào, vẫn còn tâm trí nghĩ đến những chuyện như vậy? Cô hạ giọng nói: “Em đã nói rồi, em vẫn còn trẻ, không muốn kết hôn.”
“A, nhưng anh thì muốn kết hôn.” Anh chậm rãi kéo vạt áo sơ mi ra, cởi cúc tay áo, cánh tay giơ lên, chiếc áo sơ mi cũng cùng chung số phận với chiếc cà vạt, nằm trên sàn nhà bóng loáng.
“Vậy anh đi kết hôn đi, em cũng không ngăn cản... a!” Cô quay mặt lại không cẩn thận nhìn thấy, giống như bị một luồng điện giật, lập tức cô ngẩng lên nhìn trần nhà, một luồng khí nóng truyền từ lòng bàn chân cô đến cổ, đỏ bừng mặt, trong lòng rối loạn như con nai ngơ ngác. Giật lùi lại, cả người va vào mép giường, ngã vào chiếc giường mềm mại.

Cô cố gắng cử động, nhưng khuôn ngực trần trước mặt khiến cô từ bỏ nỗ lực, lại một lần nữa ngã lên giường.
Quan Sơn Nguyệt cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc đối diện với khuôn mặt đỏ bừng của cô. Đôi môi của hai người cách nhau chưa tới năm phân, Tôn Phật Nhi mở to đôi mắt sợ hãi nhìn không dám cử động, ngay cả hơi thở cũng trở nên rất nhẹ.
“Căng thẳng như vậy, a...” Đôi môi anh khẽ mấp máy, tưởng như có một luồng khí nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô, tim cô đập loạn, đột nhiên cảm thấy môi như sưng ngứa.
“Anh đừng có làm bậy.” Tôn Phật Nhi càng vùi sâu vào trong giường, muốn làm giãn khoảng cách giữa hai người, ngay cả nói cũng chỉ dám nói thầm.
“Làm bậy? Anh cùng vợ tương lai của mình thân mật sao lại gọi là làm bậy được?” Anh chầm chậm chầm chậm tiến về phía cô, khí thế rất lớn ập tới khiến cô chịu không nổi xoay eo tìm cách chạy trốn không bị anh bao phủ, anh lập tức đặt hai tay hai bên sườn cô, cả người bao bọc lấy cô.
“Em...” Cô mới thốt ra một từ, đôi môi hồng đã bị bao phủ.
Đầu lưỡi trơn trượt đã thâm nhập sâu vào trong miệng cô làm đất trời chao đảo, khí thế mãnh liệt khiến cô cũng chuyển động theo vũ điệu của anh. Anh giống như người lữ hành trên sa mạc bị bỏ đói ba ngày ba đêm, ngấu nghiến trên khuôn mặt mềm mại mịn màng của cô, hấp tấp vội vàng hút lấy mật ngọt trong miệng cô.
“Ư...” Cô quay đầu, muốn thoát khỏi nụ hôn của anh, đôi tay nhỏ bé đặt trên ngực đẩy anh ra, nhưng lúc này chẳng những không có cách nào giải thoát, mà ngược lại còn như kích thích bản năng chiếm đoạt của người đàn ông trong anh, càng khiến anh thêm công kích mãnh liệt. Bàn tay anh như có lửa di chuyển gấp gáp trên cơ thể tuyệt mĩ của cô, chớp mắt giống như có dòng điện chạy khắp toàn thân cô, cô không nén được phát ra tiếng rên rỉ.
Ôi, ý thức của cô ngày càng mơ hồ, đối với nụ hôn của anh bản thân cô càng lúc càng không có chút sức lực kháng cự nào.
Lí trí ngày càng rời xa cô, nhưng mỗi một tế bào trên người cô đều cảm nhận được dòng điện dưới bàn tay anh, trên người cô dù là núi non hay hang sâu trước giờ chưa từng có người tới nay đã bị anh tùy tiện khám phá, bất giác cô phát ra tiếng rên rỉ, thân thể tựa như đang đón chờ anh, bất giác cánh tay trắng mịn của cô đặt lên cổ anh, nụ hôn của hai người càng thêm ngọt ngào.
Cảm nhận được sự “thuần phục” của cô, khí thế của Quan Sơn Nguyệt càng cuồn cuộn, nhất thời động tác chuyển thành dịu dàng, đầu lưỡi linh hoạt trong miệng cô trở nên nhẹ nhàng say đắm, khơi dậy dục vọng trong cô.
Đầu Tôn Phật Nhi trống rỗng, chỉ cảm thấy mình bị đặt trong biển lửa, cả người nóng ran vừa đau lại vừa thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ hồng lên, đôi môi tựa cánh hoa bất chợt phát ra tiếng rên, đôi mắt như nước như mờ vì dục cảm, vẻ quyến rũ dần dần hiện ra, vẻ đẹp toàn thân thực đáng yêu, lay động lòng người.
Quá nhanh rồi! Bụng dưới đột nhiên co rút làm thức tỉnh lí trí của Quan Sơn Nguyệt, anh căng thẳng nắm chặt tay lại ghì trên giường, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên hô hấp cũng trở nên gấp gáp, cảm giác như trong huyết quản máu nóng đang chạy tán loạn,  đòi anh phải nhanh chóng được giải phóng, khiến trán anh mồ hôi chảy đầm đìa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận