Bộ phim này còn có một nam diễn viên mà cô yêu thích nhất, mỗi lần cô nhìn thấy anh ấy, nước miếng đều chảy ròng ròng. Tiêu Mộng không kềm chế nổi mà đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, cầm máy tính bảng lên xem. Cô xem đến là say mê, thỉnh thoảng lại kích động giậm chân cười ha ha vài tiếng
Trần Tư Khải tắm rửa xong, nhìn vào tấm gương trong nhà tắm lau tóc,
Đến khăn tắm còn chưa quấn, dường như anh cố ý không quấn vậy, rồi mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, bèn nhìn thấy Tiêu Mộng ngồi trên ghế sô pha, nghiêng đầu xem phim truyền hình, xem đến nỗi ngây ngẩn.
Quả nhiên...
Cô thấy thích phim tình cảm Đài Loan nhất. Nhớ đến lần đầu tiên cô tới phòng làm việc của anh,
cô đã nói thẳng, rằng mình thích xem phim tình cảm Đài Loan. Hôm nay anh cố ý tìm phim thần tượng Đài Loan, đúng như những gì anh đã nghĩ, cô xem đến là say mê, không biết năm nay năm nao nữa rồi, ha ha.
Đôi mắt mèo của cô cong cong, tựa như hai vầng trăng khuyết, đôi môi đỏ hồng, vừa nhìn thấy đã muốn hôn. Đôi má của cô hồng hào tựa như đứa trẻ con, khiến cho anh muốn véo gương mặt ấy...
"Cô vào rồi à?" Trần Tư Khải cố ý cầm cái khăn lên, quấn quanh người rồi đi đến đứng sừng sững trước mặt cô.
"Hả? Ồ, ừm."
Tiêu Mộng mê mải xem phim, chỉ ừm qua loa vài tiếng, ánh mắt không hề rời khỏi màn hình máy tính.
Trần Tư Khải lau nơi này rồi lau nơi khác vẫn cố chấp đứng trước mặt cô. Má, tôi không tin rằng cô không ngẩng đầu lên?
"Hay không?"
"...Ừm? Hay lắm, hay lắm."Tiêu Mộng khen hay vài tiếng, rồi bật cười theo bộ phim.
Trần Tư Khải cắn môi: "Cà phê cô pha đâu? Nguội chưa đấy?"
"Ừm?"
Cà... phê...
Cà phê gì...
(⊙_⊙)
Đầu óc Tiêu Mộng trở nên chậm chạp, cô phải bình tĩnh suy nghĩ một lúc, đặt chiếc máy tình bảng xuống. nhìn Trần Tư Khải, rồi nhìn vị trí đặt ly cà phê, âm thầm thở phào một hơi, chỉ ly cà phê rồi nói: "Đây, cà phê của anh ở đây này, chắn hẳn sẽ không...nguội...nguội đâu..."
Tiêu Mộng dần dần im bặt, cô nhíu mày, chậm rãi...chậm rãi...ngẩng đầu lên...Nhìn thẳng vào Trần Tư Khải... Tiêu Mộng tức đến đỏ mặt, dùng tay bưng kín mặt lại: "Ôi ôi! Tôi vẫn còn ở đây này, tôi phải làm sao đây? Tôi không thể che mặt suốt được chứ? Ít nhất thì anh cũng mặc chút đồ lên đi, được không? Che nơi quan trọng của anh lại!"
"Ha ha, nơi quan trọng của tôi là nơi nào?" Nụ cười của Trần Tư Khải pha lẫn vẻ đùa cợt. "Anh... tự bản thân anh biết rõ đấy, còn hỏi tôi nữa à!"
Cái tên gấu xấu xa này!
"Mặc gì mà mặc, có phải cô chưa từng thấy đâu, hơn nữa, hai người chúng ta còn gì mà phải giấu đối phương chứ. việc cần làm, không phải đã làm rồi à? Hơn nữa, còn làm tưng bừng cả đêm kia mà."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...