Kim Lân kéo tay Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng vẫn nhìn về phương hướng Lam Nhạn biến mất, thất thần nói: “Có phải… hai người bọn họ đang yêu đương không?”
Kim Lân lập tức không nhịn được cười rộ lên, anh ta xoa mái tóc mềm mại của Tiêu Mộng, sau đó đặt tay lên vai Tiêu Mộng, khẽ cong môi nhìn thẳng vào Tiêu Mộng, nói: “Nhóc, em cũng đang yêu đương, vì sao Lam Nhạn và Lôi Bạc người ta lại không thể yêu đương?”
“Nhưng mà… bọn họ…? Tôi yêu đương hồi nào?”
Kim Lân nháy nháy mắt, hơi nóng phả vào chóp mũi của Tiêu Mộng: “Không phải em đang yêu đương với tôi sao?”
“Kim Lân, không phải…”
“Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ những thứ này quá sâu.
Rốt cuộc em có muốn đi du thuyền không? Còn chờ nữa thì không thể lên đó đâu.”
“Đi đi đi! Tôi muốn lên du thuyền xem một chút.”
Cứ như vậy, Tiêu Mộng không nhìn thấy sự thất vọng thoáng qua trong ánh mắt của Kim Lân, cô ngoan ngoãn leo lên xe hơi của Kim Lân.
Kim Lân lái xe, quay mặt sang nhìn Tiêu Mộng, ngọt ngào cười với cô.
Tiến đến gần, nụ cười của anh mang đến một loại cảm giác rực rỡ như hoa xuân, giống như hàng trăm đóa hoa xinh đẹp đều tập trung trên mặt anh, trong mắt anh.
Đôi mắt đó quá mức quyến rũ…
Trái tim của Tiêu Mộng đập thình thịch, cô nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác, không dám nghiêm túc thưởng thức Kim Lân nữa.
Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
Tiêu Mộng vội vàng nghe máy: “Alo, ai vậy?”
“Là chị đây Tiêu Mộng, chị là Bạch Mị.”
“A chị Bạch Mị ạ, chị tìm em có việc gì không?”
“Không có việc gì, hôm nay chị được nghỉ, Ngũ Ca cho chị nghỉ một ngày, hiện tại rất thoải mái.
Nhờ có em và cậu Kim làm hậu trường của chị nên công việc ở Dạ Mị rất dễ dàng, kiếm được rất nhiều tiền.
Đúng rồi, chị nói ngắn gọn thôi, chị đang ở một mình buồn quá, muốn gọi em đến phòng trọ của chị ăn mì.”
Tiêu Mộng nhanh chóng liếc mắt nhìn sống mũi cao của Kim Lân một cái, nói: “Ai da, em không đi được, bây giờ em muốn đi du thuyền.”
*** “Đi du thuyền làm gì?” Giọng nói của Bạch Mị lập tức tràn đầy hưng phấn.
“À, cậu Kim quen biết một tổng giám đốc Vương mở tiệc ở trên du thuyền, em muốn đi cảm nhận một chút xem du thuyền sang trọng là như thế nào.”
Trong đầu Bạch Mị tưởng tượng hình ảnh của chiếc du thuyền xa hoa một chút, lập tức kích động kêu lên: “Tiêu Mộng, được đó Tiêu Mộng, chị cũng muốn đi du thuyền! Dẫn chị đi với! Có được không?”
Đương nhiên Tiêu Mộng không chút nghĩ ngợi, lập tức đáp một tiếng.
Cúp máy, lúc này Tiêu Mộng mới nghĩ đến một việc, bèn xin lỗi Kim Lân: “Kim Lân à, hỏng rồi, tôi vừa đồng ý với chị Bạch Mị, tôi quên đưa điện thoại cho anh.
Chúng ta có thể đưa chị Bạch Mị theo không? Chị ấy cũng muốn đi xem du thuyền…”
Kim Lân nghe xong, trợn to hai mắt: “Cái gì! Em đáp ứng với cô ấy rồi sao?”
Tiêu Mộng gật đầu: “Không đáp ứng thì còn có thể làm sao, đều là chị em tốt của tôi.”
Khóe miệng Kim Lân co quắp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...