Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
“Alo?”
Giọng điệu còn đang ngái ngủ.
“Tiêu Mộng! Tại sao vừa nãy em không nghe điện thoại? Em đang ở đâu?”
Trần Tư Khải hét lên.
Tổn thất vài trăm tỷ tổng giám đốc Trần cũng có thể giữ được bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với Tiêu Mộng lại luôn mất kiểm soát.
“Tôi, tôi… tôi cũng không biết mình đang ở đâu… Dù sao phía trước có biển… Vừa nãy tôi vô tình ngủ thiếp đi…”
*** Trần Tư Khải không nói nên lời.
Đúng là phục cô nhóc này! Đến mình ở đâu cũng không biết, hơn nữa còn có thể ngủ thiếp đi bất kể lúc nào và ở đâu.
Heo à… “Em đang ở cùng ai?”
Nếu cô dám nói ở cùng Kim Lân thì anh sẽ lập tức chạy tới, đánh cho anh ta không còn hình người.
Chết tiệt, khi người phụ nữ của anh ngủ, anh không cho phép bất kỳ sinh vật đực nào khác ngoài mình tồn tại!
Tiêu Mộng dụi mắt, nhìn bầu trời rồi lại nhìn bờ biển cách đó không xa, ấp úng đáp: “Ồ, một mình tôi…”
Shh… Trần Tư Khải hít sâu một hơi.
“Tiêu Mộng, em đừng nói với tôi là em chạy tới bãi biển một mình rồi lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi nhé? Đồ óc heo, em không sợ bị lạc à?”
Chỉ vì quá quan tâm, quá để ý đến cô nên anh mới mắng cô dữ như vậy.
Thế giới này bao nhiêu điều hiểm ác, sao cô lại không hiểu điều này chứ? Không có lòng cảnh giác gì cả.
Nghe thấy từ “óc heo”, lập tức gợi lên nỗi buồn của Tiêu Mộng, vì vậy cô buồn bã khóc lóc: “Anh không được mắng tôi là óc heo, dù tôi có là óc heo thì anh cũng không được nói.
Hu hu hu, người ta đã xui xẻo lắm rồi, sao anh còn bỏ đá xuống giếng cười nhạo tôi? Hu hu hu…”
Trần Tư Khải sững sờ.
Giọng điệu của anh cũng lập tức trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng: “Aiya, sao em lại khóc rồi? Lớn rồi không được động một tí là khóc, mọi người sẽ cười đấy.
Được rồi, đừng khóc nữa.
Ngoan, nói địa chỉ hoặc có thứ gì đặc biệt ở xung quanh em cho tôi biết đi.”
Tiêu Mộng lập tức nói: “Anh không cần đến đâu, tôi khóc rất xấu, anh đừng đến.”
Trần Tư Khải lại muốn cười: “Cứ nói đi, thật ra khi em không khóc cũng đã rất xấu rồi.
Tôi không sợ bị em doạ sợ.”
Tiếng khóc của Tiêu Mộng đột nhiên im bặt: “Anh nói gì! Anh đúng là xấu xa!”
“Nói đi, nói rõ sẽ có thưởng, thưởng lớn trăm năm không có một lần, trăm phần trăm trúng thưởng, mau nói nào!”
Tiêu Mộng bị phần thưởng lớn làm cho choáng váng.
*** Vì vậy cô rất nghiêm túc nói cho Trần Tư Khải cảnh vật mang tính biểu tượng xung quanh mình: Gần thì có cát mềm… Cách đó khoảng hai ba mươi mét là biển cả bao la, mênh mông vô tận… Cô đang ngồi cạnh một cái cây tươi tốt…
Trần Tư Khải nghe xong đầu đầy vạch đen, thậm chí anh còn muốn giết người.
Đây là cảnh vật mang tính biểu tượng sao?
Nửa giờ sau, Trần Tư Khải đến bờ biển phía đông, tìm thấy Tiêu Mộng.
Đến Trần Tư Khải cũng tự phục bản thân vì có tố chất của chó đặc vụ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...