“Đi thôi đi thôi, loại đào tạo này đối với việc tìm kiếm việc làm rất tốt, hơn nữa cũng không phải người bình thường nào đều có thể đi, Tư Khải để em đi tham gia lớp này, đối với em không có hại, tôi cũng tán thành em đi tham gia.”
Trần Tư Khải tán thành, Kim Lân anh ta cũng tán thành, trời ạ, chẳng lẽ cuộc sống của Tiêu Mộng cô là muốn bị người khác khống chế sao?
Ở dưới lầu lớp đào tạo, vậy mà Tiêu Mộng thấy được người quen.
“Ơ? Kia không phải là Nhạn sao? Tôi nhìn nhằm sao?”
Tiêu Mộng dụi mắt, vẫn xác định, người phụ nữ nhỏ đang tay đấm chân đá một người đàn ông cao lớn bên kia, chính là bạn của cô Lam Nhạn.
“Ơ, Vì sao Nhạn cũng ở đây?”
Kim Lân híp mắt nhìn, vui vẻ: “Ha ha, Đó không phải là Bạc sao? Hóa ra là hai người bọn họ ở cùng một chỗ!”
Trời ạ, Nhạn vậy mà cùng Lôi gì kia ở cùng một chỗ?
Không phải sau lưng cô ấy đều gọi Lôi Bạc người ta là Lôi khốn nạn sao?
Vậy vì sao sáng sớm lại còn ở cùng một chỗ với anh ta… Liếc mắt đưa tình?
Trong mắt Tiêu Mộng và Kim Lân, hành vi múa máy tay chân của Lam Nhạn trong lòng Lôi Bạc, trực tiếp định nghĩa là: Liếc mắt đưa tình.
“Nhạn! Nhạn!”
Tiêu Mộng chạy qua, vẩy tay, hô.
“Hả?” Lam Nhạn hoảng sợ, quay đầu, nhìn thấy Tiêu Mộng, mặt của cô ta dẫn đầu đỏ đáng ngờ.
“Ôi, Mộng? Sao cậu lại tới đây?”
Vẻ mặt Lam Nhạn hoảng hốt.
Lôi Bạc cũng xoay mặt, thấy được Kim Lân, liền cười một cái, “Chào Lân, các cậu cũng đến đây hả.”
*** Kim Lân gật đầu cười: “Đúng vậy, theo Mộng đến tham gia lớp đào tạo.”
Tiêu Mộng đi đến bên cạnh Lam Nhạn, kéo Lam Nhạn qua, buồn bực lén lút hỏi: “Sao cậu lại ở cùng một chỗ với anh ta? Quan hệ của hai người hài hòa như vậy?”
“Hài hòa? Cái quỷ gì vậy, con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ và anh ta… Tên khốn nạn kia hài hòa?”
Một nữa khuôn mặt của Lam Nhạn đỏ lên, một nửa mặt trắng bệch.
Hung dữ trừng mắt liếc nhìn Lôi Bạc một cái.
“Không phải sao? Vừa nãy ở xa nhìn thấy hai người, như vậy… Bộ dáng rất thân mật.”
Lam Nhạn cắn chặt răng, phát ra lời hung ác: “Thân mật chó má! Tớ thật muốn… Thật muốn thiến anh ta! Chó chết!”
Tiêu Mộng bị bộ dạng hung dữ kia của Lam Nhạn làm hoảng sợ.
Thật là, đến mức vậy sao? Vậy mà đến tình trạng muốn thiến rớt người ta?
“Anh ta lại làm gì cậu hả, nhìn cậu hận anh ta…”
Lam Nhạn nghe thấy Tiêu Mộng thuận miệng hỏi, đột nhiên, mặt liền đỏ bừng.
Nhịn mấy lần, cô ta vẫn căm hận mà mơ hồ nói, “Tóm lại, anh ta chính là tên khốn đáng bị thiên đao vạn quả! Được rồi, không nói đến anh ta nữa, cậu tới đây làm gì?”
Tiêu mộng đau nhức da đầu, buồn rầu nói: “Thật ra tớ vốn dĩ không muốn tới, học lớp đào tạo cứt chó gì đó, bớt lấy tớ làm trò đùa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...