Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
"Không phải là cậu ở phiên diện này rất phấn khởi rất mạnh mẽ hay sao?"
Đã từng nghe nói cậu Trần có thể một đêm không dừng.
Làm cho phụ nữ ngất đi, lại tỉnh lại vì đau, sau đó lại đau đến ngất đi.
Một tin đồn đầy máu me.
Khóe miệng hay giật giật một cái, gặn ra được mấy chữ: "Trước khi ra tay đã bị cậu làm gián đoạn rồi, còn thời gian ngắn dài cái gì nữa?"
Hay mắt Lưu Diệc Hàn trừng thật to không dám tin.
Chẳng lẽ... Trần Tư Khải thật sự chưa từng ra tay với cô nhóc kia à?
Tại sao chứ?
Không phải đã từng thuê phòng với nhau rồi à?
Đêm hôm đó đã làm cái gì?
Trần Tư Khải đi đến nhà xe nói với Lưu Diệc Hàn: "Các cậu cứ đến nhu đạo quán chờ tôi trước, tôi đi đưa cô nhóc kia về nhà."
"Hả?" Lưu Diệc Hàn như bị sét đánh ngang tai.
Cậu Trần muốn được phụ nữ về nhà?
Ôi trời đất ơi, ông trời mọc ở hướng Tây hay gì?
Ngược lại Trần Tư Khải cũng không cảm thấy mình có vấn đề ở chỗ nào, mở cửa xe tự nhiên nói: "Ừm, cô nhóc kia rất hồ đồ, tôi sợ có ngồi xe buýt cũng sẽ ngồi sai chuyến."
Lưu Diệc Hàn nhìn Trần Tư Khải lái xe hơi ra ngoài, khóe miệng hung hăng co rút mấy lần.
"Thôi bớt đi, cậu cứ trực tiếp nói là cậu muốn có thêm thời gian ở chung người ta đi."
Người ta tan làm cũng đâu có đi mất được, thiếu cậu Trần đây thì người ta sẽ bị bắt cóc hay sao?
Sau đó lại gọi điện thoại cho Kim Lân, điện thoại vừa thông anh ta liền nói: "Nè Lân, cậu đừng có đến trễ nha, hôm nay tâm trạng của Tư Khải không tốt, cậu đi trễ thì cậu có chết như thế nào tôi cũng không biết đâu đó."
Tiêu Mộng đang đi bộ trên đường, vừa đi vừa gọi điện thoại với Lam Nhạn.
"Ừ, vậy chúng ta đến quán bún gạo mà chúng ta thường đi đi. Ai mời á? Đương nhiên là cô chủ họ Lam làm nước đắng mời khách rồi."
"... Cái gì? Tớ mời á? Cậu đừng có nói đùa, tớ là một người đang mắc nợ, trên người tớ đang gánh một khoản nợ ba mươi tỷ đó. Rốt cuộc là cậu có muốn mời tớ hay không, không mời thì tớ không đi ăn nữa."
"... vậy thì còn tạm được, đã nói là con nhóc nhà cậu sẽ không vô tình."
Nói liên miên lải nhải, Tiêu Mộng nhẹ nhàng cất bước nấu cháo điện thoại, cô không hề chú ý đến có một chiếc xe hơi đang chậm rãi chạy tới từ phía sau cô, người nào đó còn đang nhìn cô chằm chằm.
Nét mặt của cô rất thú vị, cái đầu nhỏ hơi nghiêng nghiêng, biểu cảm trên mặt rất phong phú, bờ môi đỏ chót khi thì vểnh lên khi thì méo xệch, đôi mắt to tròn xoe giống như đang chứa đựng cả một hồ nước.
Đi đường cũng không tim không phổi, không chịu nhìn đường, cứ đi tới đi tới liền đụng phải một người đàn ông.
Cô vội vàng cầm lấy điện thoại xin lỗi với người ta: "A, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý, do tôi không nhìn thấy..."
Người kia trừng cô một cái, vẻ mặt lạnh lùng.
Trần Tư Khải muốn nhảy xuống xe hung hăng đánh người đàn ông Kia một trận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...