“Á? Vâng!” Khang Tử không dám chậm trễ, nhanh chóng lên xe, chở Trần Tư Khái vào trong.
Căn biệt thự bên bờ biển này của Kim Lân xây cực kỳ đẳng cấp, Kim Lân giỏi hưởng thụ, trồng xung quanh hai bên đường đủ các loại cỏ đắt đỏ từ nước ngoài, còn mềm mại hơn cỏ trên sân đá bóng đẳng cấp cao, xanh mơn mởn, rất đẹp.
Còn trồng rất nhiều cây, dưới gốc cây đặt ghế dài màu trắng.
Dưới ánh đèn trang trí, cảnh vật bên ngoài của tòa biệt thự này đẹp không tả nổi.
Nhưng Trần Tư Khải không hề có chút tâm trạng ngắm nhìn.
Xe dừng ở trước cửa căn nhà, Trần Tư Khải trực tiếp nhảy xuống, bước chân nhanh nhẹn của người tập võ xông tới trước cửa.
Bên trong khóa, shit! Muốn ngăn anh ta sao? Hừ!
Trần Tư Khải dùng hết sức giơ chân, đạp rầm một cái, cánh cửa kia rung vài cái rồi mở ra.
Trần Tư Khải lạnh mặt, thoắt cái đã vào tới trong nhà.
“Kim Lân! Cậu ra đây cho tôi!”
*** Trần Tư Khải đi tới phòng khách, lớn tiếng gọi.
Đầu tiên là khiến bác Thái đang ở tầng 1 giật mình, ông ta dụi mắt, nhăn mặt, không dám tin mà mở đen, thấy đột nhiên trong phòng có hai người đàn ông cao lớn, ngạc nhiên hỏi: “Các người… là sao? Vào đây kiểu gì?”.
Google ngay trang || Т R U M t r u y e n.
м E ||
Trần Tư Khải không hề nhìn bác Thái, trực tiếp chạy lên tầng.
Bác Thái định ngăn cản, nhưng lại bị Khang Tử chặn lại, Khang Tử cười hihi nói: “Trời ơi, bác già, không có chuyện của bác, bác đi ngủ đi.
Cậu Trần nhà chúng tôi và cậu Kim nhà bác là bạn thân, để hai người họ nói chuyện.
Bác đi ngủ đi, nha, ngủ đi.”
Khang Tử liên tục dỗ dành, đưa bác Thái quay về phòng của ông ta.
Trần Tư Khải đạp cửa phòng Kim Lân!
Rầm!
Âm thanh kia, lưu loát dứt khoát, lại đột ngột đáng sợ.
A!
Kim Lân ở bên trong phòng giật mình, suýt chút nữa đánh rơi cốc nước trong tay.
Anh ta ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn Trần Tư Khải vừa xông vào phòng, còn tưởng là đang nằm mơ, nhất thời ngạc nhiên ngây người.
“Tư… Tư Khải?…”
Không thể nào!
Lúc này, ở nhà anh ta, sao Tư Khải lại xuất hiện chứ?
Trần Tư Khải híp mắt lại, nhanh chóng kiểm tra căn phòng, lập tức, khuôn mặt âm trầm đông cứng lại!
Anh ta thấy cái gì kia?
Tiêu Mộng lộ ra cả bờ lưng, nằm ngủ trong chăn!
“Mẹ nó! Kim Lân, cậu như này là ép tôi giết cậu có đúng không?”
Trần Tư Khải lập tức đùng đùng tức giận, đi mấy bước tới, túm lấy quần áo của Kim Lân, nhe răng, hung ác gầm lên: “Cậu muốn làm gì cô ấy? Hử? Cậu muốn lợi dụng cô ấy? Cái tên bỉ ổi nhà cậu! Vậy mà cậu lại dám lén lút chiếm lấy người phụ nữ của tôi!”
Kim Lân tỉnh táo lại, anh ta cũng tức giận, còn chưa nói Trần Tư Khải xông vào làm hỏng chuyện tốt của anh ta, chỉ nói tới lập trường của Trần Tư Khải bây giờ, dựa vào đâu mà quản lý những điều này?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...