Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Mạc Sùng Dương dùng nĩa gẩy thịt bò, thở dài: “Mấy hôm nay anh đều ở văn phòng tuyển sinh để giúp đỡ…”
“Vâng, rồi sao nữa?” Tiêu Mộng căng thẳng nuốt nước bọt.
“Anh nhìn thấy kế hoạch tuyển sinh.”
“Ừm ừm.”
Lúc này ngay cả Lam Nhạn cũng không nghiện ăn nữa mà trở nên căng thẳng hơn.
“Trong danh sách mấy học sinh được tuyển chọn, anh thấy Lam Nhạn nhưng… không có Tiêu Mộng.”
“Cái gì!” Cái nĩa trong tay Tiêu Mộng leng keng rơi vào đĩa, tay cô run lên, hỏi: “Em… em không đỗ?”
Mạc Sùng Dương thở dài: “Điểm chuẩn của Nhân Văn năm nay cao hơn năm ngoái, Tiêu Mộng chỉ thiếu mấy điểm thôi.”
Bỗng chốc trời đất quay cuồng, Tiêu Mộng suýt thì ngất đi.
Lam Nhạn thấy mặt mày Tiêu Mộng tái nhợt thì lập tức vỗ lưng cô, khuyên: “Không sao đâu, không sao đâu, nói không chừng vẫn có thể xoay chuyển được, cậu đừng lo.”
Hồi lâu sau, Tiêu Mộng mới thở ra một hơi, sau đó nước mắt tuôn trào.
Tiêu Mộng cảm thấy trái tim như bị bóp chặt lại, vô cùng khó chịu.
Cô cầm khăn giấy lau loạn xạ trên mắt.
Mạc Sùng Dương cũng rất buồn, mặt nhăn lại, thấp giọng khuyên: “Đúng vậy, xem thử cuối cùng có tuyển bổ sung không đã.
Với cả sau này đừng bốc đồng như vậy, nhất định phải đăng ký nguyện vọng hai, cái gì không xét chuyên ngành như vậy cũng không được.
Năm sau thi lại cũng thế…”
*** Không ngờ Tiêu Mộng lại bị câu ‘năm sau thi lại’ kích thích, cô bật dậy, nhếch mép, khóc nói: “Em không muốn học lại một năm nữa đâu! Không muốn!”
Sau đó khóc nức nở chạy ra ngoài.
“Tiêu Mộng, Tiêu Mộng…”
Mạc Sùng Dương và Lam Nhạn hoảng hốt đuổi theo ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Mộng chen lên một chiếc xe buýt, chiếc xe đó đã lái về phía trước.
“Ai da, giờ phải làm sao đây, trông cô ấy buồn như vậy, giờ anh bắt xe đuổi theo!” Mạc Sùng Dương lo sốt vó.
Lam Nhạn thở dài, kéo Mạc Sùng Dương: “Thôi bỏ đi anh, để cậu ấy yên tĩnh một mình đã, dù sao thì chuyện này khiến cậu ấy cảm thấy xấu hổ trước mặt chúng ta, để cậu ấy tự ngẫm đi.”
“Cô ấy sẽ không lạc chứ?” Mạc Sùng Dương lo lắng.
Lam Nhạn không khỏi phì cười thành tiếng: “Ha ha ha, cậu ấy cũng không phải đứa trẻ vài tuổi, ban ngày ban mặt không lạc được đâu! Đàn anh… chắc không phải anh… thích Tiêu Mộng đấy chứ?”
Câu nói này của Lam Nhạn khiến Mạc Sùng Dương đỏ bừng cả mặt.
Tiêu Mộng cũng không biết cô lên xe buýt nào, cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng, dùng khăn giấy che mắt khóc rấm rức.
Cho đến khi xe buýt dừng ở trạm cuối cùng cô mới xuống xe dưới sự thúc giục của tài xế.
Cô nhìn xung quanh, là một nơi xa lạ, bên cạnh có biển lớn, có lẽ là bờ biển phía đông.
Tiêu Mộng cũng không quan tâm đây là đâu, dù sao cũng là ban ngày, chẳng có ma quỷ gì, cô tha hồ mà khóc, vừa khóc vừa đi lung tung.
Tại sao luôn là cô không được chọn?
Tại sao cô luôn xui xẻo như vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...