“Vì… Vì sao hai người lại nhìn em như thế? Trên mặt em có gì sao?” Tiêu Mộng cảm thấy hơi nổi da gà.
Đôi mắt to trong suốt như thủy tinh của cô hơi lóe lên, cực kỳ đáng yêu.
Mạc Sùng Dương cười: “Không có gì, haha, chỉ là… Mộng, em có bạn trai rồi sao?”
“Á? Cái gì?” Tiêu Mộng giật mình, há to miệng: “Bạn trai cái gì cơ?”
Mạc Sùng Dương cắn môi: “À, chính là cái người vừa nói chuyện điện thoại với em, có phải là bạn trai em không?”
“Anh ta? Hahaha, không phải, là ông chủ chỗ em làm, không phải!” Tiêu Mộng cười khoa trương, khua khua tay, nhưng lại thầm đổ mồ hôi lạnh.
Trời ạ, đàn anh đừng có nghi ngờ cô!
Quan hệ giữa Trần Tư Khải… và cô… thật sự là quan hệ lộ ra là chết!
Không phải là quan hệ quang minh chính đại gì, cũng không thể nói ra, càng không thể công khai.
Thư ký và ông chủ… Ôi, cô thật sự thuộc loại người bị ông chủ dùng quy tắc ngầm.
Lam Nhạn cũng thấy căng thẳng thay Tiêu Mộng, cô ta liền cười haha giúp cô: “Đúng thế, em cũng từng gặp, là ông chủ chỗ Mộng làm, người cũng được.”
“Mộng, điện thoại của em mới mua hả, rất đắt.”
Mạc Sùng Dương vẫn luôn là một người tỉ mỉ cẩn thận, anh ta vừa nhìn liền phát hiện điện thoại của Tiêu Mộng là hàng giới hạn, hơn nữa nếu không giảm giá thì sẽ hơn 35 triệu.
Anh ta cũng biết tình hình kinh tế của gia đình Tiêu Mộng, ba lái xe buýt, nuôi hai con gái đi học, chắc là trong nhà cũng không có dành dụm gì nhiều.
Câu hỏi của Mạc Sùng Hương cũng là điều Lam Nhạn muốn hỏi, thế nên Lam Nhạn lập tức nói: “Đúng thế, cái điện thoại của cậu quá đẳng cấp, ai mua cho cậu đó?”
Hỏi ra miệng rồi Lam Nhạn mới nhận ra quá không thích hợp, nhanh chóng lấy tay che miệng mình.
Tiêu Mộng trợn mắt há miệng.
Cô nhìn cái điện thoại tốt của mình, đầu óc mờ mịt, vốn không giỏi nói dối, lại thêm luôn thầm mến đàn anh đang ngồi đối diện, cô lại càng lắp bắp: “Em… Em… Em… Cái điện thoại này… Điện thoại của em bị ông chủ… không cẩn thận làm vỡ… Cái này… Cái này là anh ta đền cho em… Em… Em cũng không biết cái điện thoại này có đắt hay không…”
Sau gáy, đổ mồ hôi lạnh!
Mạc Sùng Dương hơi hiểu ra, dù sao anh ta cũng hiểu rất rõ nhân phẩm của Tiêu Mộng, cực kỳ đơn thuần, anh ta gật đầu, mỉm cười: “Ừ, là thế à, ông chủ em cũng thật là rộng rãi.”
Lam Nhạn lập tức cứu vãn: “Đúng thế, đúng thế, ông chủ của cậu ấy cực kỳ, cực kỳ rộng rãi, còn thích thể hiện, haha, hiểu được, hiểu được, người có tiền mà, không quá để ý những thứ này.”
Tiêu Mộng thầm bĩu môi, xem Lam Nhạn nói về Trần Tư Khải kia, anh ta là tên ngốc hào phóng sao?
Chủ đề này, tốt xấu gì cũng đã cho qua.
“Đàn anh, em không thể tới tham dự sinh nhật của anh, thật là tiếc quá, em có mua một món quà nhỏ cho anh, tặng anh, mong là anh thích.”
Tiêu Mộng nghĩ tới đây, nhanh chóng lấy một món quà được gói bọc tinh tế từ trong túi ra, đẩy tới trước mặt Mạc Sùng Dương.
Mắt Mạc Sùng Dương sáng lên, nhận lấy món quà: “Mộng, haha, cảm ơn em, em đi công tác bên ngoài mà còn nhớ tới anh…”
“Đương nhiên, ngày nào cũng nhớ!” Tiêu Mộng ngốc nghếch buột miệng nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...