Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Phía sau Trần Tư Khải còn có mười mấy tên đàn em bảo vệ anh ta.
Đám người này vừa vào trong trung tâm thương mại, lập tức thu hút ánh nhìn của khách hàng trên tầng 2 và tầng 3.
“Trời ơi, đây là đại ca xã hội đen sao? Thật là kiểu cách!”
“Cái gì chứ, cô từng thấy xã hội đen trẻ trung đẹp đẽ như này sao? Từng xem phim chưa? Đại ca xã hội đen đều là mấy tên vừa già, vừa to cao, vừa xấu xí!”
“Vì sao lại có nhiều người vây quanh anh ta thế chứ?”
“Đó là vệ sĩ, làm ơn, chưa từng ăn thịt heo, chả nhẽ cô cũng chưa từng thấy heo chạy sao?”
“Cô gái anh ta ôm thật là tốt số quá, vì sao cô ta có thể câu được anh chàng vừa có tiền vừa có vẻ ngoài như này chứ?”
Vài cô gái đi mua sắm rớt nước miếng bàn luận.
Chẳng qua là nhìn vẻ ngoài của Trần Tư Khải mà thèm nhỏ dãi, rồi ghen tỵ với Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng sớm đã cảm nhận thấy ánh mắt lạ thường xung quanh, cô nhanh chóng vùng ra ngoài, không muốn duy trì loại thân mật này với Trần Tư Khải ở nơi công cộng, nhưng bất đắc dĩ, Trần Tư Khải không buông cô ra.
“Này, hai người chúng ta đừng đi sát như này nữa, cách xa chút có được không? Tách ra chút xíu thôi cũng được.”
“Vì sao phải tách ra? Hai người chúng ta đã từng quan hệ, trên người em có chỗ nào mà tôi không rõ chứ? Nói cách khác, trên người tôi có chỗ nào mà em không rõ chứ? Chúng ta đã như thế rồi, còn cần thiết phải giữ khoảng cách sao?”
Tai Tiêu Mộng đỏ lên.
Trần Tư Khải rất giỏi ăn nói lưu manh để chặn miệng cô.
Còn cô lại cứ nghe những lời lưu manh như này là không dám nói gì nữa.
Mái tóc dày đầy phong tình của Trần Tư Khải vuốt chéo, che đi trán anh ta, đôi mắt sâu thẳm như đáy vực kia lại cực kỳ mê người.
“Nào, qua xem xem em thích điện thoại hãng nào, thích mẫu điện thoại nào, tùy em chọn.”
Trần Tư Khải ôm Tiêu Mộng đi tới trước quầy điện thoại, ngón tay thon dài khẽ gõ mặt kính.
Tiêu Mộng bĩu môi, tiến tới trước quầy, nhìn xuống.
“Ờ, tôi thế nào cũng được, tôi không kén chọn.”
“Phục vụ, lấy điện thoại tốt nhất, đắt nhất dành cho phái nữ ở đây ra đây.”
Trần Tư Khải thờ ơ nói, tiện tay vén tóc Tiêu Mộng.
Hành động này của anh ta rất dịu dàng, không biết đã cướp lấy trái tim của bao nhiêu thiếu nữ.
“Vâng, tổng giám đốc Trần.”
Nhân viên phục vụ gật đầu mỉm cười với Trần Tư Khải, cực kỳ nịnh bợ.
Tổng giám đốc Trần?
Tiêu Mộng ngạc nhiên: “Vì sao cô ta lại biết anh?”
“Haha, người đàn ông của em rất được chào đón, con rùa vàng mà mọi người chú ý đó.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...