Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Trần Tư Khải bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa hung hăng gỡ cà vạt, sau đó cuộn tròn ném mạnh xuống đất như ném rác.
Anna thấy Trần Tư Khải đi ra thì bước tới, nở nụ cười quyến rũ.
“Honey, thế nào rồi? Có tin vui nào thông báo cho em không?”
“Cút!” Trần Tư Khải nổi trận lôi đình, đôi mắt lạnh như mũi tên quét qua mang theo một luồng lạnh lẽo, anh hất mạnh Anna, cô ta đã từng luyện võ mà cũng lảo đảo vài bước mới đứng vững được.
Trần Tư Khải chẳng thèm nhìn Anna, lạnh lùng bước vụt qua như ma thần của địa ngục.
Anna ngây ngốc đứng đó, mở to mắt ngơ ngác nhìn bóng lưng Trần Tư Khải biến mất.
“Trời ơi, tên này tuổi chó à? Nói cắn là cắn!”
Đàn ông dám vô lễ với mình như vậy, đến giờ Anna vẫn chưa gặp.
Cô ta đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh, được vô số người tâng bốc nịnh nọt.
Chỉ có cô ta quát mắng người khác chứ chưa có người nào mắng cô ta “cút” như rác rưởi thế này.
Trần Tư Khải, anh thật to gan!
Vai Anna hơi run, Trần Tư Khải thật tàn nhẫn, không chút nương tay với phụ nữ, hất mạnh khiến vai cô ta đến giờ vẫn còn đau.
Nhưng Anna lại không nhịn được bật cười: “Ha ha, nhưng đàn ông vừa cá tính vừa mạnh mẽ thế này, tôi thích, rất thích.”
*** Trần Tư Khải lên xe, gương mặt điển trai đầy tức giận.
Khang Tử nào dám lên tiếng, dứt khoát đóng vai một người câm.
Khi cậu chủ không vui, đừng ai động vào họng súng của anh.
Ai động đến thì kẻ đó sẽ chết.
Nhưng lại có người không muốn sống, gọi cho Trần Tư Khải vào lúc này.
Trần Tư Khải nghe máy, đang định mắng, nào ngờ, người bên kia vừa lên tiếng anh đã sững người.
“Anh Trần, tôi là giáo viên của lớp, học sinh Tiêu Mộng mà anh giới thiệu chiều nay không đi học, không phải anh đã nói có chuyện gì tôi phải thông báo cho anh ngay sao? Vậy nên tôi mới gọi cho anh.”
“Cô nói gì? Chiều nay Tiêu Mộng không đi học? Vậy Lam Nhạn bạn thân cô ấy có đi không?”
“Ồ, tiết học chiều nay chỉ vắng một mình Tiêu Mộng.”
Lam Nhạn vẫn tiếp tục đi học, sao Tiêu Mộng lại không đi?
Sự tàn bạo và tức giận của Trần Tư Khải khi nãy lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Có chuyện gì quan trọng hơn Tiêu Mộng?
Trần Tư Khải lẩm bẩm mắng Tiêu Mộng không nghe lời, sau đó gọi điện cho cô.
Chiều nay cô không đến lớp, vậy cô làm gì?
May mà anh đã sắp xếp người phụ trách lớp học từ trước, nếu không cô nhóc đó mất tích cũng chẳng có ai kịp thời thông báo.
Tút… Tút… Không ngờ lại không nghe máy!
“Shit! Rốt cuộc em đang làm gì vậy hả? Tức chết tôi rồi!”
Trần Tư Khải nheo mắt, cực kỳ cáu kỉnh.
Anh lại gọi cho Tiêu Mộng, lần này chuông reo một lúc, cuối cùng cũng nghe thấy giọng cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...