Lúc hai người vào quán thịt nướng, Tiêu Mộng vẫn đang làu bàu mấy lời oán than như là kết bạn không cẩn thận, Lam Nhạn chỉ biết ăn thôi, không ai lấy tớ thì tớ sẽ bám lấy cậu gì gì đó.
Lúc Mạc Sùng Dương nhìn thấy Tiêu Mộng và Lam Nhạn, anh ta rất tự nhiên mà đứng dậy, nở nụ cười dịu dàng.
*** “Ô, Lam Nhạn cũng đến với Tiêu Mộng à, anh không nghe Tiêu Mộng nói gì cả.”
Lam Nhạn lườm Tiêu Mộng, thầm nói, con nhóc này thấy sắc quên bạn, chỉ mong sao đá em ra xa tám trăm mét ấy chứ.
Nhưng Lam Nhạn lại lập tức nở nụ cười tươi rói với Mạc Sùng Dương: “Ha ha, đàn anh à, em với Tiêu Mộng là quan hệ gì chứ, như hình với bóng đấy.
Đàn anh, em không quấy rầy hai người các anh đấy chứ?”
Mạc Sùng Dương sửng sốt, mặt hơi đỏ lên: “Sao có thể chứ, đều là bạn học cả, chưa đến mức quấy rầy hay không quấy rầy đâu.
Nào nào, hai người mau ngồi đi.”
Tiêu Mộng đỏ mặt, không biết nhìn vào đâu, xấu hổ ngồi xuống bên cạnh Lam Nhạn.
“Đàn anh, lại để anh tốn kém rồi, ngại quá.”
Tiêu Mộng liếc nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mạc Sùng Dương, cắn môi xấu hổ nói.
Mạc Sùng Dương cười: “Không sao, cảm thấy ngại thì sau này em mời anh ăn thêm vài bữa là được, ha ha.”
Tiêu Mộng đơ ra, ngốc nghếch không biết nên nói gì, chỉ biết cười ngây ngô.
Khóe miệng Lam Nhạn giật giật.
Ôi đệch, không ngờ Mạc Sùng Dương biết tán gái như vậy, đúng là biết nói chuyện.
Chậc chậc.
Nhìn dáng vẻ này của Mạc Sùng Dương, lẽ nào… anh ta thật sự thích Tiêu Mộng?
Thời thế thay đổi rồi, đúng là không ngờ mà…
Năm nay con nhóc ngốc nghếch này gặp số đào hoa gì mà đào hoa không ngớt thế này.
Mạc Sùng Dương nhận nhiệm vụ chính là nướng thịt, ân cần gắp thức ăn cho hai cô gái.
Tiêu Mộng mãi không thả lỏng, cô ăn không dám ăn, uống cũng chẳng dám uống, rất giữ kẽ.
Vốn dĩ lúc cô ở bên Trần Tư Khải cô chưa từng căng thẳng, lúc ăn đều là tác phong như con sói đói, lao vào ăn điên cuồng, chưa ăn no thì chưa dừng lại.
Mà hôm nay, trước mặt Mạc Sùng Dương cô lại cảm thấy cả người đều căng thẳng, chỉ sợ ăn nhiều sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô.
Còn Lam Nhạn thì ngược lại, ăn rất sung sướng.
“Tiêu Mộng này, em đăng ký nguyện vọng một ở đâu?”
Mạc Sùng Dương nhìn Tiêu Mộng bằng ánh mắt thăm dò.
Anh ta hơi thất thần nhìn cái miệng nhỏ đỏ và mềm mại của Tiêu Mộng.
“Dạ? Tất nhiên là đăng ký ở Đại học Nhân Văn rồi, chẳng phải lần trước em nói rồi sao?”
“Ừm, vậy nguyện vọng hai thì sao?”
“Em không đăng ký! Lúc đó em nói với Lam Nhạn rồi, hoặc là Nhân Văn, hoặc là không học.”
“Ai da… sao em có thể không đăng ký nguyện vọng hai chứ, em bốc đồng quá!”
Mạc Sùng Dương cau mày, vẻ mặt hơi lo lắng.
Lam Nhạn thông minh, lập tức nhận ra gì đó, nuốt miếng thịt ba chỉ xuống, mở lớn mắt hỏi: “Đàn anh, có phải anh nghe nói gì đến chuyện đăng ký nguyện vọng đại học không?”
Lúc này Tiêu Mộng mới sửng sốt, nhìn Mạc Sùng Dương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...