Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma


“Tôi vào trước đây, có mấy người bạn đang đợi tôi, mấy cô chỉ cần vào ăn là được, dù sao các cô cũng không quen ai, ăn uống no nê rồi đi là được.”
Lam Nhạn vẩy vé trong tay, nhe răng cười, vẫy tay chào Lôi Bạc: “Được, được, được, chào anh.”
Ba cô gái cùng yeah một tiếng, hoan hô, rồi sóng vai nhau đi vào khách sạn sang trọng.

Lôi Bạc lại đứng ở cửa khách sạn, chào đón từng đám doanh nhân giàu có, nói với người này vài câu, người kia vài câu, một lúc sau, vài chiếc xe sang đi tới.

Trần Tư Khải xuống xe, đón Anna, cô ta khoác tay Trần Tư Khải cùng đi vào trong.

Lập tức Lôi Bạc liền sững người!
Trời ơi! Tối nay anh ta chết chắc rồi!
*** Thật sự anh ta không ngờ Trần Tư Khải sẽ dẫn theo một người phụ nữ quý phái như này xuất hiện!
Vậy mà anh ta lại dẫn Tiêu Mộng tới nơi này!
Nếu Tư Khải bị phát hiện, có khi nào Lôi Bạc anh ta sẽ bị phạt ăn đạn không?
Sau khi Trần Tư Khải dẫn theo Anna ăn mặc nổi bật đi vào, cả người Lôi Bạc liền chết cứng ở cửa.


Tiếp đó, lại là một quả đạn cỡ lớn xông tới, trực tiếp nổ bay Lôi Bạc lên chín tầng mây.

“Cậu Kim tới rồi!” Tiếng một đám người chào đón khiến Lôi Bạc giật mình tỉnh táo lại.

Lôi Bạc cứng ngắc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Kim Lân mặc vest màu trắng, ngọc thụ lâm phong, mỉm cười rạng rỡ đi về phía anh ta.

“Hi, Bạc, cậu cũng ở đây à.

Tiệc tối nay là vì ai thế?”
Kim Lân đẹp rạng rỡ như một đóa hoa, mặt trắng nõn, môi đỏ răng trắng, xem ra cánh tay đã đỡ hơn một chút, đã cởi dây treo, chẳng qua anh ta vẫn hơi bảo vệ cánh tay trái hơn một chút.

“Cậu… Cậu cũng tới à?” Lôi Bạc không thể thở nổi.


Trời ơi, tình huống gì đây?
Tư Khải, Anna, Tiêu Mộng, Kim Lân… Kim Lân cười xinh đẹp: “Thế nào, tôi không thể tới sao? Đây không phải là tiệc xã giao làm ăn sao? Nghe nói là vì chào đón nhân vật quan trọng nào đó mà đặc biệt tổ chức buổi nhà giàu tụ họp này, nghe nói là những người có máu mặt ở thành phố này đều tới.

Tôi có thể không tới sao? Thế nhưng nói thật, tôi cũng không muốn tới, tôi còn định tói nay đi tìm Mộng nhà tôi nói chuyện cơ.”
Lộp độp! Suýt chút nữa Lôi Bạc ngã nhào.

Môi anh ta giật giật, thật sự không thể nói thành lời là anh ta không cẩn thận dẫn quả bom hẹn giờ Tiêu Mộng tới rồi… Trời ạ, anh ta tưởng rằng lần tiệc tùng này chẳng qua chỉ là tụ hội rất bình thường, anh ta còn không hề nghe thư ký báo cáo.

Kết quả… vậy mà lại là như này!
“Lần này tôi chết chắc rồi!” Lôi Bạc cắn môi, lẩm bẩm.

“Cái gì cơ?”
“Không có gì, không có gì, cậu vào trước đi, tôi đi gọi điện thoại đã.”
Lôi Bạc trốn sang một bên, hoảng hốt gọi điện cho Lam Nhạn.

Cho dù thế nào, anh ta cũng phải nhanh chóng khiến Tiêu Mộng rời đi!
Cho dù là quỳ xuống dập đầu với Lam Nhạn, anh ta cũng đồng ý!
Tiếc là… khiến Lôi Bạc muốn đập đầu tự sát là, bên trong quá hỗn loạn, Lam Nhạn căn bản không nghe thấy tiếng điện thoại của anh ta, không ai nghe máy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui